[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm
Chương 18 : Nhân sinh nơi nào không cẩu huyết (2)
.
- Tiểu Thập Thất,Tiểu Thập Thất.
Ta vội vàng mở mắt,lại gặp phải Mã Văn Tài đang nùng tình mất ý gọi tên ta,cả người không nén được rùng mình 1 cái,có lầm không vậy,ngủ mà cũng không được yên nữa sao?
Ta vén chăn,cũng không buồn để ý cảnh xuân của mình lộ ra bao nhiêu phần,rít gào a rít gào:
- Tuy ta cho huynh cùng ta chung phòng,nhưng có cho huynh vào sao?
- Tiểu Thấp Thất,tuy nàng buông ta,nhưng ta còn chưa có buông tha cho nàng đâu.
Mã Văn Tài buồn cười nhìn ta,trong mắt là vô hạn sủng nịnh.
Ta tức giận,trừng trừng mắt với hắn:
- Còn không ta ngoài ta liền cho huynh đẹp mặt.
Mã Văn Tài cũng không để ý tới,vươn tay kéo mảnh chăn vừa bị ta lật tung lên,cẩn thận đắp lại lên người ta,tay hắn khẽ nâng,vuốt vuốt 2 má phấn nộn của ta.
Ta cảm thấy có chút xấu hổ,theo quán tính quay người sang tránh đi,tay trái cùng nhanh lẹ tát lên mu bàn tay của hắn:
- Hừ,huynh đi mà tìm Anh Đài muội muội của huynh, đi tìm Thiên Kim của huynh mà vuốt.
Mã Văn Tài vẫn duy trì nét cười nhìn ta,không hờn không giận nói:
- Như thế nào? Tiểu Thập Thất,rõ ràng nàng nói không cần ta,sao ta lại cảm thấy như nàng ăn giấm chua a?
- Huynh…
Ta căn bản còn muốn nói nữa,nhưng lại nghĩ muốn dùng Mã Văn Tài hắn trêu tức bọn Chúc Anh Đài với Giả Thiên Kim 2 người họ. Đối với Mã Văn Tài,hừ hừ,quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Huống hồ hắn sau này còn ở chung 1 mái nhà với ta,lo gì không có cơ hội đâu. Nghĩ đến làm ta không khỏi thấy sung sướng,nhếch môi cười ha ha với hắn.
Mã Văn Tài khẽ ho 1 tiếng,mặt đỏ bừng 1 cách bất thường.
- Tiểu Thập Thất,nàng làm sao vậy?
- Văn Tài ca~ người ta nhớ huynh nha~~
Ta nhào vào lòng hắn,ra sức cọ cọ. Cảm thấy thân thể hắn phút chốc cứng đờ,bên môi liền giương lên nụ cười xấu xa. Hai tay cũng không rảnh rỗi,vòng ra sau lưng hắn bắt đầu luyện Cửu âm bạch cốt trảo,ta xoa a xoa.
Hắc hắc,ta ăn đậu hũ này ăn đậu hũ,ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đứng đó cho ta trêu hoa ghẹo nguyệt đi ~ ha ha ha
Mã Văn Tài thả lòng người,nhìn nữ nhân trong lòng vì nhịn cười mà 2 bả vai sớm đã run rẩy,trên mặt hiện lên chút bất đắc dĩ:
- Tiểu Thập Thất,nàng đang làm gì a?
- Ta đang làm thí nghiệm.
Ta mặt không đổi sắc,lớn tiếng nói dối. Này,có phải mặt ta quá dày rồi không?
+++++
Ăn xong cơm trưa,ta xoa xoa cái bụng béo tròn của mình,bất giác nhớ tới bàn tay to lớn,ấm áp của ai đó. Lại nói,Mã Văn Tài đi nơi nào ta quả thực không để tâm lắm. Hắn đi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng tốt,ta sẽ không nhàm chán đến mức chạy loạn đi ghen tuông đâu. Hơn nữa mai đã bắt đầu khai giảng rồi,toàn thân ta trên dưới đều tràn đầu hứng khởi,hơi sức đâu mà bận tâm nhiều.
Sau khi ngủ 1 giấc bảo trì dung nhan tươi đẹp,ta vươn vươn vai,đã thấy bên giường là bộ y phục thư sinh màu trắng,bên cạnh còn có…1 cái khăn tay. Ta cầm lên chiếc khăn tay kia,ngửi ngửi 1 chút,liền cảm nhận được cỗ hương hoa mai giống như cỗ hương trên ngưòi hắn. Mã Văn Tài,hắn quả thực rất cẩn thận .
Ăn cũng đã ăn rồi,ngủ cũng đã ngủ rồi,ta loay ha loay hoay,cuối cùng cũng quyết định ra ngoài thư giãn gân cốt 1 chút,biết đâu lại gặp được việc gì thú vị đâu.
Ta nhàn nhã đi trên nền sân lát gạch,thời tiết hôm nay cũng thực tốt,ánh nắng chan hòa khắp nơi. Cũng may kiếp này ta không mắc chứng thiếu máu,nếu không cũng không có khả năng đi nơi nơi làm loạn như thế này,chỉ sợ đã sớm nằm ngay đơ ra rồi.
Mà khoan đã,có chuyện gì thế này? Sao không thấy ai hết vậy? Mọi người đi đâu hết rồi a? Sao đi nãy giờ cũng không thấy 1 tên học sinh nào vậy?
Ta nén không nổi tò mò,liền kéo tay 1 tên người làm trong Nghi Sơn,bày ra bộ dáng ôn hòa,nhu thuận nhất có thể rồi hỏi hắn:
- Vị huynh đệ này,chẳng hay có thể nói ta biết môn sinh đã đi đâu hết vậy?
Vị tiểu ca kia nhìn nhìn ta 1 lúc,sau đó đáy mắt hiện lên tia thương xót,qua 1 hồi lại tiếp tục đánh giá ta,cuối cùng ánh mắt liền biến thành khinh bỉ.
Ta sờ sờ mũi,cảm thấy liền thật bi ai. Ta lần đầu tiên bị 1 cái tên người làm đánh giá từ trên xuống dưới như thế này,chả nhẽ sau này viết “Nhật kí hành tẩu của Độc Vương” liền ghi thành:
“ ngày x tháng x năm xx,Độc Vương từng bị 1 tên người làm của Nghi Sơn thư viện đánh giá cao thấp,sau đó tiếp tục bị khinh bỉ” ?
Ách! Không thể được. Ta cực lực lắc lắc cái đầu. Dùng ánh mắt kiên định nhất có thể nhìn vị tiểu huynh đệ kia,ta cũng không tin hắn còn có thể im lặng đâu.
- Ngươi nhìn cái gì a? Bọn họ đều đi nộp học phí rồi,chẳng nhẽ ngươi không biết?
Ta gật gật đầu tỏ ý mình đã hiểu rõ,sau đó liền lập tức cả kinh. Cái gì? Nộp học phí? Tại sao Mã Văn Tài hắn không gọi ta dậy? Định làm cho ta mất mặt sao?
Ta nhanh chóng phục hồi tinh thần,cúi người cảm tạ vị tiểu ca kia,rồi thảy ra 1 ít bạc vụn đưa cho hắn, Sau đó không chút e dè sử dụng khinh công , là Mê tung bộ pháp chiêu thứ nhất.
Khi ta mặt không đỏ,khí không suyễn tiến vào sân lớn của Nghi Sơn thư viện,việc giao nộp học phí đã tiến hành đến giai đoạn cao trào nhất. Từ xa xa ta đã nhìn thấy Mã Văn Tài 1 thân hồng y,mắt phượng hấp háy,bạc môi khẽ giương,ánh mắt trong suốt nhìn về phía ta. Nhất thời da lông của ta đều vì ánh mắt này mà nhất loạt dựng đứng cả lên. Thật dễ nổi da gà!
Ta rùng mình 1 cái,quyết định không để tâm tới hắn nữa,định quay mặt đi đã thấy vẻ mặt hung tợn của Vương Lam Điền hướng về phía ta mãnh liệt vẫy tay,ta choáng. Hướng mắt sang bên cạnh,đã thấy Lương Sơn Bá 1 thân áo trắng,ôn nhu như ngọc mỉm cười nhìn ta,cả người hắn toát lên khí chất của 1 văn nhân tri thức. Ta nhìn không được mà nở nụ cười đáp lại,rồi nhanh chân chạy đến bên hắn.
- Sơn Bá huynh,Anh Đài đâu rồi?
Ta giả vờ không nhìn thấy ánh mắt bi thương của Mã Văn Tài và Vương Lam Điền,nhanh miệng hỏi hắn.
Lương Sơn Bá lộ ra thần khí lo lắng,1 lát mới trả lời ta:
- Anh Đài đệ ấy… có lẽ lát nữa sẽ ra sau.
- À…
Ta vừa lòng gật gật đầu. Mã Văn Tài lúc này đã đi sang,dùng bàn tay hạnh kiểm xấu của mình nhu nhu lên tóc ta.
- Hỏi hắn làm gì?
Ta chụp ma trảo của hắn,ranh ma nói:
- Xem ra ta không phải người tới trễ nhất,còn có người đến sau a.
- Thập Thất,quả nhiên là ngươi. Ha ha,chỉ có ngươi mới có thể vui sướng khi có người gặp họa như vậy đi.
Một thanh âm hào sảng truyền đến lỗ tai,ta đưa mắt nhìn lên chỉ thấy 1 lão nhân tầm 50 tuổi,râu ria xồm xoàm,quần áo lôi thôi,bên hông còn lủng lẳng 1 hồ lô rượu. Giờ phút này hắn đáng nhìn ta mà cười.
Ta nhìn nhìn hắn,âm thầm lật lại trí nhớ xem mình có quen biết nhân vật nào như vậy,đột nhiên linh quang chợt lóe.
- Ngũ Liễu đại ca?
Người nọ nghe thấy ta nói,liền cười to hơn,ha hả nói:
- Thập Thất ngươi hóa ra còn không có quên vị đại ca ta a. Nhớ lần đầu tiên gặp,ngươi nói 1 câu “quen biết đầy thiên hạ,tri kỉ được mấy người” làm lão phu thật không thể quên nha.
Ta hơi choáng váng 1 lúc,sau đó khiêm tốn nói:
- Làm sao có thể,ta chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Sau đó liền chuyển sang hỏi hắn:
- Ngũ Liễu đại ca,sao huynh lại đến Nghi Sơn?
- Còn không phải Trình Dung hắn bảo ta tới đây đốc thúc đám học trò không nghe lời sao.
- Thì ra là thế.
Ta mím môi,thấp giọng nói.
Mã Văn Tài đứng một bên nhìn ta rồi lại nhìn Ngũ Liễu tiên sinh,sau đó hắn đột nhiên ôm quyền,cao giọng nói:
- Học trò Mã Văn Tài bái kiến Uyên Minh tiên sinh.
Lúc này mọi người nghe thấy Mã Văn Tài nói,nhất thời cả kinh. Này chẳng nhẽ chính là vị lão nhân không vì cường quyền mà khom lưng uốn gối,Đào Uyên Minh?
Ngũ Liễu,không.lúc này phải gọi hắn là Đào Uyên Minh mới đúng,nhìn Mã Văn Tài 1 thân hồng y,trên mặt hơi lộ ra tia hờn giận. Lão thản nhiên trách móc:
- Nam tử có dáng vẻ nữ nhân không phải do lỗi của ngươi,nhưng ngươi nơi này lại mặc hồng y,là ý gì đây? Sợ cái miếu nhỏ Nghi Sơn này dung không nổi đại tôn phật ngươi sao?
Mã Văn Tài nghe xong liền cảm thấy quẫn bách,hắn đâu ngờ hôm nay lại gặp phải vị Đào Uyên tiên sinh này. Sở dĩ hắn mặc hồng y là vì Thập Thất nói như thế này rất có phong cách,rất có khí chất,như thế nào lại thành “nam tử có dáng vẻ nữ nhân” đâu.
Ta lén lút nhìn sắc mặt thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn duy trì trạng thái vạn năm bất biến kia,liền cười trộm. Lời này của Uyên Minh tiên sinh khiến cho Lương Sơn Bá nãy giờ đều không nói không rằng cũng phải mỉm cười,bên người hắn có 1 môn sinh huých khuỷu tay nói:
- Ai nha,không ngờ Văn Tài huynh lại có dáng nữ nhân đó… Chả trách a chả trách…
Mã Văn Tài xem trong lời nói thấy rõ Đào Uyên minh giễu cợt hắn,lại thấy ta lén lút cười,sắc mặt nhanh chóng tái mét. Ta cố gắng nhịn cười,vụng trộm đưa tay xuống,nắm nắm bàn tay hắn tỏ ý chính mình còn chưa có bỏ rơi hắn nha.
Nói về sự kiện mặc hồng y này thì,thật sự là năm đó ta không hiểu chuyện,đem Đông Phương giáo chủ của Kim Dung gia gia ( trong tiếu ngạo giang hồ) kể cho hắn nghe. Cũng rất thông minh mà lược bỏ đoạn Đông phương bất bại luyện võ theo cuốn Qùy hoa bảo điển rồi tự cung ( tự cung là tự cắt cái đó đó J))). Chỉ nói với hắn Đông phương giáo chủ luôn mặc 1 bộ trang phục đỏ thẫm,trông thực phong cách,thực cá tính… chỉ là không ngờ Mã Văn Tài hắn nhớ dai như vậy.
Thật là may mắn,may mắn ta không có nói cho hắn biết Đông phương giáo chủ kia thích nam nhân,bằng không hắn lại đi thích Vương Lam Điền thì ta biết làm thế nào a.
Mã Văn Tài nhìn mười ngón tay đan cài vào mau kia,mâu quang khẽ chuyển. Ta vội ho khan 1 tiếng,giãy giãy tay buông ra.
- Tuyết Thập Thất.
Nghe thấy tiếng Đinh phu tử gọi tên mình lên nộp học phí,ta liền mừng rơi nước mắt.
Đi lên nộp 2 đĩnh bạc to đùng,ngoại trừ Đinh phu tử,Mã Văn Tài,Lương Sơn Bá,Ngũ Liễu tiên sinh thì tất thảy đám học trò liền trố mắt nhìn ta. Ta liền bĩu môi. Thực ra sư phụ cho ta rất nhiều bạc a,chẳng qua là đều đã bị nha đầu Bảo Nhi cướp đi mua màn thầu ăn mất rồi thôi.
Lại nói,nguyên tác,vẫn là nguyên tác thôi. Cho dù ta có xuất hiện ở đây đi chăng nữa thì mọi việc cũng không có thay đổi nhiều,Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá thể nào cũng đồng cam cộng khổ với nhau.
Mặc dù ta có chút coi trọng Lương Sơn Bá,nhưng cũng lại không có mấy tin tưởng hắn sẽ đem lại cho vị bát tiểu thư Chúc Anh Đài vốn luôn sống trong yêu chiều kia hạnh phúc.
Haizz,cũng không suy nghĩ nhiều nữa,nộp bạc xong ta liền kéo tay áo Mã Văn Tài,chạy về phòng ngủ mới là thượng sách a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện