[Dịch]Dưỡng Long - Sưu tầm
Chương 16 : Lừa dối
                                            .
                                    
             Yến Chỉ Hoài hoàn toàn không đoán được Thần giao Đại vương này năng lực  hành động lại mạnh như thế. Chỉ trong chớp mắt, Thần giao Đại vương liền  từ bên ngoài quay vào phòng, đằng sau là hai tiểu yêu, trong tay đang  cầm vật phẩm liên quan đến việc bái đường thành thân, nào là mũ phượng  hỉ khăn*, nến đỏ hỉ xứng*, đầy đủ mọi thứ. Yến Chỉ Hoài khóe miệng run  rẩy, thầm nghĩ đây là đã sớm chuẩn bị tốt a?
Thần giao Đại vương  ngồi xuống bên cạnh hắn, phất tay kêu kia hai tiểu yêu ra ngoài chuẩn bị  việc bái đường. Sau đó y cầm lấy mũ phượng, mỉm cười nói với Yến Chỉ  Hoài: “Ta thấy không cần trang điểm, chúng ta cứ thay hỉ phục rồi chuẩn  bị bái đường đi, phu quân.”
Một tiếng “Phu quân” này làm Yến Chỉ  Hoài giựt mắt liên tục, không thể không quay đầu nói với Thần giao Đại  vương: “Không phải ngươi bị thương nặng sắp chết sao? Ta thấy khí sắc  ngươi rất tốt, đâu giống như phải vội vàng xung hỉ a?”
Thần giao  Đại vương cười nói: “Tục ngữ nói, người gặp việc vui tinh thần sảng  khoái, quả nhiên vừa có không khí vui mừng, thương thế của ta liền lành  hơn phân nửa.” Vừa nói vừa khoác giá y của tân nương lên người, mừng rỡ  xoay vài vòng trước mặt Yến Chỉ Hoài, “Phu quân thấy sao, ta đẹp không?”
Y  vốn có diện mạo phong lưu, làm nổi bật một thân đỏ thẫm, không chút tục  khí, ngược lại càng diễm lệ vô song. Yến Chỉ Hoài thấy hoảng hốt, lại  không tự chủ được gật đầu: “Đẹp lắm.” Thấy mặt Tiểu giao lập tức lộ vẻ  sợ hãi lẫn vui mừng, liền phục hồi tinh thần, ho khan một tiếng, nghiêm  mặt nói, “Đừng náo loạn nữa, mau cởi ra, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn  cùng ta bái đường sao?”
Thần giao Đại vương ngẩn ra, lập tức tựa tiếu phi tiếu* nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta đang nói đùa với ngươi?”
“Ngươi  đường đường là Đại vương Tê Long Sơn, lại muốn làm tân nương tử gả cho  ta? Ngươi cũng không sợ bị nhóm yêu quái trong phạm vi vài trăm dặm chế  giễu sao?” Yến Chỉ Hoài thấy Thần giao Đại vương kia mặc giá y, đội mũ  phượng, lại cầm hỉ bào tân lang khoác lên người hắn, không khỏi vừa trốn  tránh vừa bất đắc dĩ mở miệng.
Thần giao Đại vương nở nụ cười:  “Ngươi đã chính mồm đáp ứng rồi, như thế nào, muốn đổi ý sao? Ta mặc kệ,  ta đã phân phó phải đãi tiệc mừng, ngươi không trốn được nữa rồi.” Vươn  tay bắt lấy cổ tay hắn, y tiến đến trước mặt hắn, “Hơn nữa, ta còn  không sợ bị người ta chế giễu, ngươi sợ cái gì?”
Chỉ cần có thể  lừa Yến Chỉ Hoài tới tay, làm tân nương tử có gì quan trọng? Y được Ngọc  Cơ nương nương nhắc nhở là chỉ cần làm bộ trọng thương, Yến Chỉ Hoài  nhất định sẽ lo lắng đến nhìn y. Nhưng lấy tu vi của Yến Chỉ Hoài, y có  thể giả bộ được bao lâu? Sợ rằng một lát nữa sẽ lộ ra dấu vết, đã giả vờ  thì phải giả vờ tới cùng, lừa Yến Chỉ Hoài xung hỉ xong – còn tưởng  rằng hắn sẽ không đáp ứng yêu cầu này, không ngờ Yến Chỉ Hoài nhất thời  lòng dạ xấu xa, muốn nhìn y bị chê cười, thật sự đáp ứng rồi.
Hừ,  nghĩ y không dám mặc giá y tân nương sao? Y thách yêu quái nào nhìn  xong dám chê cười y? Đã bái đường thành thân, Yến Chỉ Hoài là người của  y, về sau đừng hòng chạy trốn. Loại tiện nghi này, lý nào y lại không  chiếm chứ?
Yến Chỉ Hoài thấy vẻ mặt y không bái đường là không  được, liền thở dài, nói với y: “Ngươi cũng biết ta là chân quân thượng  giới, nhất cử nhất động, đều không thể gạt được thần tiên tuần tra. Ta  cùng ngươi bái đường thành thân, phạm vào đại giới thiên đình. Ngươi  muốn hại ta bị bắt về chịu phạt sao?”
Thần giao Đại vương biến  sắc: “Cùng ta bái đường thành thân, liên quan gì đến đám thần tiên kia?  Chuyện này lại không có thương thiên hại lí, bất quá là hai ta lấy cái  danh phận cũng không được sao?” Tựa đầu ngực hắn, buồn bã hờn dỗi, “Nếu  không làm như vậy, ta sợ ngươi ngày nào đó lại muốn rời đi. Ngươi biết  rõ ta thích ngươi, nhiều năm như vậy chưa bao giờ thay đổi tâm ý…… Ngươi  lại nhẫn tâm đối xử với ta như vậy!”
Yến Chỉ Hoài nhẹ nhàng sờ  sờ đầu y: “Tâm ý của ngươi đối với ta, sao ta không biết chứ? Chính là  ta đã có tiên thể, mà ngươi bốn trăm năm sau cũng tu thành thần long.  Tình chướng không phá, đối với ngươi ta đều không tốt – ngươi nghe ta  nói, ta đáp ứng không ly khai ngươi, ở lại Tê Long Sơn này, cho nên  ngươi cũng đừng hồ nháo nữa, được không?”
Thần giao Đại vương dỗi  hờn ngẩng đầu: “Tình chướng không phá? Tình ý của ta đối với ngươi, đối  với ngươi mà nói chẳng lẽ là ma chướng? Nếu ngươi vô tâm với ta, ta  muốn ngươi lưu lại có ích gì?” Quay đầu lạnh lùng nói, “Ngươi đừng cho  rằng ta vẫn là tiểu hài nhi cái gì cũng đều không hiểu không biết, bị  ngươi dỗ ngọt hai câu đầu óc liền choáng váng, ta thích ngươi, muốn  ngươi, một đời một kiếp không rời không bỏ. Cái ta muốn là tình ý như  vậy, ngươi có hiểu không?”
Yến Chỉ Hoài kinh ngạc, nhưng nói  không nên lời. Tiểu giao đối với hắn là loại tâm ý nào, trong lòng hắn  thật sự hiểu rõ ràng hơn ai hết. Nay đối mặt với khí thế bức nhân của y,  giả vờ ngu ngốc cũng không được mà trốn cũng không xong. Nếu nhẫn tâm  cự tuyệt, chỉ sợ với tính tình Tiểu giao, thế nào cũng phải nháo đến  long trời lỡ đất  – huống hồ, hắn cũng không nhẫn tâm cự tuyệt.
Kiếp  trước cùng y dây dưa không dứt, chấp niệm thành cuồng, cuối cùng lại  rơi xuống súc sinh đạo. Kiếp này nếu không gặp được hắn, có lẽ y sẽ vẫn  như cũ tự do tự tại sống trong Tê Long Sơn, làm Đại vương yêu quái uy  phong lẫm lẫm. Hắn tận mắt thấy Tiểu giao từ một oa nhi nói cũng nói  không rõ, biến thành nam tử chấp nhất hắn không chịu buông tay, tình  duyên do hắn mà sinh ra, sao hắn không đếm xỉa đến được?
Người  chứ có phải cỏ cây, ai có thể vô tình đây. Mặc dù hắn là tiên, cũng  không đạt đến mức tứ đại giai không chân chính. Mấy trăm năm qua ngày  đêm ở chung, Tiểu giao là điểm yếu của hắn, thả không đi, tránh không  thoát. Bằng không sau khi hắn xuất quan, ý niệm đầu tiên trong đầu là về  Tê Long Sơn thăm y – Yến Chỉ Hoài không nhịn được cười khổ một tiếng,  còn nói là tâm ma của mình đã giải được, thì ra cho tới bây giờ cũng  chưa từng trừ bỏ. Tứ đại giai không: thế gian tất cả đều là hư vô*
Chính  là nếu có tình duyên, ma chướng sẽ sinh ra, tiêu dao một lúc, cũng  không thể tiêu dao cả đời. Nếu hắn đã đáp ứng Tiểu giao, tương lai lúc  bị trời phạt, Tiểu giao cũng phải bị phạt – hắn lại thay y chắn được  không?
Chống lại đôi mắt kia đang chấp nhất nhìn hắn, Yến Chỉ  Hoài chậm rãi mở miệng: “Ta cũng không phải tảng đá, nếu không có chút  tình ý nào với ngươi, sao lại trở về đây? Chính là ngươi nghe ta nói,  nếu ngươi chỉ cầu cùng ta bình thủy gặp nhau một lúc, ta có thể đáp ứng  ngươi, cùng ngươi thành thân, bắt chước phu thê nhân gian tương thủ –  đến lúc đó nặng nhất ta bị bắt về thiên đình, chịu phạt nhận sai, nhập  tẩy luyện trì vong tẫn trước kia. Mà ngươi bị đánh hồi nguyên thân, bị  huỷ một thân tu hành, rơi vào luân hồi, quên hết tất cả về ta. Kết quả  như vậy, ngươi bằng lòng không?”
Sắc mặt Thần giao Đại vương thoáng chốc trắng bệch, như thế nào cũng không nói được một câu “Nguyện ý”.
“Hoặc  là,” Yến Chỉ Hoài nhẹ giọng nói, “Ta cùng ngươi tu hết bốn trăm năm  cuối cùng, giúp ngươi hóa rồng, đến lúc đó ngươi ta đều là tiên quân  thượng giới, thời khắc có thể gặp lại nhau, cũng gần gũi như bạn bè,  ngươi thấy thế nào?”
Thần giao Đại vương cầm chặt tay hắn: “Thật  sao? Chỉ cần ta tu thành thần long, vào thiên đình, ngươi liền nguyện ý  cùng ta trọn đời gần nhau, vĩnh viễn không chia ly?”
Yến Chỉ Hoài gật đầu.
“Ngươi không lừa ta?”
Yến  Chỉ Hoài cười một tiếng, thở dài nói: “Ta lừa ngươi làm gì, tiên gia  không nói đùa, nếu ta đáp ứng ngươi rồi, tự nhiên sẽ không lừa ngươi.”
Thần  giao Đại vương quay đầu nhìn mấy hỉ vật trên giường, đấu tranh một lúc  lâu, rốt cục nói: “Được, ta không bức ngươi cùng ta thành thân, nhưng  ngươi phải đáp ứng ta, bốn trăm năm này, ít nhất phải ở lại bên ta, sao  cũng không cho đi!” Cúi đầu, cắn chặt răng nói, “Ta sẽ không làm gì với  ngươi… Sẽ không hại ngươi bị bắt về thiên đình chịu phạt.”
Yến  Chỉ Hoài trong lòng đau xót, nhịn không được đưa tay ôm y vào lòng,  giống như trước kia, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc y: “Ta đáp ứng ngươi, lưu  lại cùng ngươi, sao cũng không rời đi. Chờ ngươi đắc đạo, được phong  làm long quân. Ta sẽ tới thủy phủ làm khách lâu dài được không?”
Thần  giao Đại vương ngẩng đầu nhìn hắn, quan sát một lúc. Sau đó y thật cẩn  thận nâng mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi: “Không được gạt ta.”
Yến  Chỉ Hoài hơi đỏ mặt, cười nhẹ: “Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi cưới Vương  phi, bực bội ta quấy rầy thường xuyên, muốn đuổi ta cũng không đuổi đi  được.”
Thần giao Đại vương hừ một tiếng: “Ta muốn thú cũng chỉ  thú ngươi. Thôi được, lần này ta liền tha cho ngươi. Tương lai ngươi  không được quên điều hôm nay ngươi nói. Nếu dám thất hứa, ta nhất định  nhốt ngươi lại thủy phủ của ta, cho ngươi chỗ nào cũng không đi được!”
Y  đứng dậy đi đến cửa phòng, kêu tiểu yêu canh giữ ở ngoài tiến vào, thu  thập mũ phượng hỉ khăn đem đi, cũng hủy bỏ tiệc mừng. Chỉ nói hôm nay  không phải ngày lành tháng tốt, chuyện bái đường thành thân sau này lại  nói. Đám nữ yêu vốn đố kỵ vạn phần tự nhiên là cầu còn không được, vội  vàng tiến vào thu thập sạch sẽ tất cả hỉ vật. Nhưng thật ra không ai lưu  ý đến Yến Chỉ Hoài, nghĩ rằng Đại vương giấu tân sủng yêu tinh ở nơi  khác, nam tử này – chắc là muốn tới uống rượu mừng đi?
Yến Chỉ Hoài yên lặng nhìn bóng dáng Tiểu giao, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi dời tầm mắt.
Càng  lừa hắn, có lẽ ngay cả mình cũng tự lừa mình luôn. Cầu không được một  đời tiêu dao, chí ít cũng có thể quý trọng giây phút trước mắt.
Đây là tâm ma của hắn, không cách nào giải được. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện