[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm
Chương 10 : Thiên Nhai nơi nào tìm phương thảo (2)
.
Ta có chút thận trọng tỷ mỉ mà gói ngọc bội vào một cái khăn tay,đem cất trong người. Thời điểm lên xe ngựa tới Thái Thú phủ,ta lúc nào cũng giương lên một nụ cười ngọt ngào, Chi Ma một bên kinh ngạc nhìn ta,cũng không ảnh hưởng ,còn khiến ta thiếu chút nữa quyết đi bộ tới Thái Thú phủ. Nhưng ta còn chưa nói ra thì cửa phủ Thái Thú đã hiện ra trước mắt. Nhảy xuống xe,mang theo chút nghiền ngẫm mà nhìn cánh cổng lớn,hai bên có sư tử đá canh giữ,trên đỉnh có hoàng phi câu đối. Không thể tưởng tượng được cha Mã Văn Tài hàm súc nội liễm là thế mà nay lại phô trương lãng phí như thế. Ta híp híp mắt,quay sang Chi Ma hỏi:
- Thái Thú phủ khi nào trở nên khoa trương như vậy?
- Phu nhân,ta cũng đã lâu chưa có trở lại phủ a.
Chi Ma cúi đầu nói lí nhí,tựa hồ như khung cảnh xa hoa trước mặt,đối với hắn thật sự lạ lẫm.
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- Chúng ta đi vào thôi.
Nói xong ta liền dẫn đầu mà đi. Thời gian không đợi người nha,huống hồ ta đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian ở đây,thư viện Nghi Sơn bảy ngày nữa sẽ mở cửa thu nạp đệ tử,ta phải nhanh chóng đón Bảo Nhi rồi cùng nhau lên Nghi Sơn a. Nghĩ như thế,ta hạ quyết tâm,càng rảo bước đi mau.
Còn chưa bước qua đại môn ta đã bị hai cái nam tử cao to lực lưỡng chặn lại. Ta nheo nheo mắt khẽ hừ một tiếng,còn tưởng ta vẫn là một tiểu cô nương dễ dàng bị khi dễ sao?
Một trong hai người vạm vỡ,có hàm răng vẩu đối ta nói:
- Vị cô nương,nơi này ngươi không thể tới. Ta nhìn đến khuôn mặt xấu ma chê quỷ hờn của hắn,thiếu chút nữa đem đậu hũ trong bụng phun ra ngoài. Cha Mã Văn Tài có đôi mắt thật “tinh ý” hết sức,có thể lấy ra gương mặt “cực phẩm” có một không hai trong thiên hạ đem về làm gác cửa,ta có điểm bội phục nha.
- Ta là đến tìm Mã thái thủ đai nhân,thỉnh huynh thông báo một chút có được hay không?
Ta thanh thanh giọng,mị hoặc mà nói. Người xưa có câu “anh hùng khó qua ải mĩ nhân” ta không tin hắn lại là Liễu Hạ Huệ*,có thể chống đỡ được chiêu này của ta.
( Băng Tâm:* Liễu Hạ Huệ là một chính nhân quân tử,không bao giờ bị sắc đẹp dụ dỗ)
Quả nhiên người nọ thực đáng khinh đến cực điểm. Ta chỉ có nhìn hắn nở vài nụ cười,nhẹ nhàng buông ra mị nhãn,hắn liền đưa ta vào phòng khách,còn xum xoe mang trà đến cho ta uống cùng băng ghê cho Chi Ma ngồi. Xong xuôi ta dùng ánh mắt “đuổi khách” nhìn hắn,ý là muốn hắn mời Mã Thủ Tài ra. Hắn liền mang theo ai oán mà rời đi. Ta cũng không để ý quá đến hắn,chỉ là một con tốt thôi mà.
Chi Ma mang vẻ mặt muốn hỏi lại thôi hướng ta nói:
- Thiếu phu nhân,ta thực có điểm không hiểu.
Ta lấy Cổ cầm vẫn luôn để trên lưng xuống,ngón tay lướt nhẹ tấu lên một khúc nhạc hài hòa:
- Chỉ là Thái Thú phủ thay đổi quá nhanh thôi mà,chúng ta cứ tùy cơ mà ứng biến đi.
Qua thời gian khoảng một chén trà,tên gác cửa có bộ răng vẩu mới quay trở lại nói với chúng ta Mã Thái Thú đã trở về. Ta liền cất Cổ cầm rồi cùng Chi Ma đi theo hắn tới thư phòng. Không biết lão nhân gia này có còn nhớ đến ta không,nhìn thấy ta liệu có ngạc nhiên hay kích động không nhỉ?
———————— Ta suy nghĩ dải phân cách———
Ta thật sự muốn cười đến run rẩy cả người,Mã Văn Tài mà thấy ta lúc này,đảm bảo là sẽ nhịn không được mà cười ầm lên. Nói tới Mã Văn Tài mới nhớ,ta cũng đã xa hắn nửa năm rồi,không biết tình cảm của chúng ta có còn được như xưa không nữa.
Mã Thái Thú lúc này đang lôi lôi kéo kéo tay nhỏ bé của Cửu Nương mới nạp (Băng Tâm : nạp là cưới đó các nàng,đối với thê tử gọi là thú,thị thiếp thì gọi là nạp). Hai người một lớn một nhỏ cứ thế mà lột vỏ nho cho nhau ăn. Ta xem đó như một bức tranh xuân tình thực ủy mị,trẻ nhỏ không nên xem a.
Ta cùng Chi Ma bị bọn họ ngó lơ,không nhìn đến,được rồi,hai người khanh khanh ta ta,tình nồng ý mật trước mặt người đã có thê tử như Chi Ma thì ta không nói làm gì,nhưng còn ta? Ta vẫn là vị thành niên mà,được rồi,nếu hai người không coi ta là vị thành niên,vậy thì trên danh nghĩa ta vẫn là con dâu của hai người nha,có cần phải đem ta thành cái bóng,không cần quan tâm như vậy không?
Mà thực ra ta thấy ta hợp với làm hòn vọng phu hơn là cái bóng đó. Ách,chết tiệt,nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó.
- Phụ thân.
Ta thanh thanh giọng,ôn nhu nói. Ngay giây tiếp theo khóe miệng tiếp tục trừu rút. Hai người vừa diễn cảnh tình nồng ý mật kia liền mau chóng tách ra,tốc độ thật là không tưởng được. Vừa mới rồi còn dính nhau như keo 502,không ngờ ta chỉ mềm mại nói hai tiếng “phụ thân” liền thoải mái bị thu phục.
Mã Thái Thú hé ra khuôn mặt hồng hồng,ngón tay to mập như móng heo chỉ vào ta,run run nói:
- Ngươi gọi ta sao?
Ta ngẩng lên nhìn sắc mặt hắn,này không phải là quá mức kinh ngạc đi,dời tầm mắt đến lão bà trong lòng của lão,ách,mắt ta có phải có vấn đề rồi không? Kia chẳng phải thiếp thân của quản gia Giả phủ sao? Ta nhất thời cảm thấy trời đất đảo lộn rồi. Cơm có thể ăn bậy,nhưng cưới không thể cưới bậy nha. Như thế nào mà hai người vốn không liên quan lại dính chặt vào nhau thế này?
- Phụ thân,chẳng nhẽ con không thể gọi người như vậy sao?
Ta ủy khuất nói,nhãn tình đau khổ,nước mắt tràn mi. Mã Thái Thú cả kinh,vội buông người trong lòng ra,Cửu nương liền bị trượt khỏi ghế như người không xuống. Chà,quần áo ở Mã phủ có điểm trơn nha,ta cảm thán.
Mã Thái Thú hai ta chống lưng,hướng ta nghiêm túc nói:
- Ngươi là Tuyết Thiên Nhu?
Ta sợ đến mức lùi lại phía sau vài bước,không có biện pháp,đây là di chứng ngày xưa ta sợ hắn nha.
Chi Ma thấy thế bèn thành thực đáp:
- Đúng vậy,lão gia,vị này chính là thiếu phu nhân.
Ta thấy hắn như vậy là muốn đính chính thân phận cho ta,quả thực là một người tốt,coi như Bảo Nhi không chọn nhầm người đi.
Cửu nương cuối cùng cũng bám vào hành ghế mà đứng dậy được,vừa kéo ống tay lão gia vừa hướng Chi Ma quát:
- Nơi này còn có chỗ cho ngươi lên tiếng sao? Còn không lui ra! Có phải không lão gia?
Khóe miệng ta trừu rút,cảm thấy chính mình không ổn rồi. Cái nơi này giờ thật khủng bố quá đi,nếu ở lại nữa ta thật không dám chắc mình có thể cam chịu mà không giết chết Cửu Nương kia. Vẫn là nhanh chóng chào hỏi rồi đi thôi.
————- Ta chào hỏi dải phân cách———
Đi ra khỏi Thái Thu phủ,ta thần tình sảng khoái,miệng không ngừng được mà mở nụ cười.
Hừ,dám uy hiếp ta sao? Người có thể uy hiếp đến ta còn chưa sinh ra đâu. Lợi dụng hai năm ta không ở đây liền cấp cho Mã Văn Tài cái đính hôn,hơn nữa đối tượng lại là Chúc Anh Đài,này không phải cố ý chia cắt hai bọn ta đi.
Lão nhân gia Mã Thủ Tài còn tỏ vẻ muốn công bằng,bảo ta đi theo Chúc Anh Đài ba năm để tranh giành lại tình cảm của Mã Văn Tài. Lại còn “hảo tâm” nhắc nhở ta Mã Văn Tài hiện thời đang lên Nghi Sơn thư viện học,ý là muốn để ta không thể gặp được hắn mà chết tâm. Hừ,đúng là lão hồ li,chắc chắn là không muốn chấp nhận thân phận thiếu phu nhân của ta đây mà.
Cho rằng Tuyết Thiên Nhu ta thấy khó mà lui sao? Ta còn không phải là một nữ tử cổ đại yếu đuối đâu. Ngay cả Chúc Anh Đài cũng có thể phẫn nam trang lên Nghi Sơn học,chẳng nhẽ ta lại không được sao? Lại nói Nghi Sơn Thư viện chính là trường học đầu tiên của nhà Nguyên nha,ta không đi thăm thú một chuyến,thực phí phạm ông trời cho ta cơ hội xuyên không này a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện