[Dịch]Dưỡng Long - Sưu tầm
Chương 14 : Giận dỗi
                                            .
                                    
             Yến Chỉ Hoài rời khỏi động phủ của thần giao Đại vương kia, chậm rãi  đằng vân, không bao lâu liền nghe được phía sau vang lên tiếng xé gió  vội vã đuổi theo. Khóe môi hắn chậm rãi cong lên, bay hơi chậm lại, ai  ngờ người nọ cũng chậm lại, không xa không gần bám theo sau.
Yến  Chỉ Hoài hơi nhíu mày, quay lại nhìn, liền thấy thần giao Đại vương kia  bất an nhìn hắn, vừa thấy hắn quay lại, lập tức giả bộ không thèm để ý,  ngắm nhìn xung quanh, coi như chỉ là tiện đường nên mới đi theo phía sau  hắn. Yến Chỉ Hoài dở khóc dở cười, nghĩ thầm mới qua mấy trăm năm, tính  tình thay đổi, cũng không huyên náo giống như trước đây – y đang chờ  hắn chủ động xuống nước đi?
Mới nghĩ đến việc bản thân bỏ y lại  Tê Long Sơn, chạy về Lâm Hư cung bế quan, một lần đi là mấy trăm năm,  suốt thời gian đó đúng là cũng không một lần trở về thăm y, khó trách  sao Tiểu giao lại phát cáu. Y là cố ý phô trương thanh thế cho hắn xem,  một đống thư yêu tinh oanh oanh yến yến vây quanh, còn lãnh đạm với hắn –  đây không phải là muốn chọc giận hắn sao? Yến Chỉ Hoài nghĩ mới mấy  trăm năm không gặp, Tiểu giao lại có tiền đồ, tự phong thần giao Đại  vương, ở Tê Long Sơn hô phong hoán vũ, còn dùng đủ cách chọc giận hắn,  nếu đổi lại là trước kia, y sao có gan như vậy?
Núi không theo  ta, thì ta đành theo núi. Thần giao Đại vương này không giống trước kia,  đành phải cho y cái thang để xuống. Yến Chỉ Hoài thầm thở dài, nở nụ  cười, chủ động bay về phía thần giao Đại vương kia: “Đại vương đang tự  mình đi tuần sơn sao?”
Thần giao Đại vương đỏ mặt, ra vẻ trấn  định: “Đúng, đúng vậy. Bản Đại vương mỗi ngày canh giờ này đều phải đi  tuần tra một lần, miễn cho có yêu tinh không có đầu óc quấy rối ở địa  bàn của bổn vương.” Lại trộm ngắm Yến Chỉ Hoài một cái, ho khan một  tiếng, giả bộ vô ý hỏi, “Ngươi…… phải đi về sao? Không phải ta đã nói,  nếu đến đây rồi, sao không ở lại động phủ của ta một thời gian?”
Yến  Chỉ Hoài ngoan ngoãn đáp: “Đại vương đang sự vụ quấn thân, tiểu tiên  sao lại không biết xấu hổ mà quấy rầy? Hơn nữa, không phải Đại vương  ngay cả ta là ai đều suýt nữa quên rồi hay sao?”
Hắn một lời một  cái “đại vương”, vẻ mặt cũng thực cung kính, nhưng càng như vậy, sắc mặt  thần giao Đại vương kia càng trở nên khó coi, nhất thời một câu cũng  không nói nên lời. Mắt thấy Yến Chỉ Hoài cười cười, xoay người muốn đi,  rốt cuộc bất chấp sĩ diện, vội vàng kéo hắn lại: “Không được đi!”
Yến Chỉ Hoài nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Đại vương còn có phân phó gì?”(tựa tiếu phi tiếu: như cười như không, nửa đùa nửa thật)
Thần giao Đại vương mặt đỏ tai hồng hướng hắn trách móc: “Không được gọi ta Đại vương!”
“Ôi  chao?” Mặt Yến Chỉ Hoài lộ vẻ kinh ngạc, “Nay Đại vương đã là thủ lĩnh  toàn bộ yêu tộc Tê Long Sơn, không gọi ngươi là Đại vương, vậy gọi ngươi  là gì?”
Thần giao Đại vương dậm chân la lên: “Ngươi…… Ngươi cố ý  chọc ta! Lúc trước là ai nói sẽ về thăm rồi đi? Ngươi vừa đi là ba trăm  năm, sao không ngẫm lại ta cảm thấy thế nào!”
Yến Chỉ Hoài thở dài: “Ta thấy hiện tại ngươi rất tốt mà? Ngay cả Đại vương cũng lên làm rồi, ít nhất cũng có vài Vương phi đi?”
Sắc  mặt Thần giao Đại vương trắng bệch, ngượng ngùng nới lỏng tay ra, nhỏ  giọng nói: “Không có đâu……” Lại lén lút nhìn nhìn Yến Chỉ Hoài, “Ngươi  thấy bên người ta…… có nhiều nữ yêu vây quanh, nên sinh khí phải không?”
Yến  Chỉ Hoài ngẩn ra, dù là công lực thâm hậu, cũng bất giác hơi hơi đỏ  mặt, vội vàng trấn định thần sắc, cười cười nói: “Vì sao ta phải sinh  khí? Năm đó ta bỏ lại ngươi, là vì phải về Lâm Hư cung bế quan tu luyện,  bây giờ không phải ta vừa xuất quan đã tới nhìn ngươi sao? Mấy trăm năm  không gặp, tu vi của ngươi lại tiến thêm một bước a, ta thay ngươi cao  hứng còn không kịp, sao lại sinh khí chứ?”
Hắn tránh nặng tìm  nhẹ, khinh miêu đạm tả chuyển đề tài. Thần giao Đại vương buồn bực nhìn  hắn, ấp úng một lúc, đang định mở miệng muốn hắn lưu lại, lại có một  tiểu yêu đuổi tới, vừa tìm kiếm vừa la hét: “Đại vương, không tốt rồi,  Ngọc Cơ nương nương nói nàng đau bụng, đau đến chết đi sống lại, cầu Đại  vương trở về nhìn nàng!” (khinh miêu đạm tả: nhẹ nhàng như không)
Sắc  mặt Yến Chỉ Hoài hơi đổi: “Ngọc Cơ…… Nương nương?” Lập tức hướng về  Thần giao Đại vương cười cười, “Đại vương vẫn nên nhanh chóng quay về  đi, nương nương của ngươi nếu đau đến chết đi sống lại thì không ổn a.”
Thần  giao Đại vương giận tím mặt quay đầu: “Bụng đau để nàng tự xoa! Không  thấy ta không rảnh sao?” Vừa quay đầu lại, trước mắt đâu còn thân ảnh,  Yến Chỉ Hoài lại không nói một tiếng liền tiêu thất!
Thần giao  Đại vương tức giận muốn nổi khùng. Thật vất vả chờ người đến đây, mấy  trăm năm oán khí khó tiêu tan, thầm nghĩ phô trương một lần chọc tức  hắn, cố ý kêu mấy nữ yêu mà bình thường ngay cả nửa con mắt cũng không  nhìn, lộ ra chút tư thái thân mật, muốn nhìn bộ dáng vị thần tiên kia ăn  dấm chua.
Ai ngờ hắn chế giễu, không buồn cũng không giận, cười  tiêu sái nói đi là đi – đợi mấy trăm năm mới tái kiến, sao có thể thả  hắn đi như vậy? Mình đuổi theo còn chưa nói được mấy câu, liền bị tiểu  yêu không đầu óc này quấy nhiễu.
Xong rồi, Yến Chỉ Hoài sẽ không  nghĩ y thật sự cưới nương nương gì đi? Thượng thiên minh giám, mấy trăm  năm nay y thủ thân như ngọc, đám thư yêu này một ngón tay y cũng chưa  đụng tới! (thủ thân như ngọc: nói cách khác là giữ trinh tiết) (zoe: =”> bé công này ngoan quá đi a~~~ *nhéo má* *xách dép dzọt lẹ*)
Tiểu  yêu thở hổn hển đuổi kịp, bị thần giao Đại vương tức giận mắng, mờ mịt  không biết làm sao, chỉ thấy Đại vương nhà gã hỗn hển bay đi, tựa hồ  đuổi theo vị “cố nhân” kia.
Thần giao Đại vương truy tìm phụ cận  Tê Long Sơn một vòng, cũng không tìm được bóng dáng Yến Chỉ Hoài, thẳng  đến chạng vạng mới ủ rũ trở về động phủ. Đám nữ yêu ngày thường nhìn  quen biểu tình lãnh đạm của y, hôm nay thật vất vả y đổi tính, còn phân  phó các nàng tới hầu hạ, họ tưởng rằng cơ hội của mình đã tới, vừa thấy y  trở về, một đám vẻ mặt xuân sắc nghênh đón, lại bị Thần giao Đại vương  mất kiên nhẫn đẩy ra.
“Tránh ra, đừng làm phiền ta.”
“Đại vương……” Trong đó có một nữ yêu thật cẩn thận nhìn y, “Ngài có chuyện gì không hài lòng ư?”
Thần  giao Đại vương cau mày không để ý tới nàng, bỗng nhiên vung tay lên,  gọi vài tên thủ hạ đắc lực, phân phó bọn họ: “Bắt đầu từ ngày mai, gia  tăng tuần sơn, nếu nhìn thấy vị nam tử hôm nay đến động phủ của ta, lập  tức bẩm báo bổn vương.”
Vài tên yêu quái gật đầu lĩnh mệnh rồi  lui ra ngoài. Một tiểu yêu giữ cửa lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên đầu,  trong lòng nghĩ, nguyên lai nam tử tự xưng là cố nhân của Đại vương kia,  quả thật không gạt người. Đại vương rõ ràng khẩn trương như thế, vì sao  ngay từ đầu lại bày ra bộ dáng không chút để ý, thuận miệng phân phó  mình mang nam tử kia tiến vào, hại mình còn tưởng là tiểu nhân vật không  quan trọng, một chút cũng không khách khí với người ta.
Đại vương nhà gã thật sự là khẩu thị tâm phi a! (khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo)
Qua  vài ngày, có tiểu yêu báo cáo thần giao Đại vương, nói tên nam tử kia  vẫn chưa rời khỏi Tê Long Sơn, hắn tìm một sơn động vào ở.
Thần  giao Đại vương sửng sốt, thần sắc lập trở nên tức khó coi. Rõ ràng không  có rời đi, vì sao không chịu ở lại động phủ của y, lại muốn chạy đến  sơn động khác ở? Quả nhiên hắn vẫn sinh khí?
Nhưng y không nghĩ  nhiều, lập tức chạy tới sơn động theo như lời của tiểu yêu kia, vừa thấy  Yến Chỉ Hoài lại ở trong sơn động cũ nát như vậy, y vừa đau lòng vừa  giận dữ, đứng ngay cửa động dỗi không chịu đi vào.
Yến Chỉ Hoài  ngồi trong động, mở mắt thấy có người đứng chỗ cửa động, hắn liền biết  là ai. Khóe môi hơi nhếch lên, đi ra: “Ngươi đến rồi?” Vẻ mặt rất thản  nhiên, vẫn chưa có nửa phần sinh khí.
Thần giao Đại vương ban đầu  chuẩn bị vài lí do thoái thác, thấy Yến Chỉ Hoài tự nhiên như thế, y  lại không biết muốn nói gì. Sau một lúc, mới lắp bắp: “Ngươi, sao ngươi ở  lại nơi này, cũng không chịu ở chỗ của ta?”
Yến Chỉ Hoài thở dài: “Ngươi quên rồi sao, đây là sơn động sau khi ta gặp ngươi lần đầu, rồi bắt ngươi về đây ở.”
Thần  giao Đại vương sửng sốt, thần sắc hoảng hốt, nhìn kỹ sơn động kia vài  lần, chậm rãi lộ ra một nụ cười: “Thì ra ngươi còn nhớ rõ.”
Nội  tâm y một trận ấm áp, nguyên lai mọi chuyện của bọn họ trong lúc đó, Yến  Chỉ Hoài vẫn chưa từng quên một phần. Đi tới muốn dắt tay hắn: “Nơi này  cũ nát như thế, ngươi vẫn nên ở chỗ ta đi.”
Yến Chỉ Hoài cười  cười, giãy khỏi tay y: “Chỗ ngươi ta ở không quen, ở đây mấy ngày, ta sẽ  quay về. Sau này ta rảnh rỗi, lại đến thăm ngươi.”
Sắc mặt Thần giao Đại vương đại biến: “Ngươi lại muốn đi?”
Yến  Chỉ Hoài nhẹ giọng nói: “Bây giờ ngươi coi như đã đắc đạo thành Thần  giao, cho dù không có ta, cũng có thể tự tu luyện. Ta lưu lại có ý nghĩa  gì? Ta đáp ứng ngươi, về sau sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.”
Thần  giao Đại vương lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu ngươi lại đi, sau này đừng trở  lại nữa. Ai hiếm lạ ngươi ở Tê Long Sơn mấy ngày? Ai hiếm lạ ngươi lúc  nhàm chán liền đến thăm ta? Yến Chỉ Hoài, nếu ngươi còn dám bỏ rơi ta,  ta sẽ dẫm lên ma đạo, không tu thành thần long, ngươi liền nhìn ta tu  thành một nghiệt long phá hoại thế gian đi.”
Yến Chỉ Hoài không khỏi biến sắc, còn chưa kịp mở miệng, thần giao Đại vương kia đã hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện