[Dịch]Duyên - Sưu tầm

Chương 4 : 3.1 : Đi theo

Người đăng: 

.
Từ khi chàng thanh niên được Thượng tiên cứu về cho đến nay đã qua hai ngày. Để nhà họ Trúc tiện bề chạy chữa mà không sợ độc trên người họ giết chết hắn, hắn được cho uống thuốc giải trước. Hiện giờ mặc dù hắn đã tỉnh lại nhưng vẫn còn yếu, phải chăm sóc tĩnh dưỡng thêm mấy ngày mới xuống giường được. - Cảm ơn Thượng tiên đã cứu giúp. - Hắn nói với vị Thượng tiên tuổi đã xế chiều đứng trước giường, vẻ mặt tuy còn nhợt nhạt nhưng thần thái rất điềm tĩnh. Thượng tiên đưa tay vuốt chòm râu ngắn theo thói quen : -Tĩnh dưỡng đi, khi nào khoẻ rồi đến gặp ta, chúng ta nói chuyện. Thượng tiên chỉ căn dặn vậy liền tạm biệt để cho hắn nghỉ ngơi thêm. Ông quay về phòng mình, lại gọi Trúc Lâm tới bắt nàng pha trà cho ông uống. Bưng ly trà nóng mới pha đến tận tay Thượng tiên, Trúc Lâm hơi hơi nhíu mày : - Thượng tiên, ông gọi tôi tới đây không phải chỉ để bắt tôi pha trà đấy chứ? Thượng tiên thổi trà trong ly sứ sáng bóng, nhấp một ngụm, vẻ mặt liền nhăn nhó : - Chẹp chẹp, khó uống quá, ngươi cho lắm lá trà thế làm gì, ta đâu có uống trà đặc. - Ông chép chép miệng, nhưng không định đổ đi, lại nhấp thêm một ngụm - Đúng là ta gọi ngươi tới có việc đấy. Liên quan đến người thanh niên ta bảo ngươi cứu mạng. - Hắn thì làm sao? - Trúc Lâm hơi nhướng mày hỏi lại, liền thấy ông vuốt râu, ánh mắt sâu xa : - Mặc dù là bị đuổi giết hay thương nặng không xuống khỏi giường nổi, hắn vẫn rất điềm tĩnh. Sự điềm tĩnh toát ra trên người hắn không phải do đã quen với hoàn cảnh bị đuổi giết, mà là do luyện tập từ nhỏ mà thành nết. Do đó có thể thấy được thân thế hắn không tầm thường. Chuyện này hôm sau ta sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn. Trúc Lâm không mấy hứng thú với thanh niên áo trắng kia, nghe Thượng tiên phân tích như thế thì cũng gật gù đợi ông nói cho hết. Thấy nàng lơ đãng, ông già thở dài nhấp thêm ngụm trà, xong lại nhăn nhó chép chép miệng lần nữa, hắng giọng : - Trúc Lâm, ta nói về hắn là để ngươi nghe đấy, ngươi gật gù cái gì hả? Nói thử xem ngươi thấy hắn ra sao đi. Trúc Lâm đảo mắt một lượt, nghĩ ngợi kĩ càng rồi mới nói ra : - Tôi chỉ cảm thấy hắn không phải người tâm tình đơn giản. Ông cứ ra tay cứu bừa người như vậy, không sợ có ngày người ta quay lại cắn ông một nhát hay sao? Thượng tiên phì cười phẩy phẩy tay : - Trúc Lâm, biết nghĩ trước nghĩ sau là tốt, nhưng ngươi vẫn còn non lắm, muốn hiểu hắn thì qua bên đó chăm sóc hắn vài ngày. Sau vài ngày kết luận xem hắn là loại người nào rồi về nói lại cho ta nghe. Dừng một lát, ông lại thêm vào một câu : - Coi như là bài tập của ngươi đó. Trúc Lâm trong lòng muốn đi chơi với Khinh Nghê, Tiểu Thất, nhưng cũng không ý kiến nhiều, nhận lời xong liền đi luôn. Phía sau cánh cửa còn nghe tiếng Thượng tiên gọi theo với giọng mất kiên nhẫn : - Về nhớ luyện tập pha trà cho ta! Mẹ của ngươi pha trà đâu có khó uống như ngươi chứ! *** Ngay sau hôm đó, Trúc Lâm nghe lời Thượng tiên đi chăm sóc cho người thanh niên bị thương nặng kia. Người này có lẽ tuổi hơn hai mươi, trông dáng dấp hắn cao lớn, vì có võ nên ngày thường hẳn là cũng khoẻ mạnh. Dung mạo hắn vừa anh tuấn vừa nho nhã, mắt đen mày kiếm, môi mỏng mũi cao, ngũ quan rất hài hoà. Mặc dù bị thương không xuống giường được song hắn vẫn phảng phất thứ khí chất hơn người. Hắn ta có vẻ đã quen đối xử lạnh nhạt bình thản với người xung quanh, thấy Trúc Lâm tới chăm sóc cho mình thay cho người hôm trước, hắn cũng chỉ hỏi vài câu cho phải phép : - Hôm nay Trúc gia thay nàng đến chăm sóc ta à? - Phải. - Tên nàng là gì? -Tôi tên Trúc Lâm. Ồ, vậy là người trong nhà họ Trúc rồi, Thượng tiên chu đáo quá. Nhờ nàng gởi lời cảm tạ của ta tới Thượng tiên vậy. - Được, tôi sẽ chuyển lời. Ban đầu Trúc Lâm không để tâm tới người này lắm, chỉ ngồi yên tĩnh bên cạnh đọc sách, khi nào hắn cần gì gọi đến nàng thì nàng sẽ giúp hắn. Nhưng đến khi nàng định gọi hắn dậy uống thuốc, nàng mới nhớ ra là mình chưa biết tên hắn. - Người tên gì? - Nàng bưng bát thuốc đen đặc tới trước miệng người thanh niên, mùi thuốc Bắc vất vưởng khắp gian phòng. Hắn uống một hơi thuốc đắng, khẽ nhíu mày mới đáp lời : - Ta họ Vương, tên Trình Khanh. - Vương Trình Khanh. - Trúc Lâm nhắc lại một lần, trong đầu nàng xuất hiện vài tích xưa mà nàng từng nghe được trong làng hồi còn bé tí. Hai trăm năm trước, đời nhà Vương có một vị Thái tử bị phế truất, đày xuống làm dân thường. Lí do là vị Thái tử ấy tranh chấp quyền lực trong cung, có ý đồ mưu phản soán ngôi. Đời sau thường hay đem vị Thái tử này ra doạ con cái để răn dạy, trẻ con trong làng cũng thường hát mấy bài vè, đại loại có mấy câu như : "Ve vẻ vè ve Thái tử Vương Lan Trình Khanh tên tự Tuổi ngoài đôi mươi Mưu mô hơn người Lòng dạ tối tăm Lăm lăm soán vị Đến khi Vua biết Liền đày thứ dân Bần cùng khổ cực Rình chực trẻ hư Bắt về ăn thịt Ai ai cũng sợ Kìa ông ấy đến Chạy mau chạy mau! . . ." Trúc Lâm nhìn vị thái tử bị phế truất trước mặt, thầm suy nghĩ. Thời điểm này hẳn là hắn đã bị phế truất một, hai năm rồi, không ai rõ hắn đã đi đâu. Nàng cũng không biết hắn đã lang bạt khắp nơi khổ cực như thế nào mới thành bộ dạng này. Nếu vị Thái tử bị phế truất này biết rằng hai trăm năm sau người ta nói gì về hắn, chắc hắn sẽ nằm liệt giường thêm vài hôm nữa. Nghĩ đến đây nàng không nhịn được nhếch môi cười, tâm tình cũng tốt lên hẳn, chăm sóc người bệnh rất chu đáo. Suốt mấy ngày sau đấy, Trúc Lâm chỉ quanh quẩn bên cạnh Vương Trình Khanh. Những lúc hắn tỉnh thì nàng giúp hắn uống thuốc, thi thoảng lại ngồi bên cạnh đọc sách cho hắn nghe. Lúc hắn ngủ, nàng ngồi bên giường phe phẩy quạt cho hắn, có khi còn lơ đãng ngủ gật ngay cạnh. Những lúc như vậy, nếu Vương Trình Khanh tỉnh giấc trước, thấy nàng tựa đầu vào cột giường mà ngủ gật thì sẽ không lên tiếng, chỉ yên lặng để cho nàng nghỉ tiếp, còn hắn lặng lẽ dõi mắt ra ngoài cửa sổ nhìn bóng trúc lay động. Cứ như vậy, sau bốn ngày, hắn đã khoẻ hơn rất nhiều, có thể xuống giường đi lại tự chăm sóc bản thân, không cần nhờ vào Trúc Lâm nữa. Theo lời hẹn của Thượng tiên Trúc Thanh Như, hắn bèn thu xếp tới gặp ông để bày tỏ lòng cảm tạ ơn cứu mạng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang