[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm

Chương 12 : Nửa đời tao nhã

Người đăng: 

.
Mấy người chúng ta cười cười nói nói,mãi tới khi mặt trời sắp lặn mới cùng nhau rời khỏi thảo đình. Đi được một quãng ta tìm một chỗ đất vắng kiểm tra số ngân lượng còn lại,may mắn,vẫn còn đủ làm học phí. Từ thảo đình tới Nghi Sơn chỉ còn một quãng ngắn,nhưng ba người bọn ta không dám liều lĩnh chạy suốt đêm,vì vậy Sơn Bá cùng Anh Đài đi tìm chỗ nghỉ chân trong khi ta nhàn nhã đợi hai người họ. Ta đợi đến buồn chán vì thế liền đi bộ xung quanh,không nghĩ đến mình lại lạc bước vào một khu rừng trúc hoang vắng. - Viu. Một ám tiễn xé hư không mà tới. Ta vội vàng lách mình,miễn cưỡng tránh được,nhẹ tay vỗ vỗ ngực,vừa rồi làm ta sợ muốn chết. Ta nheo mắt,tìm kiếm bóng người,đáng tiếc lúc này trời đã tối đen,thị giác của ta trong đêm tối có điểm không tốt,lúc này cũng không khác người mù là mấy. Nếu là ở kiếp trước,bệnh quáng gà cũng không phải thứ bệnh nan y gì,nhưng ở cổ đại đèn đóm không có,quả thực có chút đau đầu. Mà kể cũng lạ,ta xuyên linh hồn nhập vào thân xác này,chẳng lẽ bệnh quáng gà cũng có thể xuyên theo ta tới đây sao? Thật cẩn thận ngồi xổm,núp mình dưới một tang cây,ta sợ tên bắn lén kia sẽ hướng ta ám toán lần nữa. Nếu hôm nay ta bị thương,ngày mai làm sao có thể lên Nghi Sơn đọc sách,giành trượng phu đây,không bằng cứ hướng lão hồ li Mã Thủ Tài nói bổn tiểu thư bỏ cuộc. Nhớ tới họ Mã kia,nhớ đến Mã Văn Tài,tâm của ta liền đau,nắm chặt ống tay mình,hận không thể một đao tự kết liễu. Tại sao lại là ta? Tại sao ta phải đối mặt với chuyện tình cẩu huyết như vậy? Tại sao ta không dám đứng trước mặt hắn gọi hai tiếng “Vân Tu”? Ta thực hận tại sao mình yếu đuối đến thế. Tay sờ loạn trên mặt đất,chạm đến một vật rắn,nhỏ và dài. Di? Là mũi tên ban nãy? Ta đối với binh khí cổ đại có điểm quen thuộc,liền nhận thức đây chính là một mũi tên. Có lí nào ta tới cổ đại không lâu đã gây thù chuốc oán với ai để bây giờ họ phải thuê người ám sát? Trong lòng thoáng ngạc nhiên nhưng ngay sau đó tâm liền lạnh xuống,hừ,dám ám sát ta sao? Có bản lãnh,để xem bổn tiểu thư tính sổ với ngươi như thế nào. Tay buông mũi tên ra,liền tiếp tục sờ xoạng mặt đất,lại chạm đến một vật. Chạm lần thứ nhất,mặt ta trầm xuống. Chạm lần thứ hai,ta chảy mồ hôi lạnh. Sao lại như vậy? ……………………………. Trong rừng trúc. Bảo Nhi,Mã Thống hai người cứ trừng mắt nhìn nhau. Ánh mắt Mã Thống nồng đậm chán ghét và bất đắc dĩ. Nhưng Bảo Nhi vốn là Bảo Nhi,nàng hẳn không bao giờ để ý ánh mắt của người khác. Chỉ thấy nàng xoay người ốm lấy tay Mã Văn Tài,mắt đen lung liếng,đáng thương hề hề nói: - Cô gia,người bảo hắn cho ta bắn tên một lần nữa thôi,nói không chừng lần này có thể bắn chết một con heo rừng thì sao. Mã Văn Tài nhắm mắt lại,không để ý Bảo Nhi đang gào thét kia,ngón tay thon dài gõ nhẹ cái trán,trong đầu không ngừng nghĩ về thiếu niên tên Tuyết Thập Thất. Ba chữ Tuyết Thập Thấttựa như một loại độc cổ,cắn nuốt tâm can hắn,hắn rất đau,rất thống khổ nhưng không thể chia sẻ cùng ai. - Ngươi đừng có làm phiền công tử,ngươi không thấy công tử mệt sao? Mã Thống ngữ khí tức giận,kéo Bảo Nhi sang một bên,duy trì khoảng cách an toàn giữa nàng và Mã Văn Tài. Bảo Nhi không vui chụp tay hắn: - Ta làm sao? Cô gia không có nói ta,ngươi dựa vào cái gì mà nói ta! Ta cũng chỉ là đói bụng,ta có gì sai a? Sau đó vươn tay đấm thùm thụp vào ngực Mã Thống,biểu tình mếu máo ủy khuất. - Thế mà ngươi còn dám hứa với Chi Ma sẽ hảo hảo chiếu cố ta,cứ nhưu thế này ta nhất định bị ngươi bỏ đói gày trơ xương. Mã Văn Tài tựa tiếu phi tiếu,đối với nàng nói: - Vậy ngươi muốn ăn gì? Bảo Nhi lui lại đằng sau mấy bước,kinh ngạc nói: - Cô gia,là người đang hỏi em sao? Mã Văn Tài mỉm cươi,nhẹ giọng: - Nơi này chỉ có một người ham ăn nhưu ngươi,không hỏi ngươi thì hỏi ai? Bảo Nhi nghe xong,cười đến loan loan: - Em muốn ăn bánh nướng. - Không đươc! Mã Văn Tài nheo nheo mắt phượng,lớn tiếng nói. - Biết ngay là không được mà… Bảo Nhi không cam tâm,ủy khuất mà nói. Mã Thống biết công tử đột nhiên lớn tiếng là vì câu “bánh nướng kia” có liên quan tới một người,hắn chưa từng gặp người nọ,không hiểu đó là người như thế nào,chỉ biết công tử thật sủng hắn. - Công tử,trời cũng muộn,thủ hạ đi bắt vài con chim rừng làm bữa tối. Mã Thống nhẹ giọng hỏi Mã Văn Tài,thấy hắn vuốt vuốt cằm,liền cấp cho Bảo Nhi một cái nhìn cảnh cáo rồi rời đi tìm cái ăn. Mã Văn Tài thấy Mã Thống rời đi,không nói nhiều ngồi xuống một tang cây chờ hắn. Tóc đen như mực khẽ lay động trước ngực,khí chất trong trẻo,lạnh lùng,lại có thêm vài tia tà mị. Bảo Nhi ngồi xổm,si ngốc nhìn cô gia,oa,tiểu thư thật tinh mắt,cô gia càng ngày càng tuấn mĩ phi phàm a. Nghĩ đến tiểu thư,Bảo Nhi trong đáy mắt xoẹt qua tia thương cảm. Nàng vươn đôi tay ngày trước bị Tuyết Thập Thất trêu là tay trẻ con vừa béo vừa tròn,khêu khêu trên mặt đất vẽ hình tròn. Trong mắt ẩn chứ một bao lệ,từng giọt,từng giọt rơi xuống mặt đất. Tiểu thư,Bảo Nhi không ngốc,người từng nói khi nào Bảo Nhi nhớ người có thể vẽ hình tròn,khi đó người sẽ biết là ta đang nhớ người,cái này gọi là vẽ hình tròn nguyền rủa người,tiểu thư,người nhìn xem,em thực dụng tâm nguyền rủa người. Nhưng người làm sao vẫn chưa trở về? Ngay tại thời điểm nàng cảm xúc dạt dào,hồi tưởng về tiểu thư nhà mình,lại nghe đến tiếng thét kinh thiên động địa của Mã Thống. Sảy ra chuyện gì? Nàng đưa mắt đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn,lại chạm phải ánh mắt Mã Văn Tài,liền vội vàng hạ xuống,tiếp tục vẽ vòng tròn. - Tại sao khóc? Mã Văn Tài ngữ khí rất thản nhiên,tựa như đang cùng người khác tán ngẫu “Thời tiết hôm nay rất đẹp”. Bảo Nhi vốn đã ngừng khóc,nghe thấy thế nước mắt liền ào ào chảy ra như đê vỡ. Nàng nghẹn ngào nói: - Cô gia,em nhớ tiểu thư… Không biết hai năm nay,tiểu thư có được ăn tốt không,có sống tốt không… Cơ thể tiểu thư vốn không tốt,không biết hai năm nay có phải chịu khổ rồi không… Mã Văn Tài nghe Bảo Nhi nói,trong lòng một trận chua sót. Năm ấy,sau khi Thiên Nhu rời đi,hắn mới biết Anh Đài hóa ra là một cái nữ tử,đây vốn dĩ là hắn hiểu nhầm nàng. Mà vì cái hiểu nhầm kia,khiến cho Thiên Nhu mà hắn yêu thương như trân bảo đã rời xa hắn mãi mãi. Mã Văn Tài nâng mắt lên nhìn trời,trong mắt ánh lên tia tịch lieu khó tả. Hắn đưa tay lấy ra từ vạt áo một bình rượu đào,ngửa cổ uống một ngụm,rượu chảy xuống cằm của hắn,một đường trượt xuống yết hầu,tiến vào nội sam. - Công,công tử… Mã Thống vừa chạy vừa hướng hắn gọi. Mã Văn Tài cùng Bảo Nhi nhìn đến Mã Thống một thân quần áo xộc xệch,trên tay trừ bỏ gà rừng còn ôm theo một người. Từ trước tới giờ Mã Thống luon là người cẩn trọng,bình tĩnh,hôm nay có có điểm thất thố. Hắn đem gà rừng đã chết vứt sang một góc,đối với cái người trên tay mình,Mã Thống có vẻ suy nghĩ không thông,thả xuống không được mà cứ thế này ôm cũng không xong. Hắn liền đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Bảo Nhi. Bảo Nhi giật mình,vội nắm lấy vạt áo Mã Văn Tài: - Cô gia… Hắn làm sao vậy? Mã Văn Tài mỉm cười,ngữ khí thản nhiên mang theo chút nghiền ngẫm nói: - Có lẽ hắn đang đến thời kì nổi loạn. Mã Thống nghe thấy hai người trêu chọc,đầu liền nóng lên,mạnh tay vứt người nọ xuống đất. Người kia thân thể vừa chạm đất liền bật ra tiếng rên,nghe qua có thể thấy hắn rơi thực không nhẹ. Mã Thống không quản người kia rơi nặng hay nhẹ,ngược lại cầm con gà rừng lên,bắt đầu vặt lông mổ ruột. - Mã Thống ca,chúng ta không ăn thịt người,ngươi đem cái người này về làm gì a? Bảo Nhi không khỏi tò mò,dò hỏi. - Người này thật không may mắn,thiếu chút nữa bị ngươi phóng tên bắn chết,tránh thoát được mũi tên của ngươi nhưng lại bị độc xà cắn đến. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói: - Vốn tưởng công tử có thể thấy người gặp nạn rat ay tương trợ,nhưng thấy hai người không có thành ý,còn trêu chọc nhưu thế,ta cũng không dõi hơi cầu khẩn. Mã Văn Tài cười khẽ một tiếng: - Trên đời người đáng thương nhiều lắm,ta cũng không có biện pháp gặp ai cũng cứu. Bảo Nhi làm như thập phần đồng ý với Mã Văn Tài,liên tục gật đầu nói: - Sống chết có số,phú quý tại thiên. Lời cô gia nói đều có đạo lí. - Ui… đau…lạnh… Người nằm trên mặt đất phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ,chứng minh hắn còn chưa có chết. Bảo Nhi thấy thế lén lút cầm ngân châm di tới chỗ người nọ,giơ tay định phóng xuống ngân châm,đưa hắn đi chầu Diêm Vương gia gia. Còn chưa xuống tay,một trận mùi hương quen thuộc xông tới mũi nhỏ của nàng. Lại nhìn đến phần da thịt bị lộ ra ngoài có màu xánh đen,hoar a là bị rắn hoa cắn phải. Nàng tiếc hận lắc đầu,cuối cùng lại định vươn tay hạ châm,đúng lúc người kia cựa mình,khuôn mặt đập thẳng vào mắt Bảo Nhi,nàng giật mình hô to: - Cô gia,đây đây chẳng phải vị công tử gặp chiều nay sao? Đột nhiên ánh mắt nàng rời đến cái cổ nhỏ của người kia,nhìn đến cái bớt quen thuộc hình con bướm,Bảo Nhi biến sắc,vội vã hướng Văn Tài nói lớn: - Cô gia,cứu tiểu thư!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang