[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên

Chương 63 : Hoàn thi bỉ thân. (thượng)

Người đăng: 

.
Đạo Diễn mấy máy môi vài cái, nhưng không nói ra lời. Đạo Linh giận dữ quát: “Tên khốn kiếp nào của Vấn Thiên Lưu ra tay quá độc ác. Đây bất quá chỉ là trận tỷ thí trong chính đạo chúng ta thôi. Vậy mà hắn lại dùng cả sát chiêu cường bạo, nếu Đạo Diễn sư huynh không có tu vi thâm hậu, e là cả thân thể đều bị hắn hủy hoại. Tông chủ có đi tìm tông chủ Vấn Thiên Lưu phân bày, lại bị bọn chúng lấy lý do tiên thuật không có mắt mà chối bỏ. Con bà nó, sau này nếu để ta bắt gặp tên khốn nào, xem ta sẽ thu thập chúng ra sao.” Thì ra, lúc Đạo Diễn cùng Dịch Phong Hành tỷ thí, vốn Đạo Diễn đang chiếm thế thượng phong, bằng vào tài lược cộng với tu vi, đã đem Dịch Phong Hành áp chế hoàn toàn. Ngay thời điểm sắp giành chiến thắng, trong khi Dịch Phong Hành thì liên tục thất thủ, lúc này Đạo Diễn vì không muốn làm mất hòa khí giữa hai tông, nên đã nương tay, vốn chỉ định bức Dịch Phong Hành nhận thua. Có điều, Dịch Phong Hành thừa dịp Đạo Diễn nới lỏng, liền sử dụng ra một loại pháp thuật độc ác, lấy máu tươi chính mình làm vi dẫn, nháy mắt đã tăng cường pháp lực đánh lén Đạo Diễn. Ngân Thương kia của gã đã xỏ xuyên qua lồng ngực Đạo Diễn, nếu không phải Tiếp Thiên đạo tôn cứu chữa kịp thời, chỉ sợ lúc này thân thể Đạo Diễn đã bị hủy hoại. Nghe Đạo Linh thuật lại chuyện, Hải Long không khỏi dâng lên nổi tức giận, hồi tưởng lại bộ dáng ngày đó của Dịch Phong Hành khi thắng mình, không khỏi căm hận trong lòng, trong mắt lóe ra hào quang bén nhọn, từ trong Càn Khôn Giới lấy ra mấy viên linh đan của Đạo Minh cho hắn, sau khi cho Đạo Diễn nuốt vào mấy viên, liền dùng pháp lực khai thông cho dược lực vận hành, Hải Long phát hiện, trong cơ thể Đạo Diễn có vài chỗ kinh mạch quan trọng bị thương tổn, nếu như không có vài năm khổ tu, tuyệt đối không thể khôi phục lại tu vi như xưa. Thở sâu một cái, Hải Long lạnh lùng nói: “Sư huynh yên tâm, đệ sẽ không để huynh chịu thiệt thòi một mình. Ngày mai, Dịch Phong Hành sẽ là đối thủ của đệ. Đệ sẽ cho hắn trả cái giá thật đắt. Thu sát kim phong vấn thiên hương ư? Ngày mai ta muốn làm cho hắn Thương gãy mạng vong.” Dưới tác dụng của linh đan, Đạo Diễn đã khôi phục một tia thần thái trong mắt, yếu ớt nói: “Sư đệ, ngày mai đệ nhất thiết không được chủ quan. Dịch Phong Hành kia tuy rằng đê tiện, nhưng cũng có vài phần bản lĩnh. Cẩn thận quỷ kế của hắn, còn nữa, đệ không được gây ra thương tổn gì cho hắn. Tuy rằng loại người như hắn có chết đi cũng chẳng sao, nhưng vì chúng ta là thất tông chính đạo, đệ không nên làm những việc ngốc nghếch.” Vừa rồi Hải Long truyền pháp lực vào cho hắn, nên hắn mới nhận ra vị sư đệ trước mặt này tu vi vượt xa mình. Hải Long căm hận nói: “Cái loại bại hoại này giữ lại làm gì? Đệ chỉ không làm tổn hại đạo thai hắn thôi.” Đạo Diễn xiết chặt bàn tay Hải Long, ho khan vài tiếng, nói: “Sư đệ, đáp ứng ta, tuyệt đối không nên giết hắn. Chỉ cần cho hắn vài cái giáo huấn. Đáp ứng ta đi.” Khi cố gượng nói, trên mặt Đạo Diễn đã vã ra đầy mồ hôi. Khuôn mặt hơi nhăn nhó khó coi, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ cầu khẩn. Chứng kiến bộ dáng thống khổ của Đạo Diễn, trong lòng Hải Long một trận không đành lòng, bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Được rồi, đệ đáp ứng huynh. Bất quá, cho dù không giết hắn, đệ cũng sẽ không cho hắn được sống thoải mái.” Sáng hôm sau, Hải Long đã sớm đi đến lôi đài của mình, bởi vì trận đấu chưa đến giờ bắt đầu, nên nơi này bọn đệ tử tụ tập cũng không nhiều. Hôm nay tám người sẽ đấu cặp với nhau là, Hải Long đối đầu với Dịch Phong Hành, Ngọc Hoa gặp Liên Hoa Tông Thanh Hà, Ngọc Bình gặp Thiên Cầm, một đệ tử khác của Vấn Thiên Lưu sẽ đấu với người còn xót lại trong Ngũ Chiếu Tiên thuộc Kim tông đệ tử. Theo Hải Long phỏng đoán, Ngọc Hoa đối đầu với Thành Hà thì có thể chiếm ưu thế, mà Ngọc Bình tu vi kém hơn sư tỷ, chống lại Thiên Cầm e là gian nan, còn hai gã đệ tử Vấn Thiên Lưu và Ngũ Chiếu Tiên kia thì hắn không rành mấy, nên không thể phán đoán được. Dựa theo kết quả rút thăm, nếu hôm nay mình và Ngọc Hoa đều thắng, thì vòng sau sẽ gặp nhau, khi đó, liệu mình sẽ đối mặt ra sao? Than nhẹ một tiếng, Hải Long thầm nghĩ: “Mặc kệ, trước mắt là xử lý tên Dịch Phong Hành đã rồi tính sau, mối thù của Đạo Diễn nhất định phải báo. Mình đã sớm không vừa mắt tên kia, ỷ mình lớn lên có một chút dáng vấp nên tỏa ra ngạo mạn. Hôm nay, tự tay mình sẽ cho hắn nếm qua mùi vị thất bại. Hơn nữa, mình đã vì hắn mà bày trí ra một kết cục rất có hậu cho hắn.” “A! Ngươi không phải Đạo Vũ sao? Tại sao lại tới sớm như vậy?” Hải Long ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người bị bại dưới tay mình hôm qua là Thủy Linh đang mỉm cười phía sau, chính là đang cười với mình. Vội thi lễ nói: “Chào sư tỷ. Hôm nay tỷ cũng đến xem tỷ thí sao? Xem ra, Dịch Phong Hành kia mị lực quả thật lớn nha!” Thủy Linh khinh khỉnh hừ một tiếng, nói: “Hắn có mị lực hay không thì liên quan gì đến ta? Chỉ có Viên Nguyệt Lưu…, mới để đầu óc mình mê muội. Người ta hôm nay tới đây là có ý cỗ vũ cho ngươi đó.” Hải Long ngẩn người, nói: “Cổ vũ ta? Hôm qua ta đánh bại tỷ, tỷ không giận sao?” Thủy Linh mỉm cười, nói: “Ta có tâm địa hẹp hòi như vậy hồi nào? Huống chi tu vi của ngươi quả thật mạnh hơn ta. Hôm qua sau khi trở về ta đã cẩn thận xem xét lại tình hình trận đấu. Bất luận là tu vi hay chiến thuật ta cũng không bằng ngươi. Thua cũng là chuyện bình thường. Nếu ngươi đã thắng ta, thì nhất định phải tiếp tục chiến thắng nữa nha. Nếu cuối cùng giành được quán quân, ta bị thua cũng mãn nguyện. Ít nhất thì ta bị chính nhà quán quân loại bỏ. Bất quá, ngươi đừng vội đắc ý. Ta năm nay chỉ mới tám trăm mười tuổi, còn có thể tham gia đại hội tân nhân kỳ sau, đến lúc đó, nhất định sẽ giành được quán quân.” Chứng kiến tâm ý của cô nương trước mặt này, Hải Long nở nụ cười: “Xem ra ta xưng hô bị hố rồi. Thì ra cô không phải sư tỷ, mà là sư muội! Ta so với cô còn muốn lớn hơn tám, chín tuổi đó.” Thủy Linh hừ một tiếng, nói: “Lớn tuổi hơn thì có ích gì. Nếu đã kêu sư tỷ, thì sẽ không có gì thay đổi. À, đúng rồi, nghe nói Dịch Phong Hành kia rất xảo trá. Lúc thi đấu vòng loại ngươi đã bại dưới tay hắn. Hôm nay có hy vọng thắng không?” Hải Long lạnh nhạt cười, nói: “Chưa biết ai là người nên hy vọng à, kẻ tám lạng người nữa cân. Bất luận thế nào, ta cũng đa tạ cô đã tới xem cuộc chiến này. Ngoại trừ người trong bản tông ra, có thể nói cô là người đầu tiên đến xem ta thi đấu, chính vì điểm này, nên gọi cô một tiếng sư tỷ cũng không thành vấn đề.” Thủy Linh cười nói: “Vậy ngươi cần phải cố lên. Ta tin tưởng ngươi làm được. Bụng đói rồi, thôi ta đi ăn trước đây, chút nữa sẽ chờ ngươi chỗ này.” Nói xong, xoay người đi về phía hội trường vừa dọn điểm tâm lên. Nhìn bộ dáng ôn nhu của nàng, Hải Long mỉm cười, thầm nói: “Thật là một cô nương thú vị. So với bọn Viên Nguyệt Lưu có phần lấn lướt hơn nhiều.” “Ê, bại tướng của Dịch sư huynh tại sao sớm như vậy đã tới rồi. Có phải do khẩn trương quá mà tối hôm qua ngủ không yên!” Vài tên đệ tử Vấn Thiên Lưu đang đi về hướng Hải Long đang đứng, ánh mắt bọn chúng đều rất khinh miệt, tựa hồ nếu tự mình ra tay, cũng có thể tùy tiện đánh bại Hải Long vậy. Hải Long làm bộ thở dài, nói: “Đúng vậy! Dịch Phong Hành sư huynh tu vi cao như vậy, ta sao làm đối thủ của hắn được chứ? Không ngờ hiện tại lại chạm trán hắn, thật sự là không hay ho gì rồi! Nhờ các vị sư huynh giúp ta nói tốt trước mặt Dịch Phong Hành sư huynh giùm, tiểu đệ thân thể không tốt, còn nhờ hắn hạ thủ lưu tình nữa.” Những lời của Hải Long, nhất thời làm cho bọn kia càng thêm kiêu ngạo, cả đám phá lên cười ha hả. Tên đệ tử lúc nãy nói: “Yên tâm đi, Dịch sư huynh đối phó với loại bạt nhược này còn tự trách mình là ra tay chưa đủ nặng, nếu ngươi thông minh mà nói, thì sau khi lên đài nên trực tiếp nhận thua là được. Đở mất công Dịch sư huynh phải hạ Ngân Nguyệt Thương xuống.” Hải Long như là đang có điều ngẫm nghĩ nói: “Đây là một ý kiến hay. Đa tạ các vị sư huynh. A! Các huynh xem, bên kia có mỹ nữ đang thoát y kìa.” Trong tiếng kinh hô của Hải Long, vài tên đệ tử Vấn Thiên Lưu không nhịn được liền hướng ánh mắt nhìn lại. Quả nhiên, cách đó không xa, thấp thoáng dáng một người con gái đang khỏa thân xoay lưng về phía họ. Bọn đệ tử Vấn Thiên Lưu này tu vi đều chưa vượt qua Đăng Phong cảnh giới, mà Vấn Thiên Lưu lại có chủ trương đạo lữ song tu, cho nên bọn chúng sao chịu được loại hấp dẫn này, nhất thời cả đám giàn giụa nước miếng, phô bày ra bộ dáng chẳng khác gì loài lợn. Hải Long hướng về phía bọn chúng thổi ra một luồng khí, nhẹ giọng nói: “Định” Luồng quang mang màu vàng nháy mắt đã được đưa vào cơ thể mấy tên đệ tử Vấn Thiên Lưu. Nhất thời bọn chúng vẫn giữ nguyên tư thế như vậy. Ảo ảnh thiếu nữ khỏa thân kia đã tiêu thất. Hải Long thì thào nói: “Không ngờ Tâm Vật thuật cùng Định Thần thuật lại dùng tốt như thế! Quái nhân tiền bối quả thật để lại cho ta đều là thứ tốt.” Hắn vừa rồi sử dụng hai phép thuật không thuộc bản tông, mà là từ Kim Đan kết thành sau này, theo khẩu quyết Lục Nhĩ Mi Hầu lưu lại trong trí nhớ mà lĩnh ngộ ra. Tâm Vật thuật kia có thể trong khoảng thời gian ngắn biến hóa ra những gì suy nghĩ trong đầu, còn ảo ảnh khỏa thân kia chính là Hải Long căn cứ theo người vừa mới rời đi là Thủy Linh mà biến ra, chỉ là thiếu quần áo mà thôi. Về phần Định Thần thuật này so với Định Thần thuật mà Chỉ Thủy đạo tôn sử dụng lúc trước khác nhau rất lớn. Pháp thuật này chỉ hữu dụng đối với người tu vi thấp hơn mình. Nếu đối phương có tu vi cùng cấp với mình, thì pháp thuật này căn bản không có khả năng thành công. Định Thần thuật một khi có hiệu quả, người bị trúng thuật sẽ duy trì tư thế vốn có hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê, trừ phi người thi triển thuật này đích thân hóa giải, nếu không, bọn họ vĩnh viễn không thể tỉnh táo lại. Có thể nói đây là một loại pháp thuật hiểm độc. Hải Long nhìn bốn bế vắng lặng, rất nhanh dùng Vong Linh thuật xóa sạch kí ức đã từng gặp qua mình của mấy tên đệ tử Vấn Thiên Lưu này. Điểm nhẹ một cái lên thắt lưng bọn chúng, rồi lúc này mới nhẹ nhàng rời đi. Mặt trời lên cao. Đệ tử các tông đều bước vào trường đấu, chuẩn bị chứng kiến bốn trận đấu của ngày hôm nay. Trước khi bọn họ được chiêm ngưỡng bốn trận đấu, đều được dịp chiêm ngưỡng mấy tên đệ tử Vấn Thiên Lưu si dại ở khán đài thứ sáu, trên mặt đều toát ra bộ dáng chỉ có ở loài lợn, miệng há to, nhìn qua hết sức buồn cười. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ trỏ, khán đài sáu hôm nay trở thành tâm điểm bị chú ý rất nhiều. Một lát sau, tin tức lọt vào tai tông chủ Vấn Thiên Lưu, hắn lập tức dẫn theo nhị tông chủ Hình Thiên cùng với vài vị trưởng lão chạy đến. Khi chứng kiến môn hạ của mình làm ra tư thế khó coi như vậy, hắn giận đến nổi không thể liền đem mấy tên đệ tử này giết quách đi. Tức giận hừ lên một tiếng, nhẹ nhàng nhảy tới trước người tên đệ tử dẫn đầu, một chưởng chụp vào bả vai hắn, thúc dục pháp lực của mình định đả thông kinh mạch cho tên đệ tử này. Nhưng có điều, hắn kinh ngạc phát hiện, thân thể tên đệ tử này cũng không có gì bất ổn, kinh mạch tất cả đều bình thường, ngay cả pháp lực cũng không có một tia mất mác. Liên tiếp thử qua các phương pháp, đều không thể hóa giải cấm chế trên người được. Khiến cho đường đường là tông chủ Vấn Thiên Lưu, làm trò nhiều như vậy trước mặt mọi người mà không tài nào hóa giải cấm chế không khỏi bị bẽ mặt, làm cho cơn tức giận của Tiêu Vặn càng gia tăng, quát lớn: “Mang bọn này về trước. Chờ sau khi kết thúc trận đấu, ta sẽ hóa giải cấm chế cho chúng.” Không riêng gì Tiêu Vặn tức thấu trời, Hình Thiên cũng trầm mặc, mấy tên đệ tử này đại đa số đều là môn hạ của hắn, với bộ dáng như thế, trên mặt hắn cũng không mấy sáng sủa. Bọn họ đều không phát hiện ra, hòa trong đám người, Hải Long thản nhiên biểu lộ thần sắc khinh thường. Mấy tên đệ tử Vấn Thiên Lưu được dời đi, đệ tử các tông còn lại đều không khỏi bàn tán, làm cho bọn đệ tử Vấn Thiên Lưu một trận xám mặt chỉ biết cúi đầu không dám nói gì. Lúc này, Dịch Phong Hành đang đi tới lôi đài cùng với mấy tên đồng môn vây quanh, cũng có nghe qua sự tình, ánh mắt cũng loáng thoáng vẻ tức giận. Hải Long nghe một gã đệ tử bên cạnh hắn nói: “Dịch sư huynh, huynh nên bình tĩnh, cứ như thế thì sao thi đấu được.” Dịch Phong Hành lạnh lùng nói: “Hừ, không biết kẻ nào to gan như vậy, ngay cả Vấn Thiên Lưu chúng ta cũng đám động vào. Còn trận đấu này thì có là gì, bất quá kia chỉ là tên bại tướng của ta mà thôi. Không cần nhiều, ta chỉ khiến cho hắn phải lăn xuống lôi đài. Hôm nay tâm tình ta không tốt, nhất định phải làm cho tiểu tử kia chịu đau khổ một chút.” Hải Long thầm cười lạnh, chịu đau khổ hả? Còn không biết đến chừng đó ai sẽ là người lăn xuống lôi đài. Tiếng chuông vang lên, đại hội tân nhân vòng tứ kết chính thức bắt đầu. Hải Long thản nhiên lên đài, giống như trong mắt không thấy Dịch Phong Hành đối diện, hướng về phía năm vị giám sát hành lễ sau đó lại hướng ánh mắt nhìn về phía chân trời, ngạo nghễ đứng ở đó. Dịch Phong Hành hừ một tiếng, ngoài miệng thì đang cười nhưng trong lòng không như thế nói: “Đạo Vũ sư đệ, không ngờ chúng ta còn có cơ hội đấu với nhau, vận khí của ngươi thật tốt nha! Vậy mà vẫn có thể tiến vào tứ kết.” Hải Long liếc mắt khinh thường nhìn hắn, nói: “Đúng vậy! Vận khí của ta tốt lắm. Nên mới được cùng Dịch Phong Hành sư huynh giao thủ. Ài, Dịch sư huynh, vừa rồi ta nhớ là có chứng kiến thấy vài vị đồng môn của sư huynh trúng tà. Bọn họ không phải vì sợ sư huynh thua, nên mới khẩn trương thành ra như thế à! Kỳ thật bọn họ cũng không cần lo lắng nhiều như vậy. Thua là phải thua, dù sao sư huynh cũng sớm biết kết quả ngay thôi.” Dịch Phong Hành tực giận cực độ, quát: “Tiểu tử ngươi ít khua môi múa mép đi, hôm nay không cho ngươi nếm mùi lợi hại, thì ngươi còn nghĩ Vấn Thiên Lưu là chốn không người chắc. Xem Thương.” Ngân quang chợt lóe, Ngân Nguyệt Thương xuất ra khỏi tay, lao thẳng đến trước mặt Hải Long. Mắt Hải Long chợt lóe tinh quang, hắn đã sớm quyết định, hôm nay sẽ không để cho Dịch Phong Hành một chút cơ hội phản kháng, càng không cho hắn ta sử dụng ra cái gì quỷ kế. Hô lên một tiếng. “Thiên quân rừng điện ngọc.” Ngàn vạn đạo hào quang sáng mờ từ trong người Hải Long bay ra lả tả, dưới kim quang thấp thoáng khí thế ‘phô thiên cái địa’ hướng về Dịch Phong Hành trùm tới. Dịch Phong Hành biết không phải chuyện đùa, hiện tại gã cho rằng, đạo pháp Hải Long sử dụng chẳng qua sẽ có diễn biến như Vạn Kiếm quyết hôm đó, nên toàn lực thúc dục pháp lực, điều khiển Ngân Nguyệt Thương tập trung tâm điểm là tảng lớn côn ảnh sáng mờ kia đánh tới. Nhưng có điều, khi Ngân Nguyệt Thương của hắn đến nơi thì côn ảnh của Hải Long lập tức biến ra hàng vạn hàng nghìn côn ảnh, Dịch Phong Hành biết mình sai lầm rồi, hơn nữa là cực kỳ sai lầm. Ngân Nguyệt Thương tuy công kích mạnh, nhưng mới vừa chạm đến côn ảnh kia, nhất thời hào quang bị sút giảm đi, tiếng kim loại vang lên nghe chói tai, gã thành danh là nhờ pháp bảo Ngân Nguyệt Thương thế nhưng nó lại bị côn ảnh kia dập cho cong quẹo. Không kịp đau lòng, Dịch Phong hành lại cảm giác có một cỗ áp lực khổng lồ trong khoảnh khắc theo bốn phương tám hướng ập đến, dù gã có muốn trốn cũng không có đường trốn. Quang mang hồng sắc sáng lên, một pháp bảo hình dạng giống như mặt trời xuất hiện trong tay Dịch Phong Hành, giữa cái lổ trống của pháp bảo đó, hồng quang chợt lóe sáng, Dịch Phong Hành cắn chặt răng, ra sức thúc dục toàn bộ pháp lực rót vào Tà Dương Đao phát động tuyệt kỹ Tà Dương Trảm của Vấn Thiên Lưu, toàn bộ lôi đài phút chốc tối sầm lại, Tà Dương Đao phun ra luồng khí lưu đỏ sậm tựa như quái thú, thứ năng lượng gần như là tà ác này sắp chạm trán với tuyệt kỹ của Tiểu Thiết Côn mà Hải Long lĩnh ngộ được. (1) Hoàn Thi Bỉ Thân: ai nợ cái gì, mình phải đáp trả bằng cái đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang