[Dịch]Dưỡng Hoàng Đế - Sưu tầm

Chương 8 : Chương 8

Người đăng: 

.
Chương 8. Đêm tân hôn Hoàng hậu không nhắc thì Triệu Phi Linh cũng quên luôn chuyện mình với Tĩnh vương đã thành thân mà vẫn chưa động phòng. Nàng vốn không để tâm và không thắc mắc, nàng nghĩ hắn cũng như nàng, chuyện hôn sự chỉ là bất đắc dĩ nghe theo sắp đặt chứ không xuất phát từ tình yêu.Vậy nên hắn chẳng việc gì phải để mắt đến nàng và nàng đối với hắn cũng y dạng. Nghĩ cũng tốt, hắn không quản nàng, nàng càng tự do làm việc của mình. Đêm xuống, cũng như mọi ngày, nàng tự thay xiêm y và gỡ bỏ phục sức mà không cần đến sự giúp đỡ của Hạ Vũ. Nàng vốn không phải tiểu thư khuê các, vương tôn quý tộc gì, xuyên không về thời đại này, được kẻ hầu người hạ có chút không quen. Hạ Vũ vốn có bổn phận phải chăm sóc chủ nhân, nay lại rảnh việc nên nàng ta được phép đi ngủ trước. Cung phòng tráng lệ chỉ còn lại mình Phi Linh ngồi trước gương đồng mân mê chải chuốt làn tóc óng ả của mình. Càng ngắm hình ảnh của Triệu quốc công chúa trong gương, nàng càng cảm thấy đây thực sự là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. “ Tử Anh thật là khẩu vị kém mới không để mắt đến nữ tử xinh đẹp như thế này.” Nàng tự cười khúc khích khi thầm chế giễu Tĩnh vương thì bỗng nhiên nhìn thấy qua gương xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, toàn thân y phục màu trắng toát, tóc đen dài ngang lưng xõa sượi. Thoáng mộ tia bất an và cảm giác lạnh gáy, nàng nắm chặt chiếc trâm cài trong tay và tiếp tục quan sát. Bóng người trắng toát không rõ mặt mũi đứng bất động và im lặng, chỉ có làn gió gợn nhẹ thổi vào khiến vài lọn tóc khẽ lay động tạo một cảm giác ghê người. Được một lát, bóng trắng từ từ tiến về phía Phi Linh mà không hề phát ra một tiếng động, như thể kẻ đó đang bay lướt trong không khí. Không thể án binh bất động nữa, kẻ nhân thần quỷ bất minh kia đang tiến tới gần. Triệu Phi Linh mặc kệ đó là ma quỷ thần thánh phương nào, liền cầm cây trâm hướng mũi nhọn ra và lao thẳng về phía bóng trắng. Đầu sắc nhọn của chiếc trâm cài chỉ còn cách cổ họng của bóng trắng một gang tay thì Triệu Phi Linh đột ngột dừng lại. Gương mặt nàng chợt biến sắc, đang từ khí thế hừng hực chiến đấu liền chuyển sang xanh mét, cây trâm tuột khỏi tay rơi xuống sàn. -Vương…vương gia..! Nàng cứng họng không nói nên lời. Thì ra bóng trắng kia chính là phu quân của nàng, Tĩnh vương Lưu Tử Anh. Tên nam nhân này xuất hiện như ma quỷ, lặng lẽ, âm trầm, vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, ánh mắt ảm đạm của kẻ hận đời sâu sắc trong khi trên người mặc áo ngủ bằng lụa trắng, mái tóc lòa xòa trong đêm tối tạo nên một cảnh tượng quỷ dị khiến Phi Linh không khỏi hoang mang. -Vương phi định ám hại ta sao? _ Hắn cất giọng nhàn nhạt, thái độ bình thản đến nguy hiểm. -Vương gia, thiếp không dám! _ ( Nhân chứng vật chứng đầy đủ, nàng có thể chối cãi sao đây!!) Hắn không nói gì, vẫn đợi nàng một lời giải thích. Nàng biết thật khó mà chối tội bèn giả bộ nhu nhược, sợ hãi. -Vương gia, thiếp chỉ là đêm về phòng đơn gối chiếc, lại vốn bản tính yếu đuối, không khỏi cảm thấy cô đơn, lo sợ.Vương gia ngài xuất hiện không báo trước lại âm thầm lặng lẽ khiến thiếp nhất thời kinh sợ. -Đêm khuya ta muốn ngủ cùng thê tử của mình cũng phải báo trước sao? “Tên này nói thế là có ý gì?” _ Nàng không khỏi ngạc nhiên. -Đêm nay vương phi sẽ không phải cô đơn sợ hãi nữa, ta ở đây với nàng. Phi Linh đoán chắc hoàng hậu, mẫu thân hắn đã có lời kích động hoặc bắt ép hắn phải động phòng với nàng. Hắn vì nghĩa vụ mà không thể thoái thác, bằng chứng là vẻ mặt của hắn trông đầy miễn cưỡng. Phi Linh cũng không hề muốn điều này xảy ra, nàng không phải người quá giữ gìn và khó khăn trong chuyện đó, nhưng điều kiện tối thiểu đó là phải ở cùng người mà nàng thích. Sự thích thú của nàng thì không bao giờ dành cho kẻ mặt mũi tê liệt, tâm trạng khó ở như Lưu Tử Anh. -Vương phi muốn tự cởi y phục hay là để ta giúp nàng ?_ Tử Anh lãnh đạm hỏi. Nàng không trả lời, trong lòng bốc hỏa. Nàng dự tính, nếu hắn dám động vào một sợi tóc của nàng thì nàng sẽ cho hắn một cước khiến hắn liệt giường luôn đến sáng mai, dù sao trước ở thời hiện đại, đánh người vốn là việc quen thuộc đối với nàng. Nhưng nàng chưa kịp chuẩn bị gì, Tử Anh đã lao đến, nhanh như một tia chớp, hắn xé toạc y phục trên mình nàng, hất xuống đất, để lộ ra toàn bộ tấm thân trắng trẻo như ngọc ngà của nàng. Phi Linh hốt hoảng giơ tay lên định tung cho hắn một chưởng thì Lưu Tử Anh bất ngờ lùi lại. Hắn chỉ nhìn vào khe ngực của nàng hai giây rồi đột nhiên quay đi,mặt lãnh đạm, miệng lạnh lùng nói : -Nàng tự mặc y phục vào đi! Lưu Tử Anh không thèm nhìn lại xem nàng sẽ ra sao, hắn lặng lẽ đi đến chỗ trường kỉ , ngả mình trên đó nói vọng lại : “ Đêm nay ta sẽ nằm ở đây, không phiền đến giấc ngủ của nàng.” “Tên thần kinh này, ngươi đúng là đầu óc có vấn đề, hành động kì cục. Ngươi bị yếu sinh lý hay là gay đây?” _ Nàng vội vàng mặc lại áo, trong đầu không khỏi chửi xéo Tử Anh, hận không thể một đòn đánh chết tên biến thái dị dạng này. Tuy nhiên, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng nhặt cây trâm lên, tự đâm vào đầu ngón tay mình và nhỏ vài giọt máu xuống giường. -Nàng muốn làm gì? _ Tử Anh thấy lạ, không khỏi thắc mắc. -Chúng ta là phu thê nhưng lại không chung gối chăn, người trên kẻ dưới đều to nhỏ bàn tán rằng vương gia thể chất suy nhược. Thiếp làm như thế này để vương gia không vướng vào những lời bóng gió thị phi, bản thân thiếp cũng không mang tiếng thất tiết. _ Nàng thản nhiên đáp. Lưu Tử Anh hận không thể bóp chết nữ nhân xảo quyệt này ngay, đến trò lừa đảo như vậy mà cũng nghĩ ra được lại còn ngầm ý chê bai hắn yếu sinh lý. Tử Anh hắn vốn dĩ chẳng xem trọng cuộc hôn nhân này,lại không mảy may động lòng dù chỉ một chút với nữ nhân hành động tùy tiện, vô phép vô tắc như nàng. Nếu không phải hoàng hậu đánh tiếng về chuyện động phòng, hắn không bao giờ thèm đếm xỉa đến thê tử đã làm hắn bẽ mặt trong lễ thành thân giống nàng. Triệu Phi Linh cũng không hề biết hành động lột áo kì cục của Lưu Tử Anh cũng là có lý do. Hắn và hoàng hậu luôn nghi ngờ nàng là công chúa Triệu quốc giả mạo nên đã cho người đi điều tra, kết quả, nhũ mẫu thân cận của công chúa cho hay, trên ngực Vĩnh Hiền có một vết chàm nhỏ màu đỏ hình lý ngư. Vết chàm trên cơ thể là thứ không thể làm giả vì vậy để xác minh thân phận của nàng, Lưu Tử Anh đã nhanh chóng lột áo nàng ra và quả thực nhìn thấy có vết chàm trên khe ngực. Hắn định đêm nay nếu phát hiện ra nàng là kẻ giả mạo thì nhất định sẽ hành hạ, khảo cung nàng. Nhưng vì nàng chính là công chúa Triệu quốc thật sự nên hắn không thể hạ thủ với nàng. Hắn cũng không muốn ngủ cùng nàng vì hắn căn bản chẳng có tình cảm hay hứng thú gì với thê tử của mình. Đêm tân hôn, động phòng hoa chúc của công chúa và hoàng tử là như vậy. Phu quân đối với thê tử là sự đề phòng, nghi ngờ và chán ghét. Trong mắt thê tử, phu quân là kẻ nhạt nhẽo, biến thái, thậm chí đáng khinh bỉ và cũng chán ghét không kém phần. Cả hai chung phòng nhưng không chung giường, cùng bày đặt ra một màn kịch phu thê ân ái để che mắt thiên hạ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang