[Dịch]Dưỡng Long - Sưu tầm
Chương 23 : Tương phùng
                                            .
                                    
             Khi Dung Sâm đối mặt với Yến Chỉ Hoài liền ngẩn ra, y thấy người trước  mắt mặt mày ôn thuần, tiên phong đạo cốt, hình như đã từng gặp qua ở đâu  rồi. (tiên phong đạo cốt: phong cách của người tu tiên)
Cẩn thận đánh giá hắn lần nữa, Dung Sâm mở miệng nói: “Thần Quân và ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đúng không?”
Yến Chỉ Hoài sửng sốt một chút, liền cười nói: “Từng gặp mặt một lần ở hỉ tiệc của Long quân.”
Dung  Sâm nhớ lại một chút, vẫn không có ấn tượng, bèn hỏi lại: “Không phải  lần đó. Vì sao ta vẫn cảm thấy hình như ta đã gặp qua Thần Quân rồi?  Nhìn ngươi có chút quen mắt.”
Yến Chỉ Hoài cười cười, nói: “Không hề, chắc là Long quân nhớ lầm rồi.”
Dung  Sâm cảm thấy có chút nghi hoặc như cũ, nên cứ nhìn chằm chằm Yến Chỉ  Hoài. Lục Cận thấy y dán mắt vào Yến Chỉ Hoài, cũng cảm thấy có chút kỳ  quái, liền quay sang quan sát Yến Chỉ Hoài. Yến Chỉ Hoài bình tĩnh, trên  mặt cũng không có kinh động, nhưng tiểu Long quân không nhịn được, khóc  sướt mướt quấn lấy Dung Sâm, muốn y hảo hảo giáo huấn Yến Chỉ Hoài một  trận.
Dung Sâm phục hồi tinh thần, khiển trách nó: “Hồ nháo, vốn là ngươi sai trước, còn không nhận tội với Thần Quân?”
Tiểu  Long quân vạn lần không ngờ được phụ vương chẳng những không giúp mình,  ngược lại thay ngoại nhân nói chuyện. Nó càng thấy ủy khuất nên lập tức  hung hăng trừng Yến Chỉ Hoài. Bộ dáng kia hận không thể nhào lên cắn  hắn một ngụm mới cam tâm.
Cuối cùng vẫn là Yến Chỉ Hoài cười  hiền, khuyên can mãi mới đuổi được đôi phụ tử này. Sau khi Dung Sâm trở  lại thủy phủ, y vẫn cảm thấy có chút khó chịu, trong đầu nghĩ tới sơn  thần Tê Long Sơn, qua một lát liền kêu Quy Thừa tướng tới.
“Ta hỏi ngươi, ngày đại hôn của ta có sơn thần Tê Long Sơn đến chúc mừng hay không?”
Quy  Thừa tướng sửng sốt một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ, trả lời: “Thưa có,  Long quân quên rồi sao? Lúc ấy người còn hỏi lão thần mà.”
Dung  Sâm nao nao, trong giây lát nhớ tới ngày đó nghe Quy Thừa tướng niệm  danh sách quà tặng chúc mừng của khách, thật sự có sơn thần Tê Long Sơn,  xem ra Yến Chỉ Hoài kia không có nói dối. Nhưng mà y suy nghĩ nửa ngày,  vẫn không nhớ nổi lúc trước người nọ đã tặng hạ lễ gì, liền kêu Quy  Thừa tướng mang tới nhìn. Quy Thừa tướng vẻ mặt đau khổ, thầm nghĩ đây  là chuyện nhiều năm về trước, sơn thần kia năm đó tặng hạ lễ gì, ông  cũng quên mất luôn, bây giờ không biết cái đó ở nơi xó xỉnh nào nữa. Hết  cách, đành phải tìm ra danh mục quà tặng năm đó, rồi đi vào nhà kho  chậm rãi tìm kiếm, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra rồi, phủi phủi  lễ hạp đầy tro bụi, đưa đến trước mặt Dung Sâm.
Dung Sâm tiếp nhận, mở lễ hạp ra,nhìn thấy một đôi Như Ý kết bình thường.
Y  lấy đôi Như Ý kết kia ra, quan sát trong chốc lát, thấy đôi Như Ý kết  được khảm hai phiến hình thù kỳ quái, liền tò mò, cẩn thận nhìn, là loại  vật hơi giống vảy màu thương mặc.
Dung Sâm nhíu nhíu mày, hỏi Quy Thừa tướng: “Ngươi lại đây nhìn xem, bên trong đôi Như Ý kết này là cái gì?”
Quy Thừa tướng tới gần nhìn, nói: “Hình như là vảy của loài giao.”
Dung Sâm lập tức sửng sốt.
“Nghe  nói loài giao mỗi trăm năm liền thay một lần da, cái này chắc là lấy từ  bộ da cũ của giao.” Quy Thừa tướng nghi hoặc, “ Nhưng vì sao lại khảm  món đồ như vậy vào Như Ý kết chứ?”
Dung Sâm im lặng, nhưng lại  dùng tay nhẹ nhàng sờ cái vảy kia. Xúc cảm rất quen thuộc, không nhịn  được nhớ tới long thân của mình, cũng là vảy thương mặc sắc. Năm đó lúc y  từ Hoán Long Trì đi ra, đã biết chính mình vốn là một con yêu giao hạ  giới, tu luyện ngàn năm hóa rồng – thật sự trùng hợp, Như Ý kết mà Yến  Chỉ Hoài đưa tới cũng được khảm hai cái vảy của yêu giao.
Rõ ràng  là lần đầu gặp mặt, vì sao y cảm thấy Yến Chỉ Hoài kia hình như nhìn  rất quen mắt? Dáng vẻ mỉm cười, thần thái nói chuyện, ngay cả cảnh tượng  hắn giáo huấn ấu tử hư hỏng của y cũng giống như đã từng thấy qua.
Quy  Thừa tướng gặp Long quân chỉ lo ngắm nhìn đôi Như Ý kết, cũng không  biết xuất thần nhớ tới cái gì, ông không dám quấy rầy, đành khoanh tay  đứng một bên, thầm nghĩ vô duyên vô cớ, Long quân lại đột nhiên hỏi về  sơn thần Tê Long Sơn kia? Hay là trong đôi Như Ý kết này có cái gì cổ  quái sao?
Dung Sâm ngây ngẩn một hồi,lúc phục hồi tinh thần liền  cẩn thận thu hồi đôi Như Ý kết kia, nghĩ nghĩ, dứt khoát đeo lên đai  lưng của mình. Quy Thừa tướng mắt trừng lớn, vị Long quân này của ông  trời sanh thích xa hoa, phục sức đeo trên người đều là báu vật, nay lại  đeo một đôi Như Ý kết như vậy trên đai lưng, thật sự có chút dở dở ương  ương.
Trước đây sơn thần Tê Long Sơn đưa hạ lễ tới, Long quân  ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, hỏi cũng không hỏi nhiều một câu,  nay qua hai trăm năm, bỗng nhiên lại quan tâm đến hắn -Long quân này đến  tột cùng bị sao vậy? Sơn thần kia…… Rốt cuộc có quan hệ gì với Long  quân?
Quy Thừa tướng nghẹn một bụng nghi vấn nhưng cũng không dám  hỏi. Một lát sau, ông bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, gấp gáp nói với   Dung Sâm: “Lão thần suýt nữa đã quên, sáng nay Nam Hải thái tử sai  người tới, nói là ba ngày sau thỉnh Long quân đi dự tiệc.”
Dung Sâm nhíu mày, nói: “Không nói là vì chuyện gì sao?”
Quy  Thừa tướng ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Long quân đang giả bộ hồ  đồ sao? Từ sau khi Vương phi đi về cõi tiên, Nam Hải thái tử nhắc tới  rất nhiều lần, muốn thay Tam công chúa nhà y làm mai……”
Dung Sâm thở dài, phất tay cắt lời ông: “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Quy  Thừa tướng lén nhìn y, trong lòng nghĩ thầm, Nam Hải Tam công chúa kia  nghe nói là tiểu mỹ nhân nổi danh trong Long tộc, năm đó trong lúc vô ý  thấy Long quân liền nhất kiến chung tình, đúng là cam tâm tình nguyện gả  cho y. Đáng tiếc ‘hoa rơi cố ý nước chảy vô tình’, Long quân nhà ông  uyển chuyển cự tuyệt nhiều lần, Nam Hải công chúa vẫn không chịu chết  tâm.
Chuyện tốt như vậy, vì sao Long quân không chịu đáp ứng a?  Vương phi đã mất nhiều năm, bên người Long quân cũng chưa từng xuất hiện  nữ tử thứ hai, y thâm tình như vậy, lại làm người ta sầu lo.
Nhưng ông cũng không dám lắm miệng, yên lặng lui ra ngoài.
Dung Sâm cho lui Quy Thừa tướng xong, một mình ngồi ở ghế trên, tiếp tục xuất thần.
Yến  hội ba ngày sau, y cũng phải đi, nếu lúc đó Ngao Lăng nhắc lại việc làm  mai, đành phải khéo léo từ chối lần nữa. Y hồi tưởng lại thê tử đã mất  của mình, lần đầu gặp gỡ vào năm đó, nàng ấy váy trắng tóc dài, tay áo  tung bay, cúi đầu mỉm cười, đáy mắt ẩn chứa một tia ôn nhu.
Trong nháy mắt đó tâm y đã rung động.
Hình  như ngàn năm trước, cũng có một người như vậy, trường bào trắng thuần,  nhẹ nhàng thanh thoát, ánh mắt nhìn chăm chú y vô cùng ôn nhu.
Y nghĩ, kia nhất định là bộ dáng tình nhân mơ ước trong lòng y.
Nhưng mà tâm động lúc đó, so với khiếp sợ hôm nay nhìn thấy Yến Chỉ Hoài, lại càng không bì kịp.
Lúc  y ngủ, từng vô số lần mơ thấy một thân ảnh mơ hồ, lại không thấy rõ bộ  dáng. Giống như cách sương mù thật dày, chỉ mang máng thấy một đôi mắt  ôn nhu. Y nghe được có người dùng thanh âm trìu mến, nhẹ nhàng gọi y,  Tiểu giao, Tiểu giao…… Dung Sâm.
Sau khi tỉnh lại, trước mắt chỉ còn một mảnh hắc ám.
Y  từng nghĩ tới, có thể trước lúc mình hóa rồng, đã từng gặp gỡ người nào  đó, thậm chí còn thích hắn. Người nọ mỉm cười nhìn y, gọi tên y, trong  thanh âm tràn ngập sủng nịch.
Nhưng dù thế nào y cũng nhớ không nổi.
Trong  trí nhớ trống rỗng, cái gì cũng bắt không được. Y vốn nghĩ, mặc dù thực  sự có một người như vậy, vậy thì bọn họ chung quy là vô duyên. Huống  chi, y được phong làm Long quân đã hơn ba trăm năm, người nọ…… chắc là  đã mất từ lâu.
Sau khi thê tử mất, y nghĩ mình sẽ không bao giờ  động tâm với người thứ hai nữa, cho dù là Nam Hải công chúa quốc sắc  thiên hương, cũng chưa từng đả động được tâm y.
Nhưng hôm nay, trong phút chốc thất thần, khi y nhìn thấy sơn thần Tê Long Sơn kia.
Sơn thần kia nói, hắn gọi Yến Chỉ Hoài.
Yến…… Yến…… Yến tử…… Hư……
Là ai, dùng thanh âm yếu ớt nói không rõ ràng, đọc ra cái tên buồn cười như vậy.
Dung Sâm đưa tay che trán, giữa mi có dấu chu sa đỏ như máu, dị thường yêu dã. Là ai…… điểm ấn chu sa ở giữa trán y?
Không  thể nhớ ra, mỗi lần nghĩ tới, liền cảm giác đáy lòng hình như có đau  đớn xé nát tâm can. Càng muốn nhớ lại thì càng thấy thống khổ.
Dung Sâm cảm thấy chính mình trở nên mê muội.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Yến Chỉ Hoài. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện