[Dịch]Em Gái Của Tử Thần. - Sưu tầm

Chương 20 : Vô Tình.

Người đăng: 

.
“Sao tự nhiên hôm nay trời lạnh lại định kéo đi đâu vậy?” Nam tuy miệng thì càu nhàu như thế nhưng chân thì vẫn đi theo đám bạn của mình. Đi chơi hôm nay là chủ ý của Đức, dạo này tâm trạng của cậu tốt nên tự nhiên lại muốn bước chân ra khỏi quán game và quán nước vỉa hè. “Lâu lâu di chơi như này cũng tốt mà, coi như tập thể dục đi!” Hưng đi lên phía trước vỗ vai để động viên tên sâu lười là Nam. Đang cười nói vui vẻ thì Thành đột nhiên để ý thấy thái độ của Đức có gì đó không ổn, nhìn theo ánh mắt của cậu thì ngay lập tức Thành nhận ra: “Ế, đó không phải lạnh lùng girl lớp mình sao? Người con trai bên cạnh là ai vậy? Nhìn có vẻ thân mật quá nhỉ?!” do quá ngạc nhiên mà Thành quên mất Đức đang ở bên cạnh mà thản nhiên thể hiện rõ sự ngạc nhiên của mình bằng những câu không bao giờ nên nói. Nghe thấy thế Nam cũng nhìn theo hướng của Thành chỉ: “Cái tên đó biến thái à?” ý cậu là đang nhắc đến cái khẩu trang mà nó bắt anh phải đeo. Hưng im lặng, đưa ánh mắt rất lạ nhìn Đức, không nói gì hết... Tuấn sau khi gãi đầu gãi tai một lúc cũng nói: “Có khi nào do anh ta đẹp trai, đi đường nhiều con gái nhìn quá khiến lạnh lùng girl ghen nên mới phải đeo khẩu trang không nhỉ?” ... Nó dù đang vui đùa với anh những cũng nhanh chóng nhận thấy có ai đó đang theo dõi mình, nhìn quanh một lượt thì bắt gặp ánh mắt của cậu đang nhìn mình. Thấy thái độc của cậu thì nó biết cậu đang hiểu lầm điều gì, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng rất khó chịu. Nhưng rất nhanh nó quay về với thực tại, anh đang ở ngay bên cạnh, nó không muốn anh nhận thấy nó với cậu có vẻ gì đó thân hơn mức bạn bè bình thường. Mà cậu cũng có là gì của nó đâu, hiểu lầm thì có làm sao chứ nhỉ? Nghĩ vậy là nó cố mím chặt môi quay sang ôm cánh tay anh kéo đi về hướng ngược lại: “Mình về đi anh, em mệt.” Không hiểu sao mà nó lại không thể nào vui cười như vừa rồi nữa. ... Cậu vẫn đứng ở đó với đôi mắt đỏ hoe, hơi thở cũng dần trở lên khó khăn hơn, cổ họng nghẹn ứ nhưng lại không thể khóc. Cậu không thể để cho mình khóc được. Vẫn biết giữa cậu và nó được ngăn cách bởi một ranh giới rất lớn nhưng cậu vẫn luôn nhen nhóm một hy vọng trong lòng. Thấy nó với anh hạnh phúc như vậy thì trái tim cậu đau đớn vô cùng, chưa bao giờ cậu được thấy nó cười vui và thoải mái như vừa rồi... hơn nữa, người con trai đó nhìn qua thôi là đã đủ để biết rằng anh ta hơn cậu mọi thứ rồi, rất xứng đôi với nó. *** “Em sao vậy?” khi về đến nhà thì nó ngay lập tức lên phòng rồi kéo chăn lên kín tận đầu khiến cho anh vô cùng lo lắng. “Một lát thôi. Anh xuống nấu cho em mấy món em thích được không?” nó không muốn anh nghi ngờ nên cố tìm cách để anh ra ngoài thật nhanh... “Được rồi, xong anh sẽ mang lên cùng ăn với em.” Lần đầu tiên nó cảm nhận rõ ràng đến thế cái vị cay của sống mũi, hình như cũng có thứ nước mặn đắng đang trào ra nơi khóe mi. “Mình sao vậy chứ? Sao lại bận tâm đến thái độc của cậu ta như vậy? Không được, mình không thể thích cậu ta. Không thể được.” Nó cố gắng hít thở thật sâu để ngăn những giọt nước mắt lại, nó không cho phép mình khóc vì một lí do ngớ ngẩn như vậy. Rất nhanh sau đó nó đã bình thường trở lại, nhưng ở đâu đó vẫn có cảm giác khó chịu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang