[Dịch]Dưỡng Long - Sưu tầm
Chương 43 : Giao hoan
                                            .
                                    
             Huyễn Ma tới tẩm điện của Dung Sâm, gõ gõ cửa, hỏi:“Long quân ngủ chưa?” Cũng không chờ trả lời, liền đẩy cửa mà vào.
Nháy  mắt bước vào phòng, chỉ nhìn đến trên giường hai bóng người đang dây  dưa bỗng nhiên tách ra, Dung Sâm đẩy người dưới thân vào trong, rồi  khoác áo ngủ bằng gấm cho hắn, xoay người lại, kinh ngạc nhìn về phía  Huyễn Ma:“Ma tôn?” Lập tức trên mặt hiện ra lạnh lùng giận dữ,“ Đêm  khuya Ma tôn tiến đến, có thể có chuyện gì quan trọng không?”
Tầm  mắt Huyễn Ma dừng ở trong màn, chỉ thấy người nọ nép mình, hơn nửa  khuôn mặt đều chôn trong gối, tựa hồ rất xấu hổ. Giữa mái tóc hỗn độn là  khuôn mặt mơ hồ, đúng là tên ma thị được sủng ái nhất trong điện Dung  Sâm.
Bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, Huyễn Ma lại cười  nói:“Thật có lỗi, quấy rầy nhã hứng của Long quân. Nhưng trong địa lao  của Vạn Hư cung có một trọng phạm bỗng nhiên biến mất, bổn tọa không yên  lòng, cho nên cố ý lại đây nhìn xem.”
Dung Sâm lạnh lùng nói:“Hay là Ma tôn nghi ngờ tên đào phạm kia trốn trong phòng ta?”
Huyễn  Ma che miệng cười nói:“Tất nhiên không phải. Bổn tọa chỉ sợ đào phạm  kia không biết đường, chạy tới trốn trong điện Long quân, quấy nhiễu đến  Long quân. Ta nhất thời nóng vội, mới mạo muội tới điều tra, không ngờ  thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của Long quân, còn thỉnh Long quân  đừng trách.”
Trên mặt Dung Sâm lãnh ý càng sâu, ngồi bên cạnh  bàn, mở miệng nói:“Nếu Ma tôn lo lắng, không ngại tự điều tra một phen.  Trong phòng này chỉ sợ không giấu được một đào phạm đi?”
Huyễn Ma  gặp sắc mặt Dung Sâm như hàn sương, liền biết y đã tức giận. Không khỏi  lại nhìn thoáng qua trong giường, thật sự là tên ma thị kia, vô luận là  ma khí từ trên người gã truyền đến, hay là mái tóc đen như mây, cũng  không thể là Yến Chỉ Hoài.
Đứng dậy, Huyễn Ma mỉm cười nói:“Long quân nói quá lời, bổn tọa sao dám nghi ngờ Long quân? Nếu vô sự, ta đây an tâm.”
Vừa nói vừa ra khỏi phòng. Dung Sâm dưới đáy lòng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, vẫn không dám sơ suất, ngồi ngay ngắn bên bàn.
Sau  khi Huyễn Ma bước ra cửa phòng, thấp giọng phân phó hai ma tốt theo  phía sau:“Cẩn thận bảo vệ nơi này, nếu có dị tượng gì, tức khắc bẩm  báo!”
Hai ma tốt lên tiếng, dừng bước, lưu lại ngoài tẩm điện.
Huyễn  Ma quay đầu đi, nhìn thoáng qua cửa phòng Dung Sâm, rốt cục quay đầu  rời đi.Một ma thị theo sát hắn thật cẩn thận nói:“Ma tôn…… đang nghi ngờ  Long quân?”
Huyễn Ma cười lạnh một tiếng:“Nếu không phải y, thì còn ai có thể đi cứu người nọ? Chẳng lẽ hắn thật sự tự trốn thoát.”
Nhưng không ở trong phòng Dung Sâm, chẳng lẽ bị Dung Sâm giấu ở nơi khác?
Tên  ma thị kia thấp giọng nói:“Thuộc hạ nghĩ, nếu thật sự là Long quân gây  ra, lúc này tất nhiên đã mang theo người nọ trốn ra Ma Vực, sao còn ở  lại Vạn Hư cung?”
Huyễn Ma ngẩn ra, lời này thật sự không sai.  Nếu Dung Sâm cứu Yến Chỉ Hoài, nhất định sẽ lập tức dẫn hắn rời Ma Vực,  tìm địa phương an toàn an trí hắn, sao ngốc đến mức giấu hắn ở trong  phòng? Y đã có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay cứu Yến Chỉ Hoài,  tự nhiên cũng có bản lĩnh giấu diếm được người trong Vạn Hư cung, dẫn  hắn rời đi. Mặc dù sau khi bị phát hiện, bọn họ đã cao bay xa chạy,  trong một chốc, chính mình chỉ sợ cũng không phân tâm chạy tới nhân gian  tìm bọn họ.
Chẳng lẽ…… là ai khác cứu Yến Chỉ Hoài?
Hay  là, sư huynh ở mặt ngoài bị hắn vây khốn, trên thực tế đã sớm để lại  đường lui, làm gì đó trên người Yến Chỉ Hoài, giúp hắn có thể giãy khỏi  xiềng xích, tự mình đào thoát?
Huyễn Ma biến sắc, quay đầu nói:“Phân phó xuống, tức khắc tra rõ Vạn Hư cung, tuyệt đối không thể buông tha bất kì dấu vết nào!”
Tên ma thị kia vội vàng lên tiếng, lập tức tiêu thất thân ảnh.
Huyễn  Ma xoay người quay về tẩm điện của mình, trách không được, sau khi sư  huynh bị hắn bức uống máu người nọ, thường phục giả vờ thống khổ, hình  như còn bắt đầu do dự muốn mở miệng hay không – thì ra bất quá là kế  hoãn binh, hắn đã sớm đoán trước Yến Chỉ Hoài có thể trốn thoát a?
Trên  mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, hết cách,tuy Yến Chỉ Hoài trốn mất, chỉ  cần Lăng Hoa còn trong tay hắn, hắn cũng nhất định có biện pháp bắt y mở  miệng.
Dung Sâm đợi cho Huyễn Ma hoàn toàn rời đi, mới chậm rãi  đứng lên. Quay đầu nhìn về phía trong màn, Yến Chỉ Hoài vẫn duy trì tư  thế kia, nằm đó không nhúc nhích.
Thế mà thật sự giấu diếm được Huyễn Ma…… thật may mắn.
Dung  Sâm vừa mới chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên mâu sắc trầm xuống, tầm mắt  sắc bén bắn về phía ngoài cửa, lập tức thu hồi ánh mắt, đi đến bên  giường. Yến Chỉ Hoài vừa mới ngẩng đầu lên, suy yếu mở miệng:“Huyễn Ma  đã đi rồi sao?”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Dung Sâm cởi áo ngủ của hắn, áp đến, không khỏi cả kinh:“Ngươi…… Làm cái gì?”
Dung  Sâm bưng kín miệng hắn, lạnh lùng nói:“Bên ngoài có ma tốt Huyễn Ma lưu  lại trông coi, nếu ngươi ở trong phòng ta thị tẩm, vẫn nên tạo ra chút  tiếng động a?”
Yến Chỉ Hoài sửng sốt, nháy mắt khuôn mặt lúc xanh  lúc hồng, cũng không biết nên làm ra loại biểu tình nào. Tạo ra chút  tiếng động…… Phải tạo ra tiếng động gì, mới có thể giấu diếm được ma tốt  ngoài phòng kia?Khóe  miệng Dung Sâm hơi hơi gợi lên, ngón tay chậm rãi vuốt ve tóc Yến Chỉ  Hoài, chỉ thấy mái tóc đen như mây trong phút chốc hóa thành một mảnh  tuyết trắng.
Bất quá là thuật che mắt, vốn không duy trì được  thời gian quá dài, chỉ cần giấu diếm được Huyễn Ma liền tốt. Y cũng  không bắt buộc Yến Chỉ Hoài thật sự biến về một mái tóc đen, có lẽ…… Nếu  không có cái đầu bạc thấy ghê người kia, liền không phải Yến Chỉ Hoài.
“Dung  Sâm……” Bị bàn tay y che lại đôi môi, cố sức phun ra hai chữ mơ hồ, hơi  thở nóng rực phun lên lòng bàn tay, truyền đến một trận cảm giác khác  thường tê dại.
Dung Sâm mâu sắc càng sâu thêm vài phần.
Tầm  mắt y từ cằm Yến Chỉ Hoài, lướt qua xương quai xanh, dừng ở khuôn ngực  phiếm màu mật ong. Yến Chỉ Hoài có chút quẫn bách, theo bản năng muốn  lấy áo ngủ che thân thể lại.
“Che cái gì?” Trong giọng nói của  Dung Sâm mang theo chút khàn khàn, chặn ra giường lại,“Đừng quên, hiện  tại ngươi phải thị tẩm.”
Thân mình Yến Chỉ Hoài rồi đột nhiên run lên, nghiêng đầu, thở hổn hển:“Lăng Hoa……”
Dung Sâm biến sắc, nâng người lên, nhìn chằm chằm Yến Chỉ Hoài mặt:“Ngươi vừa rồi gọi ai?”
“Ta  lo lắng Lăng Hoa…… Nếu không phải vì ta, hắn cũng không bị Huyễn Ma vây  khốn.” Yến Chỉ Hoài kiệt lực ổn định hô hấp, nhìn về phía Dung Sâm, lộ  ra khẩn cầu,“Ngươi có thể……”
“Câm miệng!” Dung Sâm hận đến mức  không muốn tốn hơi thừa lời, dưới loại tình huống này, hắn còn rảnh rỗi  lo lắng hảo hữu? Chậm rãi đè nén tức giận, khóe miệng Dung Sâm nhếch lên  ý cười lạnh lùng,“Ngươi lo lắng thì sao? Thủ đoạn của Huyễn Ma ta cũng  biết đến. Nếu thật sự muốn tra tấn vị sư huynh kia, đã sớm phá hủy tiên  thể và nội đan của hắn. Đừng nói ta không bản lãnh cứu được hắn, cho dù  cứu ra, cũng là một phế nhân.”
Yến Chỉ Hoài trong phút chốc sắc mặt như tro tàn:“Nếu như thế…… sao ta có thể an tâm sống tiếp trên đời?”
Dung  Sâm thần sắc đại biến, một tay nâng mặt Yến Chỉ Hoài lên, cắn răng  nói:“Ta vất vả cứu ngươi ra, ngươi lại muốn đi tìm chết?”
Cơn  giận dữ trào lên, Yến Chỉ Hoài hạ mắt:“Mạng của ta là do Lăng Hoa đổi  lấy. Nếu hắn vì vậy mà chịu khổ nhục, ngươi bảo ta…… Như thế nào an  lòng.”
Trên mặt Dung Sâm xanh trắng thay đổi, thật lâu sau, chậm rãi mở miệng:“Bây giờ hắn bị nhốt trong tẩm điện của Huyễn Ma.”
Yến Chỉ Hoài đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt vui vẻ.
“Huyễn  Ma sớm chiều canh giữ bên hắn, ngươi nói, ta có cơ hội đi cứu hắn sao?”  Tầm mắt lạnh lùng Dung Sâm dừng trên mặt hắn,“Hoặc là, ngươi cảm thấy  ta có thể giết chết Huyễn Ma, cứu hắn ra, sau đó toàn thân trở ra, rời  khỏi Vạn Hư cung này?”
Nếu y có thể mang Yến Chỉ Hoài toàn thân  trở ra, đã sớm ở lúc cứu hắn khỏi địa lao rời đi Ma Vực. Nhưng mà nguyên  thần xuất thể, hóa thành vụ ảnh, thời gian duy trì sẽ không dài, chỉ sợ  không đợi y ra khỏi Ma Vực, thân thể trong phòng đã bị Huyễn Ma phá  huỷ.
Yến Chỉ Hoài thần sắc buồn bã, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên  thân mình chấn động, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, mồ hôi ướt  đẫm trán.
Dung Sâm cả kinh, vội vàng ôm lấy hắn:“Làm sao vậy?”
“Ta……  Giống như không áp chế được ma đan trong cơ thể……” Lấy thân thể phàm  nhân cường ngạnh nuốt vào ma đan, lục phủ ngũ tạng đều bị ma khí mãnh  liệt từ từ xâm nhập, thống khổ như thiêu đốt, hắn vẫn cực lực nhẫn nại  mà thôi.
Nay giống như…… sắp không chịu nổi.
Sắc mặt Dung  Sâm đột nhiên thay đổi, cúi người hôn hắn, ý đồ lấy ma khí của mình, xoa  dịu thống khổ của Yến Chỉ Hoài. Dù sao trong ma khí của y còn kèm theo  long khí, chắc có thể miễn cưỡng ngăn chặn ma khí chạy loạn trong cơ thể  Yến Chỉ Hoài.
Trong lúc gắn bó giao triền, tựa hồ ngay cả đau  đớn kia cũng trở nên có thể nhẫn nhịn. Thân thể dần dần không còn run  rẩy, Yến Chỉ Hoài thở dốc, lấy tay nắm chặt vai Dung Sâm.
Thật  lâu sau, Dung Sâm rốt cục buông hắn ra, hơi hơi nâng người lên, nhìn  xuống mặt hắn. Yến Chỉ Hoài khép hờ hai mắt, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt.
Ở  mặt ngoài là nói phải làm ra chút tiếng động, giấu diếm được hai ma tốt  giám thị ngoài phòng, mà lấy cớ như vậy, trong lòng hai người đều biết  là cỡ nào buồn cười.
Chính vì…… Quá mức tưởng niệm mà thôi. Mấy  trăm năm dày vò, không có lúc nào là không nghĩ đến người kia, sao còn  có thể nhịn được nữa.
Yến Chỉ Hoài nhắm lại hai mắt, cũng không  nhìn thấy trên mặt Dung Sâm lộ ra một chút tươi cười. Cặp mắt kia bao  hàm nồng đậm dục vọng, đang gắt gao khóa trên người hắn.
Đó là sau khi Dung Sâm nhập ma, lần đầu tiên thiệt tình lộ ra tươi cười, diễm lệ vô song. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện