[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm

Chương 14 : Nếu nàng vô tâm ta liền hưu (2)

Người đăng: 

.
Năm tháng như mây trôi nước chảy,có lẽ ta ở trong lòng Mã Văn Tài hắn vốn dĩ chỉ là một người lạ từng quen. Tựa như một hồ nước phẳng lặng,bị một hòn gạch đáp xuống sẽ gợn sóng lăn tăn nhưng rồi dần dần sẽ trở về với im lìm,phẳng lặng. Có lẽ ngày xưa ngươi trẻ người non dạ,không phân biệt rõ thế nào là đơn thuần yêu mến,thế nào là tình yêu đích thực. Còn ta,đã trải qua hai kiếp người rồi,lẽ nào khao khát trong thâm tâm lại còn không biết. Ta vội vàng xoay người,nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà lăn dài trên má,từng giọt từng giọt nóng như nham thạch,chảy ngược trở về tim ,khiến ta đau đớn. Ta và hắn thuộc hai thế giới khác biệt. Yêu hắn? Ta những sẽ là hạnh phúc,nhưng hóa ra đó lại là bất hạnh. Ta không biết làm thế nào để gạt đi những suy nghĩ rối loạn này,ta chỉ biết,hắn muốn cùng ta rũ sạch quan hệ. “Nếu nàng vô tâm,ta liền hưu” … Haha,thật đúng là buồn cười,Mã Văn Tài ngươi ngày nào cũng nhìn chằm chằm Chúc Anh Đài,thế mà vừa rồi lại diễn tấu trước mặt ta,bày ra một bộ dáng nam nhân thâm tình bị vứt bỏ. Mã Văn Tài ,ngươi không thấy ngươi thực buồn cười sao? Ta dùng tay áo lau một phen nước mắt,múc lên một gàu nước,hoàn hảo lau sạch cái mặt. Sau đó ngẩng mặt lên nhìn trời. Xem ra cũng không còn sớm nữa. Hôm nay là ngày thi dành cho tân học sinh,Lương Sơn Bá,Chúc Anh Đài có lẽ đã ở chỗ cũ đợi ta rồi. Ta vội vàng quay trở lại,vừa đi vừa suy nghĩ không biết mình trong nguyên bản tác phẩm Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài là ai,hay chỉ là một người vô danh,ngẫu nhiên lạc vào trong truyện. Thần a,nếu ngài có thật,thỉnh nói cho ta biết a. Nhưng đáng tiếc thần thánh không có thực,nếu như Thần thành thật sự tồn tại,như vậy ma quỷ cũng nhất định phải có để tạo thế cục cân bằng. Ta thật ra rất sợ ma quỷ,vì vậy,thần a,ngài vẫn là không nên có thật,vấn đề này để ta tự nghĩ là tốt rồi. Một hồi sau,cuối cùng cũng tới đại môn Nghi Sơn thư viện,tay sờ vào tủi nhỏ,phát hiện ra còn 20 đĩnh bạc,thật may quá,đúng là sư phụ đối với ta thật tốt mà. Ta đắc ý dào dạt đi vào Nghi Sơn thư viện,ánh mắt quét qua một vòng,lại không thấy hai thân ảnh quen thuộc kia đâu cả. Chẳng lẽ bọn họ đi tìm ta? Hay là bị người nào bắt cóc rồi. Đang lúc tâm hồn đang phiêu diêu miền cực lạc,phương xa truyền đến một đoạn hội thoại làm ta giật nảy mình. Ta chen đám người,tiến vào bên trong đám đông đang hiếu kì. Trong trung tâm đám đông có 1 người,người này,chính là nhận vật nổi danh trong truyện Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài,một nhân vật ăn chơi chác táng,không việc ác nào không làm : Vương Lam Điền. Ta “rung động” thật lâu,thầm nghĩ tối nay nhất định sẽ không ăn được cơm mất,dù có là người sắp chết đói nhưng nếu nhìn cái tên Vương Lam Điền này,hẳn sẽ không còn cảm giác đói khát nữa đâu a. Mặt to tròn,béo núc ních,lại rỗ lung tung như tổ ong. Đôi mắt híp lại như hai hạt đậu,cái mũi cà chua ẩn hiện sau lớp tàn nhang,miệng rộng ngoác ra cười lộ ra hàm răng sớm đã xỉn vàng. Qủa nhiên là cực phẩm,quả nhiên là đủ đánh sâu vào thị giác,đủ giết chết cảm giác thèm ăn! Đang mải suy nghĩ,bên tai lại rộ lên một tràng khen ngợi. Kỳ quái,đây cũng không phải hội đấu giá,các ngươi hò hét cái gì. Mắt mông lung nhìn về phía trước,ta lần nữa lại lâm vào tình trạng hóa đá. Anh Đài,ngươi không biết thế nào là “Tránh voi chẳng xấu mặt nào” sao? Có nhất thiết phải hạ thủ với tên heo kia không a? Bổn tiểu thư còn chưa muốn giáo huấn tên Vương Lam Điền này,ngươi hấp tấp cái gì? Ánh mắt cảm khái rời khỏi người Chúc Anh Đài,nhìn sang người đứng bên cạnh nàng,ta lại lần nữa hóa đá. Sơn Bá,sao ngươi lại không có đầu óc như vậy hả? Anh Đài nàng xúc động làm càn,ngươi cũng không ngăn nàng lại,bây giờ giải quyết sao đây? Ngươi lại còn ở đó trình ra bộ dáng oai phong lẫm liệt,nhìn thế nào cũng không hợp với hoàn cảnh,lại còn tươi cươi cổ vũ Anh Đài nàng,ngươi có biết các ngươi vừa gây ra ẩu đả không hả? Ta trên danh nghĩa là Tam đệ,nhưng còn phải để xem ta muốn bo bo giữ mình,hay là hào phóng cứu các ngươi nữa a. Nói ta phúc hắc cũng không sai,bù lại là ngươi,nếu người khác đem đến một bữa điểm tâm tẩm độc,ngươi có nguyện ý ăn không? - Các ngươi chú ý mà nghe đây,Nghi Sơn thư viện chính là địa bàn của Vương Lam Điền ta,nếu các ngưoi muốn làm loạn chỗ này,chính là đối nghịch với ta. Vương Lam Điền quần áo rộng thùng thình,đứng trước cửa lớp học của Nghi Sơn thư viện,oang oang nói. Chúc Anh Đài thoát ra khỏi tay Lương Sơn Bá,dùng ánh mắt bảo hắn an tâm sau đó hoa hoa lệ lệ chỉ tay vào mũi Vương Lam Điền nói: - Ngươi thối lắm,sách này,trường này đều là của mọi người,lấy đâu ra của ngươi. - Dám mắng Vương Lam Điền ta thối sao? Đồ tiểu tử không biết sống chết nhà ngươi,không biết Vương gia gia ta là ai sao? Vương Lam Điền chắc chắn là chưa từng bị ai chỉ vào mũi như vậy,lửa giận liền lan nhanh như bén phải cỏ khô,tức giận phừng phừng đáp trả. - Anh Đài,chúng ta không cần phải so đo cũng loại người này,hắn vốn dĩ chỉ là thói quen. Lương Sơn Bá thấy tình hình không tốt,liền bước lên một bước làm người hòa giải. Nhưng Vương Lam Điền há lại coi trọng lời nói của hắn,vì vậy hắn thất bại. Ta từ ngoài nhìn vào,thấy trận đấu không có chút trí tuệ này,có điểm dở khóc dở cười. Mà cũng kì quái,chiếu theo nguyên tác,Mã Văn Tài hắn sẽ xuất hiện vào chính lúc này,dùng mũi tên xử lí Vương Lam Điền,diễn trọn vai anh hùng cứu mĩ nhân cơ mà. Shit! Chẳng nhẽ vừa rồi được ta cấp cho tự do,liền đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi? Ta nhu nhu mày đến phát đau,động tác này lại thu hút đến ánh mắt đang rực lửa của ai đó. Ta liền phát ra dự cảm không may. Ngẩng đâu lên,miệng lập tức trừu rút. Qủa nhiên. Anh Đài đang dùng ánh mắt hừng hực lửa nhìn chằm chằm ta,khiến ta muốn rụng rời xương cốt. Không còn cách nào,ta vươn tay,lấy trong vạt áo một cây quạt,sau đó tự cho mình là vô cùng phong lưu khoáng đạt,lay động chiết phiến đi về phía ba người họ. Miệng giương lên nụ cười,ta hướng Vương Lam Điền mở miệng nói: - Lam Điền huynh,không bằng như vầy,cấp cho Tuyết Thập Thất ta mặt mũi được không? Hai vị huynh đệ của ta thô lỗ,mạo phạm đến huynh,thỉnh tha thứ cho bọn họ,được không? Đừng nhìn mặt ta nho nhã lễ độ,thật ra ta đã giận đến nghiến răng ken két rồi. Cũng chỉ tại hai tên đầu heo này. Nếu không thì dù Vương Lam Điền hắn có quỳ xuống xin ta cũng không cho dù chỉ là cái áo lót,đừng nói gì đến việc phải hạ mình xin tha thứ. (Băng Tâm : =”= má ơi,áo lót cũng cần phải quỳ xuống mà xin sao giời?) - Thập Thất quả nhiên thông minh hơn người. Vương Lam Điền như tìm được tri kỉ,há miệng cười to lộ ra hàm răng vàng,cánh tay tráng kiện như khúc gỗ vỗ bùm bụp trên vai ta. Ta bị hắn vỗ đến chao đảo cả người,nhưng ta nhất định không được ngã sấp xuống,nếu không nhất định sẽ càng xấu mặt. Cố nén oán giận trong lòng,ta bày ra bộ dáng ôn nhu công tử,mỉm cười nói: - Lam Điền huynh quá khen rồi. Chúc Anh Đài đứng bên thấy thế,liền quay sang nhỏ giọng nói vói Lương Sơn Bá,nhỏ giọng tới nỗi âm thanh tựa như con muỗi bay qua,tuyệt không nghe thấy gì. Nhưng ta là ai a? Nếu không nghe được quả là làm mất mặt Sơ Nguyệt cung cung chủ mà. - Sơn Bá,huynh xem,Thập Thất lại vì ta mà phải nhân nhượng hắn,cúi đầu xin lỗi. - Anh Đài,phần chân tình này của Thập Thất chúng ta nhất định không được quên,sau này nhất định phải hướng hắn có lễ một chút. Nói cái gì vậy? Ta tức giận muốn sôi lên. Lương Sơn Bá,Chúc Anh Đài đúng là trời sinh 1 đôi,tuyệt phối a! - Thập Thất,ngươi là người đầu tiên bị ta vỗ vai mà chỉ có một chút chao đảo,hảo hảo. Vương Lam Điền cười đến loan loan,y hệt như bông hoa cúc héo lắt leo,không biết có phải hậu quả của “làm việc” quá độ không nữa. Ta nghe thấy lời hắn nói,trong lòng lại trào lên cảm giác vô lực,này không phải ta vốn cường hãn,chỉ là bắt buộc phải trở lên cường hãn thôi. Ngay tại thời điểm ta rối rắm,bến tai truyền đến tiếng vó ngựa . Ta xoay đầu lại nhìn,ngây ngẩn cả người. Rât nhiều năm về sau,khi ta nhớ lại cảnh này,ta đều nghĩ Mã Văn Tài xuất hiện giống như một vị thần. Lòng ta lúc đó lại rộn lên cảm giác của một cô gái đang hoài xuân. Hình ảnh hắn hòa lẫn với ánh sáng,khảm sâu vào tâm trí ta,khiến ta không thể không chú ý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang