[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm

Chương 13 :  Nếu nàng vô tâm,ta liền hưu! (1)

Người đăng: 

.
Mã Văn Tài sửng sốt,trong lòng lộp bộp một tiếng,chẳng nhẽ đúng là nàng? Hắn đứng lên,bước nhanh về phía Bảo Nhi,nhìn đến dung nhan người mới gặp chiều nay,hắn vẫn hơi sửng sốt. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống,nhìn người đang nằm trong lòng Bảo Nhi,quần áo xộc xệch lộ nhiều da thịt,trên tay một mảng xanh đen,nhìn kĩ một chút rõ ràng thấy dấu răng nanh của rắn. Hắn đỡ lấy người nọ,ôm chặt trong lòng mình,khẽ nói: - Tiểu Thập Thất… - Hửm? Người trong lòng như nghe được hắn nói,khẽ rên một tiếng như đáp trả. Bảo Nhi nhanh chóng nhặt lên bình rượu đào hồi nãy,đưa cho Văn Tài,miệng cười đến rạng rỡ,nàng,đã tìm thấy tiểu thư rồi. Mã Văn Tài mỉm cười,cúi đầu ngậm lấy miệng vết thương,dùng sức hút lấy chất độc rồi nhanh chóng phun ra từng ngụm nhỏ. Cứ lặp đi lặp lại như thế khoảng thời gian một chén trà,miệng vết thương cuối cùng cũng không còn tanh hôi nữa,da dần dần chuyển về màu hồng đỏ,Mã Văn Tài lúc này mới hài lòng cầm lấy bình rượu uống một ngụm súc miệng. Sau đó xé vạt áo một đoạn vải,băng bó thật tốt cho người nọ. Ba giờ sau,Mã Thống cùng Bảo Nhi ăn xong gà rừng,trực tiếp tựa vào gốc cây ngủ. Mã Văn Tài ngồi một bên,ôm chặt người trong lòng,nhìn thấy dung nhan của nàng khi ngủ,tâm rộn lên một loại ngọt ngào. ……………… Thời điểm ta tỉnh lại,chỉ thấy toàn thân đau đớn dị thường. Đặc biệt là cánh tay trái,chỉ cần nang nhẹ một chút là đau đến thấu xương. Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá hết sức lo lắng nhìn ta,ta cười cười xin lỗi họ một câu,kể lại sơ lược việc hôm đó. Đối với chuyện sảy ra hôm đó,kì thực ta cũng không nhớ rõ. Ta bị bắn lén,sau đó may mắn tránh được,không nghĩ rằng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa,bị độc xà cắn một ngụm… Chuyện về sau đều không nhớ. - Thập Thất,hôm qua ngươi đi đâu? Ta với Sơn Bá tìm ngươi rất lâu. Chúc Anh Đài hướng ta oán trách,vành mắt hồng hồng chứng tỏ nàng đã vụng trộm khóc. Trong lòng ta cảm thấy đặc biệt có lỗi,hé miệng phát ra âm thanh khàn khan,trước ngực lại nhưu có vật gì đè,rất đau. - Thực xin lỗi huynh,Anh Đài,để huynh cùng Sơn Bá ca ca lo lắng rồi. Anh Đài cùng Sơn Bá nghe đến giọng ta khan khan,trên mặt đều dị thường khiếp sợ. Ta cũng không quản,ta vốn cũng không biết tại sao mình biến thành như vậy. - Đệ còn chưa đi báo danh,làm sao bây giờ? Ta lo lắng đứng lên,lại phát hiện toàn thân mềm nhũn,không chút khí lực. Chúc Anh Đài ấn ta xuống,đưa cho ta và Sơn Bá mỗi người một chén trà,ta bưng chén trà,tay truyền đến cảm giác đau đớn,hẳn là độc xà còn chưa tan hết. - Tam đệ,đệ yên tâm,Mã công tử ở cách vách đã báo danh cho đệ rồi,huynh ấy quả là người tốt. Sơn Bá thấy ta còn nghi vấn,nhẹ nhàng giải thích. Ta cảm thấy chính mình như bị thiên lôi đánh trúng,toàn thân cứng đờ. Kông phải vì câu “Tam đệ” kia,mà là vì câu “Mã công tử cách vách”. - Đại ca,Mã công tử nào vậy? - Chính là Mã Văn Tài huynh đó. Không chỉ cso ta mà ngay cả Chúc Anh Đài mặt cũng biến sắc. Aiz,cũng không trách nàng được,nếu là ta,ta cũng không chấp nhận mình bị ép hôn,mà đối tượng ép hôn kia lại cùng mình học một trường. - Sơn Bá,từ nay huynh tránh xa Mã Văn Tài ra,hăn không phải người tốt. Trên đầu ta nổi hai hàng hắc tuyến,Văn Tài,rốt cuộc ngươi đá đắc tội gì với người ta mà lại bị nàng hủy hoại thanh danh thế này. - Anh Đài,đệ làm sao có thể nói Văn Tài huynh như vậy. Sơn Bá gõ nhẹ đầu Anh Đài,mỉm cười nói: - Văn Tài huynh tri thức uyên bác,không kiêu ngạo không xiểm nịnh,là một nam tử hán đại trượng phu,đệ sao có thể nói hắn như vậy. - Kia đều là biểu hiện giả dối, biểu hiện giả dối, biểu hiện giả dối! Chúc Anh Đài lớn tiếng nói,sau đó lại lập tức hối hận,nhỏ giọng thanh minh: - Sơn Bá,huynh không biết… Mã Văn Tài đã bức tử thanh mai chúc mã của hắn,đó là một cô nương thật tốt,cuối cùng vẫn bị hắn bức tử. Khóe miệng ta trừu rút,thanh mai chúc mã kia,sẽ không phải là ta chứ? Qủa nhiên,lại nghe Chúc Anh Đài nói tiếp: - Nàng kia chính là bé gái mồ côi của Tuyết gia tên Tuyết Thiên Nhu,14 tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn,quả thực đáng tiếc. Khóe mắt ta nhịn không được lại tiếp tục trừu rút. Cảm thán thật may mắn vì trước đây không nói thật với nàng là ta tên Tuyết Thiên Nhu,nếu không nàng lại nhầm tưởng ta xác chết sống dậy,lại dùng cuốc đào hố chôn ta thì nguy. Bên này ta vỗ ngực tự cho mình thông minh,bên kia Lương sơn Bá khuôn mặt bừng bừng tức giận,đây chắc chắn là do lời kia kích động hắn,Anh Đài,ngươi không đi làm nhân viên bán hàng có phải hơi đáng tiếc rồi không? - Không thể ngờ được Mã Văn Tài lại cầm người dạ thú đến thế,đúng là nhìn mặt khó mà đóan được lòng dạ mà. Lương Sơn Bá thoáng chốc trở lên tức giận bi phẫn,ta cúi đầu che dấu đi cảm xúc,ngẫm nghĩ thấy cuộc sống sau này hảo thú vị a. Anh Đài thực hiện được ý đồ,mặt cười đến loan loan nói: - Chúng ta cùng tới chỗ Đinh phu tử,không cho loại người cầm thú như Mã Văn Tài học trong thư viện. Khóe miệng khóe mắt của ta đồng thời co rút. Thì ra đây mới chính là giấc mơ vĩ đại của Anh Đài nàng. Nhưng sao ta không thấy Mã Văn Tài mặt người dạ thú nhỉ? Không lẽ đây chính là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” trong truyền thuyết sao? Mặt ta đen xì,há miệng phun ra một ngụm. - Được,chúng ta đi. Sơn Bá đáp ứng nàng xong,quay sang ta nói: - Tam đệ,vậy đệ… A,tâm đệ,đệ sao lại ói nhiều như vậy? +++++++++++++++++++++++ “Hôm nay thời tiết thực đẹp. Phong cảnh khắp nơi,chỗ nào cũng tốt. Con bướm bay,con ong bay,con chim bay,đám mây cũng bay bay.” Ta cầm lên cọng cỏ,vui miệng hát một câu đồng dao. Mấy hôm nay,ngày nào Bảo Nhi cũng mang đồ đến tẩm bổ,khiến ta cảm thấy mình sắp biến thành con heo nái rồi. Tuy là mỗi lần gặp Mã Văn Tài,chúng ta đều diễn màn “không nhìn nhau”,thật cẩu huyết mà,nhưng trong ánh mắt,rõ rang hai chúng ta đã nhận ra nhau. Dùng từ ngữ hiện đại mà nói,chúng ta chính là trường hợp : người lạ từng quen. Ta cảm thấy,bây giờ nhận mặt nhau vẫn chưa thích hợp. . . . Thỉnh thoảng ta sẽ tới một khu vực vắng lặng trong thư viện,cùng Phong bàn bạc một số công chuyện ở Thiên Nhai. Mấy lần suýt bị Mã Văn Tài bắt gặp,ý định muốn cùng ta hai người ở riêng một chỗ,may mà bổn tiểu thư thông minh,hoa lệ chuồn mất. Lưu lại hắn sắp biến thành hòn vọng thê,trong mắt rõ ràng nói “Tuyết Thiên Nhu,xem sau này ta xử lí nàng thế nào.” Ta liền xấu hổ. Mọi người thường nói,tình địch gặp lại nhau tức giận đỏ mắt. Cớ sao ta cùng Mã Văn Tài vốn không phải tình địch gì,lại phải giận đỏ mắt chứ. Được rồi,ngày hôm nay đỏ mắt không phải là ta,chỉ có tên Mã Văn Tài kia thôi. Hắn hôm nay mặc một thân hồng y diễm lệ. Ta nhìn hắn có điểm ngây ngẩn. Không thể không nói hắn mặc hồng y cả người sẽ toát lên một thứ ánh sáng dụ hoặc cùng tà mị. Khi hắn mặc bạch y thì lại khác,rất trong trẻo nhưng lại lạnh lùng cô tịch. Nhìn hắn hiện tại,ta thật muốn làm loạn một chút,bất quá vẫn suy nghĩ trước sau,lưu lại mặt mũi cho mình. - Tiểu Thập Thất … Mã Văn Tài mở miệng,giọng nói lộ ra đau lòng,mắt sáng quác nhìn ta. Ta bị hắn dùng ánh mắt bị tổn thương nhìn có chụt chột dạ,vội vàng cúi đầu,lí nhí nói: - Văn Tài huynh,chúng ta không thân quen… Ta thấy hắn trong tíc tắc cúng đơ người,chịu không được nhìn trộm hắn một chút,lại thấy hắn tươi cười mà giễu cợt,chậm rãi mà nói: - Tiểu Thập Thất,nếu nàng vô tâm,ta liền hưu. Ta cảm thấy dưới chân bị thiên lôi đánh bùm bùm,ngay cả thở cũng không dám thở. - Ngươi nhận ra ta? Ta khiếp sợ,lùi chân lại phía sau mấy bước. Mã Văn Tài nửa cười nửa không nhìn thái độ của ta,nói: - Tiểu Thập Thất,có phải nàng đang nghĩ ta làm thế nào mà nhận ra nàng? - Ách… có sao? Ta xoay đầu,vội vàng nói: - Nếu ngươi không có chuyện gì nói,ta có việc phải đi trước,Sơn Bá đang đợi ta. - Tiểu Thập Thất,ta lặp lại lần nữa,nếu nàng vô tâm,ta liền hưu. Mã Văn Tài rõ ràng không ra tay ngăn cản,nhưng lời nói của hắn khiến ta không cách nào rời đi. Ta xoay người,xấu hổ cúi đầu: - Rốt cuộc ngươi muốn gì? - Không muốn gì,Tiểu Thập Thất,nếu nàng đối với ta vô tâm,vậy thì buông ta đi… Mã Văn Tài đưa lưng về phía ta,thản nhiên nói. - Được rồi,ta buông ngươi,nói xong chưa? Xong rồi thì tại hạ xin cáo từ. Ta dùng sức đẩy hắn ra một cái,nhanh chân chạy mất hút. Thực xin lỗi huynh,Mã Văn Tài,nếu huynh tin ta thì xin hãy coi như vừa rồi ta nói giỡn đi. Thực xin lỗi huynh,thực xin lỗi. Nếu huynh đã mau chóng muốn có tự do như thế,ta liền trả lại tự do cho huynh. Nếu Mã Văn Tài yêu Anh Đài đã là định mệnh,ta là một con người bình thường,làm sao có khả năng chống lại thiên ý đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang