[Dịch]Duyên - Sưu tầm
Chương 1 : Thân thế bí ẩn
.
Gió lớn, Kinh Thành chìm trong biển bụi. Một thanh niên mặc đồ trắng ngà, dáng vẻ nho nhã anh tuấn, hướng mắt nhìn về phía Hoàng Cung.
Đáy mắt hắn loé lên tia tăm tối.
Hôm nay, hắn ra đi trong thân phận một Thái tử bị phế truất.
Một ngày kia trở lại, hắn sẽ là Bá vương thiên hạ.
. . . 200 năm sau. . .
Trên con đường quanh co trong ngôi làng nhỏ, một thiếu nữ toàn thân kín mít chỉ chừa ra đôi mắt đang rảo bước. Nàng cố cúi gằm mặt, tránh xa người đi đường, trong lòng chỉ mong có thể bình an vô sự đem thuốc về tới nhà cho cha.
Nhưng một số kẻ lại muốn ngáng đường nàng.
- Các người là ai? - Trúc Lâm lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn đám đàn ông hung hãn trước mặt. Chúng vuốt vuốt bộ râu bẩn thỉu, đôi mắt nhỏ nheo lại dò xét nàng rồi bảo nhau :
- Các ngươi nói xem, tại sao con bé này lại ăn mặc kín kẽ như vậy chứ? Chẳng nhẽ nhan sắc nó quá xấu xí đến nỗi không dám cho người khác thấy?
- Cũng có thể lắm, ha ha!
Đối mặt với đám đàn ông khả ố, Trúc Lâm giữ bình tĩnh nói :
- Xin các vị để ta đi, cha ta ở nhà đang bệnh nặng .
Bọn chúng không những không nghe nàng, còn cười rộ lên trêu chọc nàng. Một kẻ sấn tới, nhanh tay giật khăn bịt mặt của nàng xuống. Trong thoáng chốc nhìn thấy dung mạo của nàng, tất cả bọn chúng đều ngẩn người ra. Làng bọn chúng rất nhỏ bé, phụ nữ đều đen đúa thô kệch, từ bé đến giờ hẳn đây là lần đầu tiên chúng thấy thiếu nữ xinh đẹp trắng trẻo nhường này. Dung mạo này, tuyệt đối không phải là người phàm, nếu không phải thần tiên thì nhất định là yêu quái rồi.
Một thiếu nữ mới mười sáu mà đã mang nhan sắc như thế, khi lớn lên còn có thể trổ mã đến mức nào.
- Mẹ kiếp! Là thằng nào vừa nói con bé xấu xí hả? - Tên to lớn cầm đầu bọn chúng lớn tiếng mắng. Hắn tiến lại trước mặt Trúc Lâm, điệu bộ cười cợt :
- Tiểu mỹ nhân, nàng tên gì? Chỉ cần nàng đi theo ta, cái gì ta cũng có thể cho nàng.
Trúc Lâm nhìn hắn càng lúc càng tiến đến gần, vội lùi lại đằng sau :
- Đừng lại gần tôi.
- Tiểu mỹ nhân, làm vợ của ta, ta sẽ yêu nàng suốt đời. - Hắn dỗ ngọt, bàn tay thô kệch đưa ra vuốt má nàng. Trúc Lâm còn chưa kịp thốt ra tiếng "Đừng!" thì đã muộn.
Tên cầm đầu giật mình rụt tay về, thất kinh nhìn bày tay mình nhanh chóng biến thành tím đen. Hắn lập tức cảm giác được toàn thân đều tê liệt, lục phủ ngũ tạng dường như đang bị phá huỷ. Từ hốc mắt, mũi, miệng, tai của hắn, máu đen trào ra không ngừng.
Thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy xảy ra ngay trước mặt, đám đàn ông kia đều sợ hãi chạy đi hết, chỉ còn tên cầm đầu đã chết và Trúc Lâm đang nhíu mày nhắm chặt mắt.
Lát sau mở mắt ra, nàng liếc nhìn cái xác nằm dưới chân, tự trấn tĩnh mình rồi kéo khăn lên che mặt lại, tiếp tục rảo bước về nhà.
Lúc nàng đang bón thuốc cho cha thì bỗng dưng một đám quan binh xông vào nhà bao vây lấy hai cha con nàng. Trúc Lâm tinh mắt để ý thấy trong đám quan binh còn có mấy kẻ ngáng đường nàng vừa nãy, đoán chắc bọn chúng đã báo quan sự việc vừa nãy.
- Con yêu nghiệt kia ! Mau về trình tội trước quan phủ! - Quan binh chĩa mũi giáo vào người nàng, giọng điệu đanh thép.
Nàng nhíu mày, giọng bình tĩnh phủ nhận :
- Tôi không có tội, đều là bọn hắn có ý đồ xấu trước.
Mấy tên đàn ông đứng phía sau nhao nhao lên :
- Đại nhân, đừng tin ả! Chính mắt bọn tôi thấy ả hạ độc giết chết đại ca của chúng tôi! Đại nhân, xin đại nhân bắt lấy con yêu nghiệt này về trừng phạt!
Quan binh tức giận định xông lên bắt nàng, nàng liền ném cho họ ánh mắt sắc lạnh tựa dao găm, nhất thời khiến bọn họ sợ hãi mà chần chừ. Nếu thực sự nàng là yêu quái, chỉ sợ giáo gươm cũng không bắt được nàng. Chẳng ai lại không muốn giữ lấy cái mạng quèn của mình.
- Lâm Nhi, con đã làm gì...? - Cha nàng nằm trên manh chiếu rách vừa ho sù sụ, thều thào hỏi nàng - Có phải con... đã để người ta chạm đến mình...?
Trúc Lâm gật đầu khe khẽ, nhẹ giọng giải thích :
- Cha, là hắn ta ngáng đường con, cũng là hắn tự ý chạm đến con. Con không cố ý.
Cha nàng gật đầu khe khẽ, trong ánh mắt dấy lên vẻ đau thương bất lực khó tả. Ông biết chuyện này rồi sẽ có ngày xảy ra. Ông ngước nhìn đám quan binh, vẻ mặt khẩn cầu :
- Các vị đại nhân, xin cho tôi chút thời gian nói với con gái... Nói xong tôi không dám cản trở công việc của các vị nữa.
Vừa nói, ông vừa lặng lẽ lấy từ dưới gối ra một cái túi nhỏ, bên trong là một miếng bích ngọc khắc chữ "Trúc". Ông nhìn con gái, dúi miếng ngọc vào tay nàng, thì thầm dặn dò :
- Lâm Nhi, đây là ngọc bội mẹ con để lại cho con, dặn khi nào gặp đại hoạ thì hãy đem ra dùng. Chỉ cần có nó, con có thể quay về nơi trước đây mẹ con đã bỏ đi. Có như thế, con mới bình an được.
Trúc Lâm nắm chặt ngọc bội trong tay, lắc đầu không cam lòng :
- Cha, cha không đi cùng con ư?
- Lâm Nhi, cha chỉ là người phàm, còn con mới thuộc dòng dõi tiên nhân, có vậy mới đi qua được ngọc bội này... Hơn nữa...cha cũng cảm giác sắp gặp lại mẹ con rồi... - Ông nghẹn lời, thấp giọng nói cho nàng biết cách sử dụng ngọc bội,xong liền giục nàng mau đi đi.
Trúc Lâm nhìn cha nàng, nước mắt tràn mi. Đám quan binh mất kiên nhẫn, không chịu chờ đợi nữa, chĩa kiếm vào cổ nàng, quát lớn :
- Yêu nghiệt! Còn không mau đi?
Trúc Lâm biết mình không thể nán lại nữa, siết chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, miệng hét một tiếng 'Trúc!'
Quan binh kinh hãi nhìn khói xanh quấn lấy cơ thể nàng như lốc xoáy, vội vã rút kiếm lùi ra sau, không biết nên làm gì. Đến khi chúng định thần lại, đám khói dày đặc kia đã đưa nàng đi mất, không để lại dấu vết gì.
Còn nàng, khoảnh khắc khi đám khói quấn lấy mắt nàng, nàng vẫn nhìn cha nàng, môi mấp máy.
Cha, cha phải tìm thấy mẹ, phải hạnh phúc.
Cha nàng mỉm cười lặng lẽ gật đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện