[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm
Chương 17 : Nhân sinh nơi nào không cẩu huyết (1)
.
Bốc thăm chọn phòng lại tiếp tục diễn ra.
Ta không nén nổi rùng mình một cái. Ta thật khó khăn lắm mới xuyên tới Đông Tấn này,lí nào số lại đen như vậy. Ta lại kìm lòng không đậu mà than thở,nhân sinh a,thật đủ cẩu huyết.
Ta quay đầu đi xem biểu tình của bọn Mã Văn Tài,lại thấy hắn sắc mặt lại vô cùng thản nhiên như thể đây không phải chuyện của hắn. Tâm lí ta không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái,mà đặc biệt không thoải mái là khi nhìn Giả Thiên Kim giả bộ chim nhỏ,nép vào Mã Văn Tài.
Ta đột nhiên lại nhớ đến những năm tháng trước đây,khi ta cũng dùng bộ dáng như vậy nép vào ngực Mã Văn Tài. Giờ lại thấy những ngày đó sao mà xa vời. Có lẽ ta sống 2 kiếp người,đã trở nên già cỗi rồi chăng?
Lại lẫn nữa quay đầu,nhìn đến Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài,môi khe khẽ mím,thanh thanh cười với 2 người họ. Sơn Bá thấy ta nhìn hắn cười,cũng tươi cười đáp lại. Hắn cười lại khiến cho người ta có cảm giác thật ôn nhu. Nếu ta biết hắn trước,có lẽ ta cũng sẽ yêu hắn.
Sắc mặt Chúc Anh Đài lại đặc biệt nhợt nhạt,hẳn nàng đang lo lắng không biết mình sẽ chung phòng vơi ai. Ta định đi sang nói nàng không cần lo lắng,vì nàng và Lương Sơn Bá chắc chắn sẽ cùng một phòng,vì sao a? Vì kịch bản nói vậy. Nhưng ta lại không có can đảm nói ra. Mọi chuyện tựa như đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Riêng chuyện ta xuất hiện ở đây đã là một sự thay đổi. Ta biết được mở đầu,nhưng lại không nắm chắc được kết thúc,vì vậy bàn tay không khỏi nắm chặt lại,ta so với Chúc Anh Đài còn muốn khẩn chương hơn.
Đinh phu tử cười như không cười,đôi mắt hạt đậu nhìn chăm chăm chúng ta rồi mới chậm rì rì nói:
- Chúc Anh Đài,bạn cùng phòng của trò là Vương Lam Điền.
Oanh!!!!!!!
Lời này nói xuống đem ta và Chúc Anh Đài đá văng một phát ra tận cùng thế giới. Ta vốn nghĩ nếu có thay đổi,hẳn là nàng sẽ chung phòng với Lục Minh,ngờ đâu lại ở cùng với tên xú tiểu tử Vương Lam Điền kia. Chảng nhẽ do ta xuyên đến nên mới xảy ra việc này? Trời ạ,ta còn không muốn đâu,người ta còn là vị hôn thê của Mã Văn Tài đó a.
Chúc Anh Đài đứng chết trân một chỗ,nàng cảm giác như trí óc bị ngừng trệ,xung quanh chỉ còn văng vẳng tiếng chúc mừng. Nàng cảm thấy số phận mình thực thảm hại,cư nhiên lại bốc phải lá thăm của tên nổi tiếng ăn chơi trác táng Vương Lam Điền. Nàng tuy không phải xuất thân từ danh môn thế gia,nhưng dù gì cũng là một tiểu thư khuê tú,làm sao có thể ở chung phòng với một tên vô sỉ,bại hoại đến không thể bại hoại hơn được.
Nàng nâng đôi mắt mờ mịt lên nhìn tất cả mọi người,sóng mắt dừng lại trên người Tuyết Thập Thất và Mã Văn Tài. Âm thầm cắn răng,thà rằng ở chung với tên cầm thú Mã Văn Tài còn hơn là chung phòng với Vương Lam Điền để hắn chiếm tiện nghi đâu. Tuy rằng ngoài miệng nói Mã Văn Tài hắn cầm thú nhưng thực sự mà nói thì con người này cũng không đến nỗi hạ lưu,còn có chút chí khí,hơn nữa hắn lại là hôn phu của chính mình.
Bộ dáng mờ mịt,ẩn nhẫn của Chúc Anh Đài lọt vào tầm nhìn của Văn Tài,đáy mắt hắn hiện lên một tia âm lãnh khác thường,thế nhưng cũng không lên tiếng.
Trong không khí truyền tới âm thanh mỏng manh nhưng kiên cường của Chúc Anh Đài:
- Phu tử,học trò muốn được chung một phòng với Văn Tài huynh.
Đinh phu tử hiếm khi tính tình tốt như vậy,vừa như hỏi han,vừa như nghiền ngẫm trả lời:
- Ngô,vì sao muốn như vậy?
- Bởi vì Tam đệ của học trò không muốn ở cùng với Mã Văn Tài huynh,cho nên…
Chúc Anh Đài sốt ruột nói,tựa như muốn vứt quả bom Vương Lam Điền kia cho người khác càng nhanh càng tốt.
Nghe Chúc Anh Đài nói,tâm ta liền lạnh xuống. Đây thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà. Giờ thì tốt lắm,Chúc Anh Đài chả nhẽ đã quên ta cũng là một thân nữ phẫn nam trang sao? Nàng sợ ở cùng chỗ với Vương Lam Điền sẽ phá hỏng khuê danh của nàng,vậy còn ta đâu? Tính tình ta vốn tốt,thật lòng muốn đem Chúc Anh Đài thành bằng hữu,đối xử tốt với nàng,không ngờ đến cuối cùng,nàng lại làm vậy với ta.
Ta tự giễu cợt mình,trong hốc mắt nhanh chóng phủ một tầng hơi nước. Vì cái gì a? Vì sao luôn có người bóp nát hạnh phúc mà ta vừa chớm có? Ta thật không cam lòng,thật sự không cam lòng…
Chúc Anh Đài dùng ánh mắt kì lạ đánh giá ta,ta thật không hiểu,rút cục nàng mưu tính điều gì.
Đinh phu tử lúc này lại thanh thanh giọng,làm ra vẻ mình thật thân thiết với Mã Văn Tài,đủng đỉnh nói với hắn:
- Vậy Mã Văn Tài,trò tự mình quyết định đi.
Mã Văn Tài nhìn về phía Tuyết Thập Thất vốn đang đưa lưng về phía mình,lại nhìn đến ánh mắt mang hàm ý khẩn cầu của Chúc Anh Đài. Cuối cùng hắn nhắm mắt lại,cố gắng trấn áp đau đớn trong lòng,chậm rãi mở miệng:
- Nếu Thập Thất huynh không có ý kiến gì,ta đây cũng không có ý kiến.
Lời vừa nói ra,lại truyền đến âm thanh khen ngợi của Vương Lam Điền:
- Ha ha,được được,Thập Thất huynh đệ,ta Vương Lam Điền đảm bảo với huynh,nếu huynh cùng ta chung một gian phòng,sau này chúng ta có quần cùng mặc,có nữ nhân cùng hưởng,thế nào?
Vương Lam Điền một hồi cười sang sảng,nhắc đến nữ nhân lại hiện ra nét dâm tà không thể kìm nén,khiến mọi người dựng hết cả lông tơ.
Chúc Anh Đài nghe xong,liền biết Thập Thất sẽ đáp ứng,trong lòng liền kinh hỉ,thật đúng là tiểu muội tốt của nàng,sự tình gì cũng hảo hảo mà giúp đỡ.
Lương Sơn Bá ở một bên lại nhíu mày,tỏ ý không tán thành. Hắn kéo tay Chúc Anh Đài vốn đã muốn nhảy xổ lên,nói:
- Này không phải là đẩy Thập Thất đệ xuống hố lửa sao?
Chúc Anh Đài trong lòng sớm đã cao hứng thật lâu,dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lương Sơn Bá:
- Dù sao Thập Thất không muốn chung phòng với Mã Văn Tài,ta giúp đệ ấy đổi phòng,có gì không tốt a?
Lương Sơn Bá rõ ràng tức giận,hắn nhìn Chúc Anh Đài như thể hai người chưa từng quen biết.
- Đệ đây là giúp Thập Thất sao? Đệ cũng không phải không hiểu rõ con người Vương Lam Điền!
Chúc Anh Đài bĩu môi,chỉ tay về phía Vương Lam Điền ở đằng xa nói:
- Vương Lam Điền thì sao? Hắn anh tuấn tiêu sái lại nhiều tiền,Thập Thất đi theo hắn vốn là việc tốt mà.
Vương Lam Điền đứng một bên đột nhiên nghe thấy Chúc Anh Đài khen hắn,không khỏi vừa mừng vừa sợ,khua tay múa chân hét tướng lên:
- Đó đó,cuối cùng cũng có người thấy được mặt tốt của bản công tử.
Đinh phu tử vốn im lặng mà đứng,nghe Chúc Anh Đài nói vậy,mới nheo nheo mắt,vuốt chòm râu,âm nhu hỏi:
- Vậy sao trò không ở chung phòng với hắn?
- Vương Lam Điền hắn rõ ràng là một người to lớn,cục mịch,học trò đánh không lại hắn,nhưng Thập Thất thì khác,đệ ấy sớm lăn lộn giang hồ,chút động tay động chân này đệ ấy nhất định không lo ngại.
Mã Văn Tài nghe Anh Đài nói,mi tâm không khỏi nhíu càng ngày càng chặt,yết hầu cuộn lên cuộn xuống mấy hồi,bộ dáng muốn nói lại thôi. Bởi Thập Thất thủy chung chỉ đưa lưng về phía hắn,không nói một câu. Bàn tay hắn nắm lại thật chặt,các ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay,sớm đã sinh ra đau đớn,máu chảy thấm đỏ cả một tầng tay áo.
Đinh phu tử nhìn dáng người hiu quạnh kia,thở dài thườn thượt.
- Vậy,chuyện này cứ quyết định vậy đi.
- Cám ơn phu tử,Mã Văn Tài,chúng ta mau đi thôi.
Chúc Anh Đài bộ dáng vui mừng,chạy lại chỗ Mã Văn Tài muốn níu níu tay hắn. Ai ngờ tay còn chưa chạm tới gấu áo,một cỗ gió táp thẳng vào ngực nàng. Bất quá cỗ gió này được khống chế rất tốt,chỉ đem nàng đánh lui xuống 3 bước chứ không hề cố ý đả thương.
Chúc Anh Đài áp chế tâm trạng nghi ngờ,hồi hộp của mình,giương mắt nhìn Tuyết Thập Thất đang đứng chắn trước mặt Mã Văn Tài,khó hiểu nói:
- Thập Thất,đệ đã được phân chung phòng với Vương Lam Điền,giờ đứng đây làm cái gì a?
Ta hạ mi mắt xuống,sau đó nhìn đến Chúc Anh Đài đang đứng cách mình 3 bước.
Cỗ gió hồi nãy còn chưa tan đi hết,ta che trước mặt Mã Văn Tài,hưởng thụ trận gió bộc phát do tức giận của mình. Cỗ gió tùy ý đem tóc ta bay tán loạn,quần áo bị thổi mạnh vang lên từng tiếng phần phật. Ta lạnh lùng mỉm cười nhìn Chúc Anh Đài,trong mắt lóe lên tinh quang.
- Ai nói ta đáp ứng?
Ta thản nhiên mở miệng. Lại nghe thấy thanh âm của mình không còn ôn hòa mềm mại,mà đã chuyển sang lạnh lùng tàn nhẫn. Tâm có chút đau.
Chúc Anh Đài như lâm vào chóang váng,mờ mịt nhìn ta.
- Đệ nãy giờ không nói gì,không phải đồng ý sao?
Ta hạ mi mắt,lạnh lùng phun ra một câu:
- Cút.
- Cái gì?
Chúc Anh Đài ngạc nhiên,ngẩn ngơ nhìn ta.
Mọi người xung quanh sớm đã hóa đá,không ai có thể ngờ Tuyết Thập Thất nhìn qua thì giống thư sinh đạo mạo,hóa ra lại là một người uy vũ như vậy. Giả Thiên Kim âm thầm vuốt vướt ngực,cảm thấy may mắn chính mình chưa có chọc vào tên Thập Thất này,nếu không hẳn đã không thể yên ổn đứng đây. Đáng tiếc nàng không hề biết,một khắc nàng níu tay,quấn quít với Mã Văn Tài,Giả Thiên Kim nàng đã trở thành kẻ thù của Tuyết Thập Thất kia.
Lương Sơn Bá ngẩn ngơ chìm trong đám người,nghe thấy âm thanh băng lãnh của Thập Thất,hắn chỉ thấy một trận đau lòng,tay không khỏi nắm thật chặt,rồi lại buông ra.
Ta cũng không để ý nhiều,tâm trạng ta giờ này cực kì không tốt,không muốn cùng bất cứ kẻ nào nói lời vô nghĩa.
- Ta nói ngươi cút,bằng không liền chết tại chỗ này.
- Tuyết Thập Thất,ta với ngươi rõ ràng đã cùng nhau kết bái,ngươi như thế nào lại trở mặt ?
Chúc Anh Đài lớn tiếng gào thét. Nàng có tới 8 vị đại ca yêu chiều nàng hết mực,chưa từng chịu qua loại khinh bạc như thế này.
Ta cũng không nói nhiều,vươn tay về phía Bảo Nhi:
- Bảo Nhi,cầm.
Nàng ở trong đám người,ngây ngốc mang Thiên cầm của ta tới,sau đó kính cẩm đưa nó cho ta,ta mỉm cười nhìn nàng một chút rồi xoay người,chỉnh lại dây. Sau đó hướng Chúc Anh Đài nói:
- Còn không cút,kết cục của ngươi, liền như thế này.
Dứt lời ngón tay thanh mảnh dạo một khúc trên dây đàn,một trận kình phong lướt gió mà tới,mục tiêu chính là tấm bia đá bốn chữ của Nghi Sơn thư viện. Chỉ thấy “oanh!” một tiếng,tấm bia đá liền tan như bột phấn,oanh liệt hi sinh.
Ta đem Thiên cầm giao lại cho Bảo Nhi,rồi đem chính mình xà vào lòng Mã Văn Tài,cọ cọ ngực hắn,mềm nhũn nói:
- Vân Tu,ta mệt mỏi,huynh đưa ta đi ngủ a~
Cũng không quản người khác nghĩ gì,ta liền nhanh chóng đi tìm Chu Công buôn chuyện. Trước khi đi lại nghĩ tới tiền sửa chữa tấm bia đá kia,lại thấy tiếc hận vạn phần,tiền a~ tiền của ta~~~
Tay có chút nuối tiếc sờ vào ngực,lấy ra một đĩnh bạc ném qua cho Lục Minh:
- Đây là tiền bồi thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện