[Dịch]Dưỡng Hoàng Đế - Sưu tầm
Chương 4 : Chương 4
.
Chương 4. Lễ thành thân
Bơi lội giữa dòng Đông hải lạnh giá vào bờ khiến Triệu Huyên cảm thấy mệt mỏi. Đúng hơn là công chúa Triệu Phi Linh với thể chất yếu đuối kiểu nữ tử thời xưa đang bị cảm mạo. Nàng thấy cơ thể nặng nề, đầu óc choáng váng nên đã ngủ thiếp đi trên xe ngựa. Lúc tỉnh lại cũng vừa hay đoàn xa giá đã vào kinh thành và dừng trước Tử Cấm Thành.
Phía trước là Lăng Quang môn, cổng chính ngự phía nam của Tử Cấm Thành. Thông thường cổng này chỉ dành cho hoàng đế và một vài trường hợp ngoại lệ dưới sự cho phép của hoàng đế. Ngày hôm nay, Phi Linh công chúa với danh phận hôn thê của hoàng tử lại đươc đón tiếp ở Lăng Quang môn cho thấy Bắc Triều thực sự coi trọng cuộc hôn nhân này, mặt khác cũng nhận thấy sự sủng ái của hoàng đế dành cho hoàng tử.
Vén tấm màn lên và nhìn thấy một dàn người bao gồm cả triều thần, quan lại, cung nữ, thái giám đang đợi trước cổng đón tiếp Triệu Phi Linh khiến nàng không khỏi hào hứng. Tuy nhiên lúc này không thấy bóng dáng của soái ca ngoài bến cảng đâu, nàng nhớ ra trên tay mình vẫn giữ áo choàng của soái ca mà chưa kịp hoàn chủ.
-Ngươi có biết anh chàng đẹp trai chủ nhân của chiếc áo này không? _ Nàng hỏi Hạ Vũ.
-Nô tỳ không rõ quý danh, chỉ biết ngài ấy dẫn đầu đoàn đón tiếp và hộ tống công chúa tại Bắc Triều quốc thôi ạ. _ Hạ Vũ không mấy bận tâm.
Soái ca dẫu sao cũng là người đầu tiên ra tay tương trợ khi nàng xuyên không đến triều đại này. Nàng tự nhủ trong lòng, nhất định phải gặp lại để hoàn trả y phục cho chủ nhân và nói lời cảm tạ.
Triệu Huyên được thượng cung đại nhân đưa vào Cảnh Dương cung để chờ chuẩn bị cho hôn lễ. Nàng phải thay đổi lại tất cả y phục, trang sức và kiểu tóc theo phong tục của Bắc Triều và khoác lên mình phục sức của tân nương. Lễ bái đường được thái sử lệnh cho rằng diễn ra vào chính cung giờ Dậu ( 6h chiều) ngày hôm nay là đại cát, phù hợp với bản mệnh của tân lang và tân nương, trăm năm có một nên nhất định không thể bỏ lỡ.
Người cổ đại rất coi trọng hung cát, việc thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Điều này trái ngược hoàn toàn với tác phong của Triệu Huyên ở thế giới hiện đại. Làm môt tay trộm mộ và buôn lậu cổ vật, đối với nàng, sự thành bại của vấn đề không nằm vào ý trời mà chính là ở năng lực, bộ óc thông minh của bản thân. Nhưng hôm nay việc xuyên không là điều không tưởng, không hề nằm trong tầm với của bất cứ người nào, chỉ có thể phán hai chữ :”Số mệnh”.
Số mệnh lại đang đùa giỡn nàng khi mà toàn thân nàng nặng trĩu như đá đè, bắt đầu phát sốt. Các cung nữ mang tiếng kẻ hầu người hạ nhưng không một ai nhận ra trên người chủ nhân mình đang phát nhiệt. Họ cho rằng tân nương đang hồi hộp, xúc động, nóng lòng muốn bái đường nên cứ mải miết trang điểm, làm tóc và thay y phục cho nàng. Nàng chỉ mong muốn được nằm xuống ngủ một giấc thật say cho đến hết ngày, hoặc giả có ai đó cho nàng một viên Efferalgan để hạ cơn sốt này lại thì thật tốt.
Triệu Huyên vốn có một cơ thể cực kì khỏe mạnh, hiếm khi đau ốm, ngay cả thứ cảm mạo thông thường cũng không thèm đếm xỉa đến nàng, vậy mà từ khi chui vào thân xác Triệu Phi Linh, nàng luôn cảm thấy mệt mỏi, hoa mày chóng mặt, đứng cũng khó vững.
Các cung nữ vẫn tận tình phục vụ. Thượng cung đại nhân giúp nàng chải tóc theo kiểu Bắc Triều, lúc hoàn thành ai nấy đều ngỡ ngàng trước sự phù hợp và vẻ xinh đẹp của nàng. Quý tộc Bắc Triều rất coi trọng mái tóc, nó thể hiện sự tôn nghiêm và thể diện của họ, vì vậy ai cũng có mái tóc đen dài tuyệt đẹp. Thượng cung đại nhân Lâm Tiêu Diễm rất hài lòng và ngưỡng mộ với suối tóc như nhung lụa ngự trên ngũ quan mỹ lệ của công chúa Triệu Phi Linh, bà ta trau chuốt tỉ mỉ, miệng không ngừng khen ngợi :
-Triệu quốc công chúa quả thực dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nô tỳ là nữ giới mà còn bị người làm cho mê hoặc. Tĩnh vương gia thật có diễm phúc khi cưới được thê tử vừa xinh đẹp vừa tôn quý như người.
“Ừ, thật may người bà nhìn thấy là Triệu quốc công chúa, chứ bà gặp Triệu Huyên ta ngoài đời thực chắc bà muốn khóc lắm” _ Nàng không khỏi gào thét trong lòng khi nhìn hình ảnh Triệu Phi Linh tuyệt sắc kia trong gương.
-Vậy phu quân của ta, người ta sắp kết hôn cùng là người như thế nào? _ Nàng có chút tò mò về chồng sắp cưới của Triệu quốc công chúa.
-Tĩnh vương gia, nhị hoàng tử của Bắc Triều là một trong những hoàng tử xuất sắc nhất của đương kim hoàng thượng, ngài ấy văn võ song toàn, tướng mạo lại tuấn tú hơn người. Công chúa an tâm, người và Tĩnh vương quả là một cặp đôi kim đồng ngọc nữ.
Nghe lời khen ngợi của thượng cung đại nhân dành cho Tĩnh vương quả thật mát lòng, dẫu biết rằng đó là hoàng tử của nước họ, chắc chắn họ phải tôn sùng và nâng cao hình ảnh, nhưng quả thật bạch mã hoàng tử luôn là hình mẫu đàn ông trong mơ của các cô gái. Triệu Huyên nàng chưa từng kết hôn nhưng ngày bé vẫn luôn tưởng tượng sẽ kết hôn cùng hoàng tử đẹp trai,tài giỏi giống như trong truyện cổ tích. Không ngờ những giấc mơ thời trẻ con lại biến thành sự thực trong ngày hôm nay. Cho dù đó chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt, không dựa trên tiêu chí tình yêu, tự nguyện nhưng cũng đáng để chờ đợi xem hoàng tử trở thành phu quân sẽ như thế nào.
Cuối cùng giờ lành cũng đến. Triệu Huyên được đưa đến Thần Phúc điện, là nơi thiết yến và cử hành những nghi lễ quan trọng của hoàng gia. Nàng đang trong trang phục tân nương màu đỏ lộng lẫy thêu phượng hoàng, đầu đội mũ miện vàng ngọc cỡ chục cân cộng cơ thể mệt mỏi trĩu nặng. Cơn sốt càng lúc càng cao khiến mỗi bước đi của nàng chao đảo.
“Cố lên nào, mi chỉ cần qua cái lễ bái là được động phòng tha hồ ngủ. Các tình tiết trong phim nào cũng như vậy mà.” _ Nàng tự an ủi mình vì nghĩ đơn giản rằng lễ cưới của người cổ đại chỉ cần vượt qua tam bái.
Thần Phúc điện tề tựu rất nhiều gương mặt các thành viên của hoàng gia và một số đại thần quyền cao chức trọng. Phía trên cao là lão thái hậu cùng hoàng thượng, hoàng hậu, xung quanh là tứ phi Quý, Hiền, Thục, Đức rồi đến các vương tôn, hoàng tử, công chúa. Chỉ cần nhìn vào các thành viên hoàng thất cũng có thể đánh giá được sự tôn quý, xa hoa của hoàng gia Bắc Triều.
Tân lang của nàng đang đứng đợi nàng ở đó. Nàng mới chỉ nhìn thấy bóng lưng mặc y phục đỏ thắm của chàng đã cảm thấy khí chất cao sang, vương giả hội tụ quanh chàng. Thân hình chàng cao lớn, bờ vai rộng khiến bất cứ nữ tử nào cũng cảm thấy đó là chỗ dựa vững chắc của cuộc đời mình.
“Quả thực không tồi”
Chàng chậm rãi quay đầu lại, giờ là lúc chàng phải đón tay tân nương của mình. Gương mặt chàng hiện ra dưới ánh sáng lung linh của đại điện khiến Triệu Huyên nàng không khỏi bất ngờ.
“Là soái ca ở bến cảng! Soái ca ở bến cảng chính là Tĩnh vương điện hạ, phu quân của mình sao ?”
Nàng ngạc nhiên đến độ không chế ngự nổi mũ miện nặng cân trên đầu mình khiến cả người chao đảo, đổ ập về phía Tĩnh vương. Tĩnh vương gia cũng nhanh chóng đỡ lấy nàng, chỉnh lại nàng, để nàng không biến thành trò cười trước hoàng tộc. Động tác thật nhanh nhẹn và cứng rắn trong khi gương mặt không một chút biến sắc.
Vẫn là gương mặt tuyệt mỹ không tì vết, vẫn là mái tóc dài tuyệt đẹp ban sáng nhưng biểu cảm không còn hòa nhã như trước, dường như hắn đang phải chịu đựng thứ gì đó bức bối bên trong. Không một nụ cười, không một cái nhíu mày như thể toàn bộ cơ mặt của hắn bị liệt. Không biết hắn đã trải qua biến động gì khiến thần thái của hắn trở nên cứng nhắc như vậy.
Tuy vậy hắn vẫn là người nàng muốn gặp lại, và việc cần làm là ngay lập tức cử hành hôn lễ với hắn, cơn sốt hoành hành khiến nàng mệt mỏi sắp không chịu nổi.
Vẫn theo thường lệ, nhất bái thiên địa, nhị bái song thân, phu thê giao bái. Đó chỉ là bước đầu trong những nghi thức cử hành hôn lễ của hoàng thất Bắc Triều. Hai lễ bái đầu tiên nàng hoàn thành đúng chuẩn mực trong sự hài lòng của mọi người. Đến lễ bái dành cho phu quân, khi nhìn vào gương mặt không một chút biểu cảm của soái ca nhị hoàng tử, nàng càng thấy hoa mày chóng mặt hơn. Hơi thở nàng trở nên gấp gáp.Rồi hình ảnh soái ca bắt đầu nhạt dần, trở nên mờ mờ, ảo ảo. Cuối cùng một bức màn đen tối bao phủ lấy đôi mắt trĩu nặng của nàng. Nàng ngã xuống thềm Thần Phúc điện, rơi vào trạng thái hôn mê sâu…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện