[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên
Chương 31 : Trí diệt ma tôn (thượng)
.
“Ta bắt, ta bắt, bắt, bắt...”
Mánh khóe của Hải Long phối hợp vô cùng tốt, tuy rằng tu vi của hắn ở tu chân giới không là cái gì, nhưng đối phó với mấy con cá này thì dư sức. Một lát sau, đã có hơn mười con cá lớn nhỏ bị hắn hạ độc thủ.
“Ha ha, đúng là có lộc ăn, đều là cá sống, thực mới mẻ a!”
Hải Long đối với chuyện đốn củi rất có kinh nghiệm, một lát sau đã làm ra một đống nhánh cây, dùng hai nhánh cây thẳng một chút làm thành cái giá, đem số cá làm vảy cùng với nội tạng, dùng một nhánh cây sạch sẽ mắc vào một cái, liền chuẩn bị sự nghiệp nướng cá. Khi hắn đưa cá lên, đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng. Thì ra căn bản mình không có mồi lửa. Không có gia vị thì còn chấp nhận được, chứ không có lửa thì làm sao mà nướng cá đây?
“Mịa kiếp, làm lão tử chuẩn bị nãy giờ, ta cũng không muốn cá sống giống như dã nhân. Phải làm sao bây giờ? Biết vậy, thì đã sớm cùng với lục sư phó học một cái pháp thuật nhóm lửa thì tốt rồi”.
“Cần lửa sao? Ta có thể giúp ngươi”.
Một thanh âm trầm thấp vang lên, Hải Long chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, trên nhánh cây trước mặt dâng lên một chùm hỏa diễm màu đen .Tuy rằng cự ly hỏa diễm rất gần, nhưng Hải Long không có một chút cảm giác được ngọn lửa nóng rực phản chiếu ra, toàn thân hắn ngày càng lạnh, giống như đông thành băng.
Một thân ảnh cao lớn ngồi xuống ở bên cạnh Hải Long, hắn cầm lấy nhánh cây xiên cá, thì thào nói:
“Cá nướng, quả là lựa chọn không tồi, đã lâu không có cầm que nướng cá. Tiểu tử, người tu chân các ngươi không phải kiêng kị sát sinh sao? Nói cái gì tất cả sinh vật đều ngang hàng, ngươi hôm nay lại có thể giết hơn mười sinh mệnh, tuy rằng chúng chẳng qua chỉ là mấy con cá không có một chút lực phản kháng gì”.
Nhìn bộ dáng thân ảnh cao lớn kia, Hải Long như trước toàn thân lạnh như băng không thể động đậy, mà ngay cả tâm cũng lạnh. Bởi vìngười đang ở trước mặt này, đúng là Bạch Nham, chuẩn xác mà nói, hẳn là hóa thân thành Bạch Nham đệ tử Thiên Huệ Cốc.
“Tiểu tử,ta có chút vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu ngươi trả lời rõ ràng lưu loát, nói không chừng ta có thể lưu cho ngươi toàn thây.”
Trong mắt Bạch Nham tựa như ngọn lủa màu đen, lóe ra quang mang quỷ dị và tà ác, trên mặt hắn có một chút cười âm hiểm làm cho Hải Long vô cùng bấn loạn. Hắn có chết cũng không ngờ tới, chính mình vừa mới ly khai khỏi các vị đạo tôn liền gặp ngay tà ma . Tuy rằng tên trước mặt tự xưng là ma tôn này không đánh lại Chỉ Thủy Đạo Tôn, nhưng dựa vào việc hắn trốn thoát được khỏi tay Chỉ Thủy Đạo Tôn, thì tu vi xem ra chỉ cần dùng một đầu ngón út cũng có thể đưa mình vào chỗ chết.
Cổ khí ấm áp lúc trước trợ giúp Hải Long khôi phục thể lực lưu lại rồi đi ra, nó cũng không cùng với năng lượng tà ác lạnh như băng này đối kháng, mà trực tiếp đi đến tâm mạch Hải Long, che lấy nội phủ của hắn. Tại đây dưới sự trợ giúp của cỗ khí lưu, Hải Long nhất thời cảm thấy được thư thái một ít, chỉ là thân thể không thể nhúc nhích được.
Bạch Nham vung tay lên, Hải Long chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bổng, cảm giác lạnh như băng tiêu thất. Vừa rồi toàn thân lúc rét lạnh đến co rút, Hải Long phát hiện, rốt cục mình có thể nhúc nhích được rồi. Cơ hồ không có chút gì do dự, hắn lập tức thúc dục pháp lực chính mình rót đến Tinh Lam Hoàn trên cổ, hào quang chợt lóe, Tinh Lam Khải hoa mỹ như nước bám vào trên người Hải Long. Có Tinh Lam Khải bảo hộ, Hải Long nhất thời cảm thấy an toàn một chút, hoảng sợ hỏi:
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Bạch Nham khinh thường liếc nhìn Lam Tinh Khải trên người Hải Long một cái
“Chỉ bằng vào loại pháp bảo này cũng muốn cùng với ta chống chọi lại sao? Nếu muốn ít đau khổ, ngươi hãy mau thành thật một tí. Ân, con cá này tốt lắm, xem ra nướng lên cũng không tệ lắm”.
Trên cái giá cá đã phủ một tầng khô màu vàng, tản ra nhàn nhạt mùi vị, tuy rằng không có gia vị gì phụ họa, nhưng nghe thấy quả thật rất thơm. Bạch Nham cầm lấy cây xien cá đã nướng xong, cũng không sợ nóng, liền nhét hai trong ba con vào cái miệng to của mình. Ngay cả xương cá cũng không chừa.
“Không sai, không sai. Con cá này ăn nóng mới phải đạo. Tiểu tử, ngươi hiện tại có thể bắt đầu trả lời vấn đề của ta. Nếu ngươi cự tuyệt trả lời một câu, hoặc là giám gạt ta, ta liền đánh gãy một chân ngươi, sau đó bẻ gãy toàn bộ ngũ chi, rồi dùng u minh ma hỏa luyện hóa thân thể của ngươi, cho ngươi khóc thét ba ngày ba đêm mới chết. Nếu ngươi trả lời làm ta vừa lòng ta sẽ cho ngươi toàn thây. Thế nào? Điều kiện rất tốt đúng không”.
Hải Long trong lòng mắng to, cái gì mà điều kiện rất tốt, bất luận trả lời hay không trả lời ngươi, lão tử không phải chết sao? Lần đầu đối mặt loại tình huống này, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi, nhưng trong đầu lại linh hoạt dị thường, hắn biết hiện tại chính mình có thể bằng vào Tiểu Thiết Côn mà quái nhân tiền bối cho mình đánh ra một kích. Nhưng là, hắn cũng không rõ ràng lắm một kích kia đến tột cùng là có bao nhiêu uy lực, chỉ có dưới tình huống đối phương phòng bị thấp nhất thì mới may ra có thể trợ giúp mình thoát khỏi ma chưởng, hiện tại điều phải làm là tận lực làm cho đối phương mất cảnh giác, nếu mình tìm được cơ hội. Nghĩ đến đây, hắn cố ý làm bộ dáng hơi giật mình nói:
“Trước khi ngài hỏi ta vấn đề gì, ta có thể hay không hỏi trước một vấn đề?”
Bạch Nham ngẩn người nói:
“Ngươi còn muốn hởi ta vấn đề? Hảo, ngươi hỏi đi”.
Hải Long cười khổ mà nói ra nghi vấn trong lòng mình:
“Vừa rồi ngài nói nếu ta không hợp tác sẽ bị đoạn ngũ chi, có điều ta chỉ có tứ chi a? Chi thứ năm là từ đâu mà đến?”
Bạch Nham hắc hắc nở nụ cười, chỉ vào hạ thể Hải Long không chút hảo ý nói:
“Đó chính là cái chân thứ ba. Giờ đã biết rõ chưa”.
Cảm thụ được ánh mắt kia của Bạch Nham, Hải Long không khỏi toàn thân run lên, hạ thân một trận rét run, mắng thầm: quả nhiên không có nhìn lầm, tên hỗn đản này thật là một gã quái gở. Ngươi chờ đấy, một khi lão tử mà bị cái gì, ta sẽ chặt cái chi thứ năm của ngươi đầu tiên.
“Tốt lắm tiểu tử, bây giờ bắt đầu trả lời vấn đề của ta. Ngươi thật sự là đệ tử của Liên Vân Tông sao? Con mụ đả thương ta rốt cuộc là ai? Vì sao ở ngoài nhìn nàng rất yếu đuối, nhưng lại có đạo tôn tu vi?”
Hải Long thành thật nói:
“Ta đúng là đệ tử Liên Vân Tông, ta gọi là Hải Long, đaọ hiệu kêu Đàm Vũ, mới nhập môn vài năm mà thôi. Lão bà đả thương ngài kia pháp danh là Chỉ Thủy, nàng sở dĩ có thực lực như vậy, là bởi vì trước đó nàng che giấu tu vi chính mình”.
Bạch Nham cẩn thận nhìn Hải Long, theo thần sắc cùng với nhịp tim Hải Long, quả thật hắn không có nói sai. Vừa lòng gật gật đầu nói:
“Như vậy là được rồi, chỉ cần ngươi hảo hảo hợp tác, nói không chừng bản tôn cao hứng, còn có thể thả cho ngươi một con đường sống”.
Hải Long cúi đầu khom lưng nói:
“Ma tôn đại nhân, tiểu nhân chẳng qua là đệ tử nhập môn của Liên Vân Tông, ngài giết ta không phải là làm mất hết thân phận sao? Ngài cứ việc hỏi, tiểu nhân nhất định biết thì nói không biết thì im lặng. Chỉ cầu ngài có thể tha tiểu nhân một mạng”.
Bạch Nham hừ một tiếng nói:
“Liên Vân Tông cũng không phải hạng tồi, thế nhưng ngay cả loại đệ tử không có cốt khí này cũng thu nhận. Ta hỏi ngươi, mụ Chỉ Thủy kia vì cái gì mà có pháp lực như vậy? Ta trước kia nghe nói, Liên Vân tông các ngươi thực lực yếu nhất mà!”
Hải Long cung kính nói:
“Mụ Chỉ Thủy kia ngày thường thực kiêu ngạo, ta gét nhất là nàng(Lời này là lời nói thật). Liên Vân Tông luôn luôn đứng ở vị trí chót nhất trong chính đạo thất tông, nguyên nhân chính là, Các vị tổ sư Liên Vân Tông chọn ra Chỉ thủy cùng với Phiêu Miểu hai vị tổ sư, dùng toàn bộ thực lực của phái duy trì tu luyện cho bọn họ, ngài cũng không biết, trên Liên Vân Sơn bọn ta có rất nhiều tiên thảo đều bị các nàng ăn hết. Lần này Phạm Tâm Tông phát ra linh trát mời Liên Vân Tông chúng ta tham gia, tông chủ vội vàng giống như hiến vật quý phái các nàng đi ra. Ta biết đến chỉ bấy nhiêu”.
Lời nói của Hải Long cực kì chân thành tha thiết, hắn đương nhiên biết, trước mặt ma đầu kia tất nhiên có năng lực có thể phân rõ thật giả. Cho nên tại thời điểm hắn nói những lời này, cố gắng làm cho đại nõa của chính mình trở nên trống rỗng, cái gì cũng đều không muốn nghĩ tới.
Bạch Nham gật gật đầu nói:
“Nguyên lai là như vậy, ta còn tự hỏi cao thủ kia từ đâu ra chứ, hừ, thật đáng chết, nếu không phải ta chạy nhanh, thì đã khiến cho mụ kia đắc thủ. Tiểu tử, ngươi tu vi thấp như vậy, các nàng như thế nào lại mang ngươi tham cái chó gì gọi là trọng yếu tụ hội chứ? Hiện tại vì sao mà một mình chạy đến đây?”
Hải Long ăn ngay nói thẳng đáp:
“Phiêu Miểu tổ sư ấn tượng đối với ta không tệ lắm, tại thời điểm các nàng chuẩn bị rời núi thì đụng tới ta, ta lần nữa yêu cầu xuống, mới đồng ý mang ta đi. Kỳ thật ta chẳng qua là người hầu cho các nàng, cho vào nhóm tạp dịch mà thôi. Ta chạy đến đây, hoàn toàn là do yêu bà Chỉ Thủy cấp bức.Ta bất quá chỉ đùa vui với bọn Ngũ Chiếu Tiên kia, Mộc Tùng nói vài câu, Chỉ Thủy liền muốn trừng phạt ta. May mắn ta chạy nhanh, nếu không đã bị nàng lột da. Ta cũng không muốn trở về Liên Vân Tông. Ma Tôn đại nhân, nếu không ngài thu la làm đệ tử a, ta nhất định hảo hảo hiếu kính ngài”.
Nói xong, Hải Long liền quỳ xuống. Vì có thể sống sót trước ma đầu kia, hắn đành phải làm vậy, nghĩ tới tiểu sa di trước kia toàn thân cháy đen chết oan uổng, tim hắn không khỏi một trận run rẩy.
Bạch Nham khinh miệt nhìn Hải Long từ trên xuống dưới, khinh thường nói:
“Ngươi còn muốn bái Ma Tôn ta làm vi sư, cũng không chút ngượng mồm. Người giống như ngươi, đem cho yêu tông lão yêu quái làm điểm tâm còn phải suy nghĩ lại. Hôm nay ngươi có thể ở trước mặt ta bán đứng Liên Vân Tông, nói không chừng ngày nào đó lại sẽ thay đổi chủ ý bán đứng ta”.
Sát khí dày đặc hơn, cảm giác lạnh như băng xuất hiện trên người Hải Long. Hải Long thừa dịp thân thể chưa đông cứng vồi vàng xua tay, la lên:
“Sẽ không, sẽ không, ta sẽ không phản bội ngài đâu? Liên Vân Tông căn bản là không thích hợp, ta cảm thấy lấy tính cách của ta học ma thuật thì tốt hơn, chỉ cần ngài thu ta, ta nhất định khắc khổ tu luyện, tuyệt đối sẽ không phản bội ngài. Ngài có vấn đề gì cứ việc nói”.
Bạch Nham thu sát khí, lại cầm lấy một con cá đặt lên trên giá nói:
“Bọn chính đạo chó má đều tụ tập cùng một chỗ là bàn cái gì? Có phải hay không đang thương lượng như thế nào đối phó tà đạo chúng ta”.
Hải Long gật gật đầu nói:
“Ngài thật sự là anh minh thần vũ, đoán không sai. Phạm Tâm Tông Ngộ Vân lão hòa thượng kia kêu gọi tất cả tông phái chính đạo liên hợp đối phó Ma Tông, Tà Tông cùng với Yêu Tông. Hắn còn nói cái gì hiện tại Ma tông quá mức cường đại, phi thường khó đối phó, cho nên phải tập trung tất cả lực lượng mới được”.
Hắn là bởi vì nghe Chỉ Thủy đạo tôn nói qua Bạch Nham có thể thuộc loại Ma Tông, cho nên mới nói như vậy. Quả nhiên sự thổi phòng của hắn đã có hiệu quả, không ai không thích nghe lời hay, Bach Nham có chút đắc ý nói:
“Tính ra bọn chúng có chút kiến thức, muốn chống lại Ma Tông chúng ta, thì bọn chúng còn kém lắm. Các tông phái khác có phản ứng gì không?”
“Liên Vân Tông ta cũng không đồng ý, trước tông chủ có dặn dò hai vị tổ sư không cần sàm ngôn cùng với cái chó má gì là chính đạo. Tông chủ Liên Hoa Tông dường như cũng không đồng ý. Còn cái gì Ngũ Chiếu Tiên, Viên Nguyệt Lưu, Vấn Thiên Lưu là hồ hởi nhất. Nhất là Ngũ Chiếu Tiên cái gì chó má Mộc Tùng tông chủ, hắn nói một mình Ngũ Chiếu Tiên có thể diệt tam tông tà đạo, rất kiêu ngạo. Ta chính là bởi vì như thế, liền nói một câu đúng là ếch ngồi đáy giếng. Cho nên xú bà Chỉ Thủy kia mới phạt ta”.
Hắn lấy tông phái nào mình không thích đều bán đứng cấp cho Bạch Nham, mà không hề đề cập tới gì khác, ở trong lòng hắn có thể không có gì chính tà chi phân, nghĩ thầm rằng, hơn hết là Ma Tông có thể cùng với mấy tông phái đáng ghét sống chết với nhau mới tốt.
Bạch Nham tức giận hừ nói một tiếng
“Ngũ Chiếu Tiên vương bát đản này đã giết đồng môn của ta vô số, một ngày nào đó ta sẽ làm cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại. Giết cho bọn chúng vĩnh viễn không siêu thoát mới hả mối hận trong lòng”.
Hải Long chặn lại nói:
“Đúng, đúng , ngài nhất định có thể thành công. Ngũ Chiếu Tiên hỗn đản này sao có thể so với ngài chứ?”
“Hắc hắc.”
Bạch Nham cười lạnh một tiếng, hung hăng quét mắt lên người Hải Long một vòng nói:
“Tiểu tử, ngươi không cần tâng bốc ta quá cao, bất luận như thế nào, hôm nay ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tuy rằng cùng với tự cho rằng mình siêu phàm cũng không giống lắm. Bất quá ngươi là thuộc chính đạo, chúng ta tà đạo gặp gỡ chính đạo, từ trước tới giờ chỉ có một từ sát. Thấy ngươi có thành ý chịu hợp tác, ta cho ngươi được mãn nguyện , rút kiếm ra tự sát đi”
Hải Long cười khổ nói:
“Thất Tu Kiếm ta đang mang là một vị trưởng bối Liên Vân Tông đưa cho. Đến bây giờ còn chưa có dịp rút ra? Mặt khác một vị trưởng bối nói cho biết, rằng tu vi của ta còn chưa đến Đằng Vân cảnh giới, không thể tự tiện rút nó ra, nếu khống chế không được sẽ tự đã thượng chính mình,cho nên nó chỉ là vật trang trí mà thôi. Ta dù sao cũng chết, chết như thế nào đều không sao cả, ngài có thể chấp thuận cho ta một cái yêu cầu nho nhỏ hay không?”
Bạch Nham nhìn bộ dáng u uất của hải Long đột nhiên dâng lên một tia cảm giác kì dị, tựa hồ chính mình cũng không chán ghét tiểu tử này. Thuận miệng nói:
“Nói đi”.
Hải Long nhìn cá trước mặt nói:
“Ta nghĩ ăn no có làm ma quỷ cũng được, ngài để cho ta ăn mấy con cá trước, được không?”
Bạch Nham ngẩn người nói:
“Chỉ yêu cầu này sao?”
Hải Long trầm mặc gật đầu.
“Hảo, vậy ngươi liền tự mình nướng đi. Dưới ngọn lửa Ma Viêm của ta, cá sẽ rất mau chín. Bất quá ngươi cũng không nên lấy tay chạm ngọn lửa a, nếu không thì toàn thân đều bị hỏa táng. Đáng tiếc tiểu tử ngươi còn không có nguyên anh, nguyên thần, nếu không, dùng để gia tăng uy lực pháp bảo của lão tử thì tuyệt”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện