[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên
Chương 2 : Đăng sơn bái sư (hạ)
.
“Lục sư huynh, cửu sư đệ, các người đừng óan thán nữa. Chuyện này cũng chẳng trách chúng ta được, ai bảo tổ sư đặt ra quy củ nghiêm ngặt như vậy? Yêu cầu quả thực là, thực là....” Bốn người đưa mắt nhìn, đồng thời thấp giọng nói: “Biến thái”
Liên Vân Tông nhị đại đệ tử tổng cộng có chín người, phân ra cai quản Liên Vân sơn mạch gồm Tiếp Thiên Phong, Chí Vân Phong, Phiêu Miểu Phong, Đăng Tiên Phong, Thiên Thạch Phong, Vô Ky Phong, Xu Đế Phong, Diệt Viêm Phong và Chỉ Thủy Phong. Mặc dù đều tu luyện tông pháp do Liên Vân tổ sư truyền lại nhưng bọn họ đều lĩnh ngộ khác nhau từ đó hình thành tu vi khác nhau. Dưới nhị đại đệ tử là tam đại đệ tử có hơn bốn mươi người, ngoài lúc thĩnh giáo sư phụ ra, họ đều tự mình độc cư một đỉnh. Tứ đại đệ tử còn nhiều hơn, có đến hơn bốn trăm người, đều theo sư phụ mình ở trên đỉnh núi tương ứng. Thường ngày, mười hai ngọn núi vòng ngoài không có người ở, chúng chỉ là mấu chốt tạo thành tiên trận cấm chế mà thôi.
Còn bốn người trên Địa Linh Phong này đều là đệ tử đời thứ ba thụ học Liên Vân Tông nhị đại tông sư chủ trì Thiên Thạch Phong – Đạo Minh chân nhân, lần luợt là Linh Thông Tử đứng thứ sáu, Linh Chi Tử thứ tám, Linh Diêm Tử thứ chín và Linh Ngọc Tử đứng thứ mười một. Hôm nay nhiệm vụ bọn họ chính là ở đây thu đồ đệ, mỗi năm năm một lần Liên Vân Tông Thập Nhị Phong Tiên Trận chỉ khai mở trong năm ngày. Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, có lẽ ngay cả người đến thi tuyển cũng không có khiến bốn người bọn họ bắt đầu chán nản.
Linh Diêm Tử thấp giọng nói:
“Quả là biến thái, lúc trước chúng ta có thể qua được kỳ kiểm tra đều nhờ may mắn, chứ theo tỷ lệ cả một phần trăm cũng không nổi”
Linh Thông Tử cười khổ:
“Sư phụ và sư tổ không bắt buộc chúng ta phải thu nhận đồ đệ nhưng mà không có đám ngũ đại đệ tử, mấy việc tạp dịch lặt vặt đều phải do chúng ta làm. Mặc kệ, chỉ cần hôm nay có người đến được chỗ này, bất luận thế nào cũng phải thu nhận hắn. Như vậy từ nay chúng ta mới được giải thoát.”
Ba người kia đồng thời quay lại nhìn Linh Thông Tử, đồng loạt gật đầu, hiển nhiên bọn họ sớm đã ngán ngẫm mấy việc tạp dịch này.
Linh Ngọc Tử nói:
“Lục sư huynh, trong số chúng ta ở đây huynh là người có tu vi cao nhất, huynh thử dùng Thiên Thị thuật nhìn xem, dưới Địa Linh Phong có ai đến bái sư không? Bây giờ thời gian đã không còn sớm nữa, nếu vẫn không có ai lên núi chỉ sợ lần này toi rồi.”
Linh Thông Tử gật đầu, niệm pháp quyết, quát:
“Thiên Lí Nhãn nghe lệnh, Khai thiên thị”
Một đạo quang mang màu lam từ trong pháp quyết của Linh Thông Tử xạ ra biến hai tròng mắt của hắn thành màu lam. Linh Thông Tử khẽ lắc đầu, đôi mắt lam sắc thấu xuất mục quang thâm thúy như hai hồ nước lạnh không ngừng lưu chuyển. Một lớp thanh khí mờ ảo nhẹ nhàng lay động quang người, tỏa ra hương khí dịu nhẹ.
Linh Chi Tử thở dài nói:
“Tu vi của Lục sư huynh lại tăng tiến rồi! Xem ra đã đạt tới thời hậu kỳ, Thiên Tâm Quyết đã xuất hiện đạo thai hương khí, sắp tiến vào Thai Thành Kì rồi. Ài, còn chúng ta vẫn giậm chân tại Đẳng Vân cảnh giới này.”
Khuôn mặt Linh Thông Tử đột nhiên hiện vẻ vui mừng tựa hồ phát hiện ra điều gì, lam quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất:
“Thật tốt quá, chúng ta có hy vọng rồi.”
Linh Diêm Tử vội hỏi:
“Thế nào? Lục sư huynh, có mấy người đến đây bái sư?”
Linh Thông Tử mỉm cười đáp:
“Ta nhìn rõ có hai kẻ đã tiến vào Địa Linh Sơn, bây giờ bọn họ đã ở giữa sườn núi rồi, mặc dù chỉ có hai người nhưng đối với việc tạp dịch chắc cũng đủ rồi.”
Linh Ngọc Tử thở phào, hưng phấn nói:
“Khổ nạn của đệ rốt cuộc cũng hết”
Bởi vì trong sư môn hắn đứng hàng thấp kém nhất cho nên tạp dịch cũng làm nhiều nhất, lúc này nghe thấy có người mới tự nhiên trong lòng rất sung sướng.
“Đại sư huynh, có cần đệ xuống đón họ lên đây không, đệ e họ lên không kịp mất.”
Linh Thông Tử hơi nhíu mày nói:
“Sư đệ, mặc dù chúng ta lần này sẽ dễ dàng hơn một chút nhưng cũng phải giữ gìn thể diện sư trưởng, đừng quên, sau này bọn họ sẽ thành môn nhân của chúng ta”
Linh Ngọc Tử bất đắc dĩ gật đầu, tay phải hạ một đạo linh quyết, người nhẹ nhàng hạ xuống bên một tảng đá, hai mắt nhắm lại:
“Đệ dùng Thiên Thị Thuật xem họ có đến kịp không?”
Linh Thông Tử, Linh Chi Tử, Linh Diêm Tử cũng khoanh chân ngồi xuống, vận khởi Thiên Thị Thuật quan sát hai kẻ đến đây bái sư.
“Long ca, chúng ta trở về đi, ta không đi nữa, cứ thế này đến khi nào mới có thể lên đến đỉnh núi.”
“Tên tiểu tử ngươi, sống chết đòi kéo ta đi cùng, đi lâu như vậy rồi ngươi lại muốn lùi bước. Hừ, một chút kiên nhẫn cũng không có. Bây giờ thay vì nghĩ ngợi chi bằng đi cho nhanh, lương khô chúng ta đã ăn hết rồi, nếu không tìm được thần tiên chỉ e phải chết đói ở chỗ này thôi.Tất cả đều tại ngươi hại chết.”
“Việc này cũng không thể trách ta được! Ai biết sơn đạo khó đi như vậy, chúng ta vất vả mới đến được chân dãy Liên Vân Sơn nhưng không thể nào tiến lên được. Mấy hôm trước vất vả vào được đến đây thì phát hiện ra núi này cao như vậy. Lương khô của ta! Bao công sức mới gom được chừng đó. Ài, nếu để ta lựa chọn lại, ta nhất định sẽ ở nhà mỗi ngày cùng ngươi đi đốn củi. Leo núi mệt muốn chết.”
Hai người này chính là Hải Long và Trương Hạo ở thôn nhỏ năm xưa. Trong bốn năm trở lại đây, để có thể đạt được lý tưởng của mình, Trương Hạo mỗi ngày đều kéo Hải Long đi học chữ. Qua chừng đó thời gian, hai đứa nhỏ cũng đã biết không ít. Vốn dĩ Hải Long không muốn đến đây cùng Trương Hạo, thời gian bốn năm đó ký ức của nó về thần tiên sớm đã phai mờ, nhưng không chịu nổi Trương Hạo nài nỉ nên phải cùng đi. Sức ăn của chúng cũng không mạnh, lương khô mang theo cũng không ít, đáng tiếc là tới bên ngoài Liên Vân Sơn Mạch sớm đến một tháng. Mà bọn chúng yếu đuối như vậy, làm sao có thể vượt qua tiên trận bao vậy ngoài Liên Vân Sơn Mạch được? Vòng vo bên ngoài mất một tháng, đến lúc bọn chúng nản thì đột nhiên thấy trong Liên Vân Sơn mạch phát ra kim quang. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy chúng đi vào sâu trong núi. Lần này tiên trận đã mở, bọn chúng theo con đường nhỏ uốn lượn theo chân núi từ từ leo lên Địa Linh Sơn. Bọn chúng không biết Liên Vân sơn mạch là cả một dãy núi, rốt cuộc đã tưởng rằng tòa núi cao ngất trước mặt chính là Liên Vân Sơn rồi.
Địa Linh Sơn mặc dù chỉ là ngọn núi vòng ngoài của Liên Vân sơn mạch, nhưng cũng cao hơn mặt biển đến hơn ngàn thước. Hải Long và Trương Hạo một đứa mười ba, một đứa mười hai, thể trạng không thể coi là khỏe mạnh, chậm chạp leo lên mất bốn ngày cũng chỉ đi được hơn phân nửa lộ trình, ngẩng đầu nhìn lên chỉ có thể miễn cưỡng thấy đỉnh núi là một mảng mờ ảo mà thôi. Trương Hạo bình thường rất lười biếng, thân thể đương nhiên không sánh bằng Hải Long phải đốn củi hàng ngày, cho nên dù kiên định ý niệm bái tiên nhân làm sư phụ thì tới nơi này, nó rốt cuộc cũng không kiên nhẫn nổi nữa, hạ phịch mông xuống đất, nói gì cũng không chịu đứng lên đi tiếp.
Trương Hạo rút từ trong người ra miếng lương khô cuối cùng ném cho Hải Long, nói:
“Tiểu Trùng, ngươi cầm lấy ăn đi, ta không đi nổi nữa, ta đóan chừng là bị mắc lừa rồi. Hai tên gặp được năm năm trước có lẽ bị thần kinh, nếu bây giờ thực sự là thời điểm thần tiên thu đồ đệ, cớ gì một người cũng chẳng có? Ài, đều tại ta không tốt, khiến ngươi cũng bị liên lụy. Ngươi đừng quản đến ta, ăn miếng lương khô này rồi mau mau xuống núi đi, đường đi xuống sẽ dễ dàng hơn một chút, nếu may mắn nữa, không chừng ngươi có thể về đến nhà”
Hải Long chấn động toàn thân, từ vẻ mặt thểu não của Trương Hạo đã nhìn ra điều gì đó, không để ý đến việc nó gọi mình là Tiểu Trùng, kiên định nói:
“Tiểu Đậu nha, ta không để ngươi lại chỗ này đâu. Mặc dù chúng ta không phải anh em ruột thịt nhưng ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất của ta. Bây giờ chúng ta đã hết đường lui rồi, ngươi đừng tưởng xuống núi dễ dàng, chẳng lẽ ngươi quên mất chúng ta lên núi khó khăn thế nào sao? Bây giờ chúng ta chỉ còn một con đường trước mắt, đó là phải bò được lên đỉnh, cho dù phải chết cũng phải chết ở đỉnh núi.”
Nó bẻ miếng lương khô thành hai nửa, đưa cho Trương Hạo một phần nói:
“Mau ăn đi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi trèo tiếp.”
Dứt lời ngoác miệng cắn một miếng lương khô thật lớn.
Trương Hạo nhìn mảnh lương khô trong tay, lẩm bẩm nói:
“Tiểu Trùng, từ nhỏ ngươi vẫn chiếu cố ta, vẫn đối tốt với ta, coi ta như em ruột, những đứa khác trong thôn bắt nạt ta, ngươi luôn vì ta mà ra mặt. Hai năm trước vì giúp ta báo thù ngươi lại vì ta mà đánh nhau với tên Đại Hùng khỏe nhất thôn. Hắn so với ngươi còn lớn hơn ba tuổi nữa! Cuối cùng, mặc dù ngươi thất bại nhưng sau đó Đại Hùng cũng không dám khi dễ ta nữa. Lần đó ngươi bị thương rất nặng, trên ngực hiện giờ vẫn còn một vết thẹo, ngươi lại dối ta nhưng ta biết hết! Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta lại hại ngươi, Tiểu Trùng... ta...”
Nói đến đây, Trương Hạo đã khóc tràn, nghẹn ngào không nói lên lời. Đối diện với tuyệt cảnh, nó rốt cuộc không giữ nổi dáng vẻ tiếu lâm thường ngày đùa nghịch với Hải Long, trong tâm hồn non trẻ chỉ có nỗi niềm day dứt khôn nguôi.
Thấy Trương Hạo bộc lộ chân tình, mắt Hải Long cũng rỉ nước. Nó đến bên Trương Hạo, vỗ vai nói:
“Huynh đệ với nhau, nói nhiều vậy làm gì. Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta đi tiếp. Mặc dù con đường phía trước mù mịt nhưng chẳng phải ngươi nó thần tiên có bản lĩnh rất lớn sao? Cũng chẳng phải ngươi hại ta đâu! Nếu ngươi thực sự muốn làm việc gì đó cho ta thì mau vui vẻ lại rồi ăn hết miếng lương khô này, chỉ lên đến đỉnh núi, chúng ta mới có thể tìm thấy sinh lộ.”
Nhìn khuôn mặt sạm đen của Hải Long, nghiến chặt răng, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ Trương Hạo mới kiên định đến vậy. Cắn mạnh một miếng lương khô, nói kiên định nói:
“Đại ca, bọn ta nhất định có thể thành công. Nghỉ một lát rồi đi tiếp. Nếu trời cao thực sự muốn tuyệt đường sống của bọn ta, bọn ta cũng phải đứng trên đỉnh Liên Vân Sơn mà chết, tối thiểu, huynh đệ chúng ta cũng phải cố gắng được như thế.”
Đỉnh núi Địa Linh Sơn, bốn đạo lam quang đồng thời tiêu biến, bốn sư huynh đệ Linh Thông Tử nhìn nhau, mắt họ đều hơi ươn ướt. Linh Diêm Tử nói:
“Lục sư huynh, đưa bọn chúng lên đi. Xem ra chúng ta không cần phải khảo nghiệm chúng, cũng không cần dàn xếp gì cả, hai đứa nhỏ này đã hoàn toàn phù hợp yêu cầu của tổ sư rồi.”
Linh Thông Tử gật đầu thở dài nói:
“Đúng vậy! Bọn chúng chẳng những có niềm tin vững vàng mà còn có tâm chí kiên định, nhất là tình cảm sâu sắc giành cho nhau, có tình người như vậy hoàn toàn phù hợp với tâm pháp Liên Vân Tông. Chúng ta đ đón chúng lên. Cực Quang Kiếm, rời khỏi vỏ.”
Tay phải vung kiếm chỉ, một tiếng đinh nhỏ vang lên, trường kiếm sau lưng hắn thoát ra lơ lửng giữa không trung. Linh Thông Tử dụng khẩu quyết nhẹ nhàng nhảy lên, đứng vững vàng trên pháp kiếm của mình, thanh quang lóng lánh, nhằm hướng chân núi Địa Linh Phong bay vút đi. Linh Chi Tử, Linh Diêm Tử, Linh Ngọc Tử cũng dùng phi kiếm của mình đuổi theo. Bốn đạo thanh quang chớp mắt đã đến lưng chừng núi.
Nghỉ ngơi một thời gian, Hải Long và Trương Hạo cũng hồi phục được chút ít thể lực. Vừa chuẩn bị tiếp tuc leo núi, đột nhiên bọn chúng cảm thấy một luồng gió ào ạt thổi đến làm bọn chúng phất phơ nghiêng ngả. Hai đứa đồng thời kinh hãi, từ đây nhìn xuống chân núi chỉ thấy mây mù lãng đãng, nếu bị rơi xuống không chết cũng khó. Trong cơn kinh hoàng, Hải Long kéo Trương Hạo dựa sát và một phiến đá, biến hóa bất ngờ khiến hai đứa nhỏ sợ đến hồn tiêu phách tán.
Thanh quang chớp lóe, bốn người bọn Linh Thông Tử ngự phi kiếm trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hải Long, Trương Hạo. Hải Long đầu tiên là giật nảy mình, tiến lên một bước che lấy Trương Hạo ở sau lưng, rồi cẩn thận quan sát bốn kẻ trung niên trước mặt. Đầu óc của Trương Hạo tỉnh táo, sáng suốt hơn Hải Long, dò hỏi:
“Các người, các ngươi là thần tiên phải không?”
Bốn người Linh Thông Tử thu hồi phi kiếm, phiêu hốt hạ xuống trước mặt hai đứa nhỏ. Mặc dù y phục của họ mộc mạc nhưng lại đằng không bay tới, thu kiếm đứng đó, dáng vẻ vẫn khiến tâm hồn Hải Long và Trương Hạo chấn động ghê gớm.
Linh Thông Tử mỉm cười đáp:
“Hai vị tiểu huynh đệ bất tất phải khẩn trương, chắc hẳn các ngươi hôm nay lên núi để bái sư học nghệ.”
Hải Long lúc này đã hiểu ra, nó và Trương Hạo liếc mắt nhìn nhau, đôi huynh đệ mau mắn đồng thời quỳ xuống cung kính nói:
“Khẩn cầu thần tiên thu nhận chúng tôi.”
Bốn huynh đệ Linh Thông Tử đều mỉm cười, hết thảy so với tưởng tượng của họ còn đơn giản hơn, hai tiểu tử này thực sự là thông minh nhanh trí. Linh Diêm Tử đáp:
“Các ngươi đứng lên, trước hết theo bọn ta lên đỉnh núi đã.”
Không đợi huynh đệ Hải Long trả lời, phi kiếm xuất ra, trong kiếm quang sáng lóa, Hải Long và Trương Hạo chỉ cảm thấy mình bị một cỗ năng lượng kì bí vậy chặt, cảnh vật trước mắt biến đổi, ngọn núi mau chóng trôi tuột xuống dưới. Bọn chúng vốn là đứa nhỏ thôn quê bình thường, sao có cơ hội trãi qua nhiều việc như vậy, Trương Hạo hét lên một tiếng lập tức ngất xỉu. Hải Long so với nó cũng không khá hơn bao nhiêu, miễn cưỡng nhìn xuống mây mù phía dưới, liền bị lớp mây mù dưới chân kích động làm cho hôn mê.
Bốn đạo thanh quang hạ xuống đỉnh núi Địa Linh Phong, Linh Thông Tử, Linh Diêm Tử đặt Hải Long và Trương Hạo nằm trên mặt đất. Linh Ngọc Tử cười nói:
“Nhìn thần sắc bọn chúng khiến ta không khỏi nhớ lại hoàn cảnh lúc mới vào. Khi đó đại sư huynh mang theo ta bay lượn, so với bọn nhỏ này càng tệ hơn, sợ đến vãi cả ra quần.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện