[Dịch]Dưỡng Long - Sưu tầm
Chương 34 : Tỉnh mộng
                                            .
                                    
             Sau khi Dung Sâm báo cáo công tác ở Thiên đình trở về, chuyện đầu tiên  chính là vội vàng chạy đến tẩm cung. Không biết vì sao, dọc đường đi  luôn cảm thấy có chút sợ hãi, sợ hãi lúc mình đi vắng sẽ có chuyện gì đó  phát sinh…… May mắn, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy bóng dáng quen  thuộc kia.
Vẫn như bình thường, Yến Chỉ Hoài bán nằm ở đầu giường, mái tóc dài rũ xuống bên mặt, thần sắc an tường.
Dung Sâm lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Từ  lúc mái tóc Yến Chỉ Hoài bạc trắng, y bắt đầu vô cùng sợ hãi, sợ ngày  nào đó mình tỉnh lại, phát hiện người bên cạnh đã ngừng thở, hoặc là  càng đáng sợ hơn, người nọ ở trước mặt y, mỉm cười, hồn phi phách tán,  hôi phi yên diệt.
Mới tưởng tượng như vậy liền không nhịn được sợ  hãi đến phát run. Dung Sâm lập tức ôm Yến Chỉ Hoài vào lòng, giống như  chỉ cần như vậy thì người trong lòng sẽ vĩnh viễn ở bên y, vĩnh viễn  không biến mất.
“Ngươi…… Trăm ngàn lần đừng im lặng ly khai ta……”  Trong thanh âm mang theo một chút khiếp đảm, Yến Chỉ Hoài cười cười,  thuận theo vươn tay ôm lại y.
Ngày yên bình cứ như vậy trôi qua, yên bình đến mức khiến Dung Sâm nghĩ rằng, Yến Chỉ Hoài đã tránh được đại kiếp nạn kia.
Hắn  không tiếp tục suy nhược, thần sắc như thường, mỗi ngày đều đứng trong  phòng, uống trà, tán gẫu chút nhàn thoại với Dung Sâm, buổi chiều hai  người lẳng lặng ôm nhau mà ngủ. Ngày tháng như vậy là thứ mà Dung Sâm  vẫn khát khao, nhưng vì quá mức hạnh phúc mà ngược lại có cảm giác không  thật.
Luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Lại một buổi  sáng sớm, Dung Sâm vẫn thức dậy như bình thường, nghiêng đầu liền nhìn  thấy thụy dung của Yến Chỉ Hoài An. Đầu của hắn gối lên hõm vai Dung  Sâm, một bàn tay tự nhiên khoát lên thắt lưng y.
Dung Sâm thật cẩn thận dời cánh tay hắn, khoảnh khắc đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Vì sao mỗi sáng sớm tỉnh lại, Yến Chỉ Hoài đều duy trì một tư thế không đổi?
Y  nghi hoặc dừng bước, trong đầu tựa hồ thoáng qua một ý tưởng nhưng lại  nhanh chóng biến mất. Vì thế y lắc đầu, ngồi lên xuống giường, xử lý  công vụ, sau đó đi xem Cảnh nhi, rồi trở lại tẩm cung – mỗi ngày đều là  như vậy không đổi, tựa hồ đã trở thành điều đương nhiên.
Sau khi đẩy cửa ra, thoáng nhìn qua Yến Chỉ Hoài bán nằm ở đầu giường, mi mắt cụp xuống, giống như một tượng gỗ im lặng.
“Hôm nay ngươi thấy khỏe hơn không?” Y đi đến trước giường, cúi người hỏi.
“So với hôm qua, hình như ta có tinh thần hơn nhiều.” Yến Chỉ Hoài mỉm cười ngẩng đầu, nhìn y, trả lời như vậy.
Bàn tay Dung Sâm dừng giữa không trung.
Y đã nhớ ra đến tột cùng là chỗ nào không đúng.
Mỗi  một ngày, y đều lặp lại đoạn đối thoại như vậy với Yến Chỉ Hoài. Cũng  chính từng cái sáng sớm, khi y mở mắt ra đều là Yến Chỉ Hoài chưa từng  thay đổi tư thế ngủ. Hắn vĩnh viễn đều ở thời khắc cố định, ngồi cạnh  bàn uống trà, lộ ra nụ cười quen thuộc, tán gẫu cùng một đề tài.
Mỗi một ngày, y đều lặp lại cuộc sống của ngày hôm trước, mà y lại không hề nhận ra sự khác thường.
Giống  như thanh tỉnh sống trong mơ, giống như bị người hạ chú ngữ tên là  “Hạnh phúc”, sau đó y liền an tâm sống bên trong loại “Hạnh phúc” này,  mỗi một ngày mỗi một đêm, trầm mê trong đó, không cần nghĩ ngợi, cũng  không hề hoài nghi.
Bàn tay Dung Sâm bắt đầu run rẩy, chậm rãi vươn tới, trong nháy mắt chạm đến khuôn mặt Yến Chỉ Hoài, đột nhiên bóp cổ hắn.
“Yến Chỉ Hoài, ngươi…… Lại gạt ta!”
Một  câu tan nát cõi lòng, bàn tay Dung Sâm từ từ siết chặt, thậm chí nghe  được tiếng “Răng rắc răng rắc” do xương cổ bị bẻ gãy. Dung Sâm tiến sát  lại, hai tròng mắt cuồng bạo gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.
Khuôn  mặt mang theo ý cười ấm áp dần dần vặn vẹo, trước mắt Dung Sâm, nó bắt  đầu trở nên mơ hồ, rốt cục hóa thành một đoàn hắc vụ, sau đó y phát hiện  thứ mà mình đang nắm trong tay bất quá là một lá bùa, mà bản thân vẫn  đang nằm trên giường.
Dung Sâm đột ngột ngồi lên, lá bùa kia  trong tay y nháy mắt tan biến. Hắc vụ tan biến, có một bóng dáng định  đào tẩu thì bị y bắt lại dưới cơn cuồng nộ. Một tiếng hét thảm vang lên,  bóng dáng mơ hồ kia từ từ ngưng tụ thành hình, nửa người trên là con  người, nửa người dưới lại là thú, liều mạng giãy dụa trong tay y.
“Yểm……  Mị?” Môi Dung Sâm chậm rãi phun ra hai chữ, vẫn bất động nhìn chằm chằm  ma vật trong tay mình. Sau đó, y nhẹ giọng nở nụ cười lạnh thấu xương,  “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi…… đã ăn mất hồn phách của hắn  phải không?”
Yểm Mị sợ tới mức toàn thân run rẩy, liều mạng lắc  đầu: “Không có…… Không có! Thần Quân đã sớm phong ấn ta, sau đó lại mượn  pháp lực của Thái tử Nam Hải, bắt ta hạ Yểm Mị thuật với Long quân…… Ta  tuyệt đối không có gan dám ám toán Long quân, cầu Long quân tha mạng!”
Mặt  Dung Sâm không chút thay đổi, lập lại một câu: “Yểm Mị thuật?” Bỗng  nhiên ánh mắt ngưng trệ, giọng nói như hàn băng, “Ngươi nói ‘Thái tử Nam  Hải’ là sao?”
Yểm Mị vẫn phát run, vì muốn giữ mạng đành phải  nói rõ tất cả: “Ngày ấy sau khi Long quân rời khỏi thủy phủ, Thái tử Nam  Hải liền xông vào muốn dẫn Thần quân đi. Trước khi đi Thần Quân giải  phong ấn của ta, lại mượn pháp lực của Thái tử Nam Hải để trói buộc  nguyên thần ta, chờ sau khi Long quân trở về liền hạ Yểm Mị thuật với  Long quân, ta cũng là thân bất do kỷ a…… nếu Long quân không tin, ta có  thể tái hiện lại cảnh tượng ngày ấy!” (thân bất do kỷ: bất đắc dĩ)
Tính  mạng của Yểm Mị đang nằm trong tay Dung Sâm, nó cuống quít thi triển  ‘Yểm Hành thuật’, ở trước mặt Dung Sâm tái hiện lại mọi việc. Chỉ thấy  sắc mặt Dung Sâm từ từ trắng bệch, cho đến cuối cùng, bỗng nhiên bắt đầu  cười lớn: “Lại dùng loại ma thuật hư vô này đến mê hoặc ta…… Yến Chỉ  Hoài, ngươi quả thực là nhìn thấu ta! Ngươi biết thứ ta cầu bất quá là  mãi mãi bên nhau, nên cho ta loại ‘mãi mãi bên nhau’ này sao?!”
Trong  khi cuồng tiếu, đôi mắt Dung Sâm dần dần hóa thành đỏ đậm, nháy mắt chỉ  thấy một mặc sắc cự long lượn quanh, vừa cúi đầu liền nuốt trọn Yểm Mị,  sau đó lao ra khỏi mặt nước.
Ngao Lăng từ sau ngày mang Yến Chỉ  Hoài đi, vẫn thấy bất an, thứ nhất không biết phương pháp tự cứu của Yến  Chỉ Hoài rốt cuộc có thành công không, thứ hai lo lắng khi Dung Sâm  phát hiện việc này, nói không chừng sẽ đến tìm gã tính sổ. Liên tục qua  mấy ngày, cũng không thấy Dung Sâm tìm tới cửa, nên dần dần cũng yên tâm  hơn.
Lúc Yến Chỉ Hoài từ biệt, đã căn dặn gã không cần đi tìm  Dung Sâm, nguyên thần Yểm Mị bị gã dùng pháp thuật trói buộc rồi hạ Yểm  Mị thuật với Dung Sâm, y sẽ không gặp trở ngại gì. Tẩm điện bị kết giới  bao phủ, ngoại nhân cũng không vào được, Dung Sâm chỉ là nằm trên giường  mơ một đại mộng, sau trăm ngày sẽ tự tỉnh lại.
Gã hỏi Yến Chỉ Hoài: “Trong vòng trăm ngày, ngươi thật sự có cách khôi phục tiên thể sao?”
Yến  Chỉ Hoài chậm rãi nói: “Ngươi nhìn bộ dáng hiện nay của ta đi, nếu sau  trăm ngày còn không gặp lại, thì tự nhiên là không bao giờ có cơ hội  sống lại nữa.”
Ngao Lăng kinh hãi: “Không phải ngươi nói ngươi có biện pháp tự cứu sao?”
Yến Chỉ Hoài gật đầu: “Thật sự có biện pháp, nhưng là phiêu lưu quá lớn, ta cũng không dám cam đoan không có bất trắc.”
Ngao  Lăng vội la lên: “Đã như vậy sao ngươi không nói sớm? Vạn nhất biện  pháp kia của ngươi thất bại, sau khi Dung Sâm tỉnh lại, biết mình trúng  Yểm Mị thuật, mà ngươi lại mất tích, y chẳng phải là muốn phát điên a?”
Yến Chỉ Hoài mỉm cười, lắc đầu nói: “Sẽ không.”
Ngao Lăng nghi hoặc nhìn hắn.
“Chỉ  cần Yểm Mị thuật không bị phá, sau trăm ngày y tự tỉnh lại, sẽ không vì  ta không còn mà phát điên. Thái tử điện hạ cứ yên tâm.”
Ngao  Lăng không rõ trong hồ lô của hắn đến tột cùng có cái gì, cứ mãi truy  hỏi, Yến Chỉ Hoài chỉ mỉm cười kêu gã yên tâm, không chịu nói thêm, gã  cũng đành từ bỏ.
Gã không biết, Yến Chỉ Hoài bắt Yểm Mị hạ Yểm Mị  thuật với Dung Sâm, chỉ là khiến Dung Sâm lặp lại một giấc mơ mà hai  người luôn ở bên nhau. Sau trăm ngày, nếu Yến Chỉ Hoài không trở về,  Dung Sâm trúng Yểm Mị thuật sẽ ở trong mộng nhìn thấy, Yến Chỉ Hoài bình  yên nhắm mắt qua đời.
Ở bên y cho y bồi mình đi nốt đoạn đường  cuối cùng, trước khi mỉm cười rời đi thì cùng y ưng thuận ước hẹn kiếp  sau. Dung Sâm sẽ thống khổ nhưng không tới mức phát điên, lúc tỉnh lại  cũng vì Yến Chỉ Hoài đã mất đi trong an tường, không có thiên nhân ngũ  suy, không có hồn phi phách tán, cũng không có hôi phi yên diệt. Là bản  thân y tự tay vùi lấp thi cốt hắn, cũng cùng hắn ưng thuận ước hẹn kiếp  sau.
Nếu mình thật sự trốn không thoát thiên mệnh, nhất định gặp  phải kiếp nạn, Yến Chỉ Hoài cũng không muốn để Dung Sâm tận mắt mình ở  trước mặt y, ngũ lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán, trọn đời không thể  siêu sinh. Cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này, làm cho Dung Sâm nghĩ  rằng tuy mình không trốn được tử kiếp, nhưng ít nhất hồn phách có thể  bảo toàn, còn có cơ hội chuyển thế.
Chỉ có ôm ấp chờ mong, Dung  Sâm mới không có tẩu hỏa nhập ma rồi điên cuồng. Mà chỉ có thời gian mới  là hảo dược khép lại tất cả vết thương. Có lẽ Dung Sâm sẽ đau khổ đợi  hắn chuyển thế, nhưng mà thời gian trôi đi, năm tháng dài lâu, sự chờ  đợi mỏi mòn dần dần cũng tan thành tro bụi. Hắn biết Dung Sâm trọn đời  cũng không quên đi hắn, nhưng chung quy có một ngày, sẽ chậm rãi mất đi  nỗi thống khổ kia.
“Chỉ hy vọng…… Ta lần này buông tay, có thể đấu lại thiên mệnh.” Yến Chỉ Hoài thì thào tự nói, nhìn về phía chân trời xa xa.
Ngao  Lăng cùng hắn nhìn nơi phương xa, sau đó thấy Yến Chỉ Hoài quay đầu  lại, cười với gã: “Thái tử điện hạ đưa ta đến đây được rồi, việc còn lại  liền xem tạo hóa của ta đi.”
Đó là lần cuối cùng gã nhìn thấy  Yến Chỉ Hoài, sau đó hắn liền bặt vô âm tín, ai cũng không biết hắn đã  đi nơi nào, dùng cách gì để nghịch thiên.
Gã hy vọng Yến Chỉ Hoài  có thể bình yên vô sự trở về. Chính vì một tia hy vọng này, theo thời  gian từ từ qua đi mà dần dần trở nên xa vời. Ngay khi gã hết sức nôn  nóng, liền nhìn thấy một người tuyệt đối không thể tới chơi vào lúc này.
Dung Sâm đã phá được Yểm Mị thuật, không hề báo trước mà xuất hiện ở trong Nam Hải Long cung của gã. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện