[Dịch]Dưỡng Long - Sưu tầm
Chương 27 : Giam giữ
                                            .
                                    
             Thời điểm Yến Chỉ Hoài tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy màn giường  hoa lệ tinh mỹ, trong không khí quanh quẩn huân hương thơm mát, mọi thứ  đều ôn nhu kiều diễm giống như tiên cảnh trên cung đình. Hắn có chút  nghi hoặc híp mắt, đây là chỗ nào? (huân hương: hương đốt trong phòng cho thơm, giống chai xịt phòng ngày nay ấy mà)
“Ngươi tỉnh?”
Bên  tai bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe, Yến Chỉ Hoài cả  kinh, quay đầu liền thấy Dung Sâm đang ngồi ở mép giường cúi đầu xuống  nhìn hắn.
Nháy mắt liền nhớ lại chuyện đã xảy ra, Dung Sâm không  để ý hắn kháng cự, đánh hắn hôn mê rồi đưa về Thuỷ phủ. Như vậy nơi này…  chính là tẩm điện của Dung Sâm sao?
Yến Chỉ Hoài xoay người ngồi  dậy, Dung Sâm vội vàng đè hắn lại: “Ngươi vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nằm  nghỉ một lát. Nếu thấy đói bụng thì ta cho người làm chút cháo được  không?”
Ngữ khí vô cùng thân thiết tự nhiên, làm thân mình Yến  Chỉ Hoài cứng đơ trong chốc lát nhíu nhíu mày, rốt cuộc nhìn thẳng vào  hai mắt Dung Sâm.
Trong đôi mắt kia hàm chứa ý cười, vẻ mặt tuỳ  ý, giống như việc bức ép hắn mang về Thuỷ phủ, lại an bài cho hắn ở ngay  trong phòng chính mình đều là chuyện hết sức tự nhiên.
“Long Quân”. Yến Chỉ Hoài im lặng thở dài, mở miệng.
“Ừ?”  Ý cười bên môi Dung Sâm không mất, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn: “Thần  Quân muốn nói với ta là ta đã nhận sai người rồi phải không?”
Yến  Chỉ Hoài rùng mình, con ngươi loé loé, chậm rãi lộ ra tươi cười bất đắc  dĩ, lắc lắc đầu: “Cho dù ta nói không phải thì Long Quân cũng không tin  đi? Nhưng mà…. Ta thừa nhận ta chính là Lâm Hư Chân Quân kia, Long Quân  mang ta đến đây là muốn như thế nào?”
“Đã là cố nhân, Thần Quân  lại ba lần bốn lượt tránh mặt không gặp, không biết làm như vậy có hơi  quá đáng hay sao?” Giọng nói Dung Sâm trầm xuống, chăm chú nhìn Yến Chỉ  Hoài: “Ta cũng không muốn đối với Thần Quân như thế nào, ta bất quá chỉ  muốn biết, trước khi ta hoá rồng, đến tột cùng là đã quen biết Thần Quân  như thế nào? Thần quân vì sao lại giúp ta chắn Thiên kiếp?”
Yến  Chỉ Hoài cười cười nghiêng đầu, khinh miêu đạm tả nói: “ Chuyện cũ mấy  trăm năm trước, Long Quân cần gì truy cứu nữa? Không sai, năm đó ta và  Long Quân có quen biết nhau rồi rất hợp ý. Việc giúp người chắn Thiên  kiếp là do ta đánh giá cao bản thân, không lường trước hậu quả sẽ bị  tước mất tiên tịch. Nếu Long Quân vì thế mà tự trách, thì cũng không cần  đâu, tuy hiện giờ ta chỉ là một tán tiên nhưng rất tiêu dao chưa từng  chịu khổ.”
Dung Sâm cảm thấy hoảng hốt, đột nhiên nhớ đến một câu  của Lăng Hoa Tiên Quân “Lâm Hư bất quá là cầu người được người”, thật  sự chỉ đơn giản quen biết y một thời gian, đã liều lĩnh vì y chắn thiên  kiếp sao? Sợi dây tơ hồng trên cổ tay hắn, mấy trăm năm chưa từng vứt  bỏ, nếu chỉ là quen biết bình thường thì cần gì phải nhớ nhung vật cũ  như thế?
Hắn nói bản thân rất tiêu dao, thì vì sao trong ba trăm năm lại trông coi Tê Long sơn chưa từng rời đi nửa bước?
“Ta  lại thấy quan hệ giữa ta và Thần Quân sâu xa thâm hậu hơn nhiều.” Dung  Sâm thất vọng thì thầm, nhìn hắn: “Thần quân biết không, mấy trăm năm  qua ta luôn mơ thấy có người kêu tên của ta, mỉm cười với ta. Nhưng ta  thuỷ chung vẫn không thấy rõ bộ dáng của người ấy, thẳng đến lúc ta gặp  được ngươi ở Tê Long sơn”. Y không kiềm lòng nổi vươn tay, muốn chạm vào  gương mặt Yến Chỉ Hoài, giống như không nhẫn nhịn nổi nữa, đáy mắt  thoáng qua đau đớn: “Một khắc kia, ta liền tỉnh ngộ, Thần Quân chính là  người không ngừng đi vào giấc mộng của ta bao lâu nay. Ta cũng không cố ý  quên mất ngươi, ta chỉ hy vọng Thần quân cho ta biết tất cả mọi chuyện  đã từng phát sinh. Đến tột cùng ta và người có quan hệ như thế nào?”
Yến  Chỉ Hoài nghe thấy câu “Thần Quân chính là người không ngừng đi vào  giấc mộng của ta bao lâu nay”, không nhịn được rùng mình, cảm thấy nháy  mắt liền rối loạn.Quay  đầu lại nhìn về phía Dung Sâm, khuôn mặt quen thuộc như thế, mấy trăm  năm qua, người duy nhất đi vào trong mộng của mình chẳng phải cũng chính  là y sao? Mỗi khi mơ thấy chuyện trước kia, y vẫn mang hình dáng Tiểu  Giao, cuộn người thành vòng tròn, giam mình ở giữa, làm nũng gác đầu lên  vai mình, ngủ rất ngọt ngào. Hay là dáng vẻ sau khi thành người, bá đạo  cố chấp không muốn rời khỏi mình, quấn quýt lấy hắn muốn cùng hắn ở bên  nhau trọn đời, uỷ uỷ khuất khuất trừng hắn, sau đó nhẹ nhàng cắn hôn  môi hắn…. Khi mở mắt ra, bên môi còn vương nụ cười thản nhiên, trước mắt  lại chỉ có một mảnh hắc ám.
Bên cạnh là một mảnh lạnh như băng, cái gì cũng không có.
Tất  cả chuyện này hắn phải nói với Dung Sâm như thế nào? Nói ta năm đó đáp  ứng sẽ cùng ngươi vĩnh viễn ở bên nhau, chờ ngươi phi thăng thành rồng,  ta sẽ không phụ mong ước của ngươi, lúc gặp lại trên Thiên đình sẽ cùng  ngươi quay về. Mà năm đó rõ ràng là bản thân rắp tâm lừa y, Dung Sâm đã  quên hết mọi chuyện, vậy những việc sau này thì phải giải thích thế nào  đây?
Khiến Dung Sâm áy náy, đau lòng, hối hận, sau đó lại yêu  thích hắn? Chăm sóc hắn, nhìn hắn biến thành đầu tóc bạc phơ, thân thể  suy nhược, cuối cùng hồn tiêu phách tán ở trước mắt y? Dây dưa một đời  không đủ, hai kiếp không đủ, đến đời thứ ba còn muốn làm cho Dung Sâm  điên cuồng thêm một lần nữa hay sao?
Yến Chỉ Hoài dời tầm mắt,  thất vọng nói: “Ta và Long Quân từng quen biết nhau làm, tri kỉ của  nhau. Năm đó lúc chia tay, đã hẹn gặp lại trên Thiên Đình, cùng uống  chén rượu, tươi cười nói chuyện cũ. Chỉ tiếc khi Long Quân bước vào Hoán  Long Trì liền quên hết chuyện tình trước kia. Ta cũng không trách cứ  Long Quân, nhưng mà hiện giờ Long Quân và ta bất quá là người xa lạ, cần  gì phải để bụng chuyện cũ để thêm phiền não? Không bằng lại quen biết  lần nữa, ta ở tại Tê Long sơn, Long Quân thỉnh thoảng tới thăm ta, ta  cũng tuỳ thời tới Thuỷ phủ gặp Long quân. Lần thứ hai quen biết, có lẽ  ta và ngươi lại làm tri kỷ.” Cười cười đứng dậy nói: “Ta còn có việc  bận, thật sự không tiện ở lâu trong quý phủ của Long Quân, đợi ta xử lí  xong công việc liền tới thăm Long Quân được không?”
Lần này hắn  nói rất cẩn thận, một câu quen biết lần nữa, giống như có khả năng vô  hạn, rồi lại giống như bình đạm như nước. Dung Sâm yên lặng nhìn hắn,  cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Ngươi gạt ta, nếu như ta cho ngươi trở về Tê  Long sơn, ngươi nhất định không gặp lại ta lần nữa.”
Không biết  tại sao y chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu Yến Chỉ Hoài đang lừa  y. Hắn luôn nói nhất định sẽ đến tìm y, chờ hắn vừa xoay người li khai  nơi này, bản thân cho dù tìm kiếm khắp Tê Long sơn chắc chắc cũng không  tìm thấy hắn.
Trước đây khi đang ngủ, cũng có người cười như vậy,  bất động thanh sắc, lừa gạt y, nói ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ đi tìm  ngươi. Lừa y vào Hoán Long trì, lừa y quên hết trước kia, lừa y không  hiểu không biết khiến cho y mỗi lần đều đau lòng, nhưng người nọ vẫn  cười vẫn nói lời dối gạt giống như mảnh chân tình.
Năm đó mình  không phải cũng bị hắn mỉm cười lừa dối như thế này sao, mơ màng để hắn  thay mình cản Thiên kiếp, ngơ ngác phi thăng lên Thiên đình, vào Hoán  Long trì? Rõ ràng là để ý y, rõ ràng là vì mình ngàn năm đạo hạnh không  tiếc bị huỷ đi, mặc dù không thể gặp mặt cũng muốn ở lại Tê Long sơn  quyến luyến không chịu rời đi. Vì sao còn lừa y lần nữa, muốn tránh né  y?
Khuôn mặt chính trực ôn thuần, tuy mặt cười nhưng cả mắt cũng  không chớp một cái, Yến Chỉ Hoài, ngươi quả nhiên vẫn….. hận ta quên mất  ngươi, cho nên vô luận như thế nào cũng không chịu tha thứ cho ta, đúng  không?
Sắc mặt Yến Chỉ Hoài tái nhợt, lập tức cười nói: “Long  Quân nói gì vậy…..Ta trở về Tê Long sơn vài ba ngày, sẽ đến Thuỷ phủ bái  phỏng Long Quân nữa mà.”
Hắn vừa nói vừa xuống giường chuẩn bị rời đi.
Dung Sâm bỗng nhiên bắt lấy hắn kéo lại, Yến Chỉ Hoài khẽ biến sắc: “Long Quân muốn ép buộc ta sao?”
Dung  Sâm mỉm cười, chống lại cặp mắt khinh khi bất định kia gằn từng chữ  một: “Ta đã từng nói, mặc kệ người nói cái gì, cho dù ngươi không tình  nguyện, ta nhất định phải lưu người lại đây.” Y buông tay xoay người  nói: “Thần Quân nghỉ ngơi chốc lát đi, đợi ta xử lý công việc xong lại  đến tâm sự với ngươi. Đúng rồi, chung quanh nơi này đã được ta bày kết  giới, khuyên Thần Quân không cần uổng phí công sức rời đi….”
Lưu lại Yến Chỉ Hoài đang trợn mắt há mồm, Dung Sâm đẩy cửa đi ra. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện