[Dịch]Dương Gian Phán Quan - Sưu tầm
Chương 14 : Chương 14: Số Mệnh Con Rệp
Ngày đăng: 20:23 06-10-2018
.
Cao Cường có thể trọng chỉ khoảng 60 kg, đã thế hắn lại còn có chiều cao khá tốt khi mà lên tới 1m84. Bởi vậy trong mắt người khác hắn trông chẳng khác nào bộ xương di động, nhìn ốm đói yếu ớt vô cùng.
Cao nhưng không to cái việc này Cao Cường cũng đâu có mong muốn. Hắn lúc còn nhỏ thì bị ma quấy ăn ngủ đều không được tốt. Lớn một chút thì vào sống trong chùa, có mấy năm liền toàn ăn chay.
Mấy năm gần đây nhất ăn uống bình thường trở lại thì dính tới vụ phải tiết kiệm tiền trang trải học phí. Ngô khoai sắn cháo loãng mì gói vớ vẩn qua ngày đương nhiên không thể nào béo tốt được.
Thành thật mà nói thì giờ có bị đám thực khách trong quán hiểu lầm mình là kẻ nghiện hút nên mới gầy như này thì Cao Cường cũng đành chịu. Không lẽ lại nói đi tới bệnh viện kiểm tra máu sau?
Đoán chừng do mình trông yếu ớt quá cho nên người ta chẳng buồn ngó ngàng gì tới rồi đây. Cao Cường không khỏi có chút thất vọng cúi đầu tiếp tục ăn nốt nửa bát cháo còn lại.
“Làm được việc nặng như bốc vác hàng hoá sao?” – Ngay khi Cao Cường đang tính ăn nhanh cho xong rồi còn rời đi, thì vị lão bản vẫn im lặng nãy giờ mới mở miệng hỏi.
Vốn tưởng không thu hoạch được gì thì lại có diễn biến mới, Cao Cường đương nhiên không thể để vuột mất cơ hội này, vì thế ngay lập tức cười nói trả lời:
“Lão bản, ta không dám nói mình khoẻ mạnh hơn người, nhưng khiêng vác 50 cân là không vấn đề. Mỗi khi ở quê thu hoạch nông sản, một ngày ta chuyển vác trăm sọt 50 cân hoa quả là bình thường”
Cao Cường nói là một chuyện, vị lão bản có tin hay không lại là chuyện khác. Xong ông ta cũng không tỏ ra vẻ nghi ngờ gì, chỉ hơi gật gù một chút rồi tiếp tục nói:
“Nếu tiểu tử ngươi cảm thấy chịu được khổ thì đi tới cửa tây, những sạp hàng lớn ở đó mới cần thuê người bốc vác hàng hoá. Chứ ở những cửa còn lại hay trong trung tâm chợ thì đa số dùng tới người nhà nên chẳng ai thuê nhân công đâu. Ngoài ra tiểu tử ngươi cần chuẩn bị tinh thần chịu khổ đi, vì vác được 50 cân ở chợ này không tính là gì”
Cao Cường không có nói dối, xong cũng hiểu vác được 50 cân đúng không tính là gì. Hắn từng chứng kiến mấy người bốc dỡ hoa quả vác những sọt trái cây cả trăm cân mà vẫn chạy như bay đây.
Mỉm cười đáp tạ lão bản một tiếng, Cao Cường tranh thủ ăn nốt bát cháo rồi thanh toán tiền và rời đi. Tất nhiên không thiếu hứa hẹn có dịp quay lại ủng hộ, dù sao cháo ở quán này ăn cũng không tồi.
Chợ đầu mối lớn nhất thành phố Tân Long có khác, mùa đông lạnh lẽo như thế mà mới 4 giờ sáng thôi đã phi thường náo nhiệt. Người qua người lại đông đúc để cho Cao Cường có cảm giác cứ như đi chẩy hội.
Lề lối trong chợ được thiết kế thẳng hàng và khá rộng rãi, nhưng hiện tại đang là thời gian giao chuyển hàng hoá, thành ra Cao Cường mất tới hơn 20 phút mới len lỏi qua đám đông để tới được cửa tây.
Đúng như lão bản quán cháo lòng đã nói, những sạp hàng ở khu cửa tây này làm ăn lớn lắm. Mà theo như Cao Cường thấy thì phải dùng tới từ kho hàng để mà gọi, như thế sẽ phù hợp hơn nhiều.
Hàng hoá ở khu cửa tây này không nghĩ tới còn khá đa dạng. Từ hoa quả trái cây, cho tới bánh kẹo bia rượu. Rồi thì những ki-ốt buôn bán hải sản tươi sống, và ngay cả mặt hàng thú cảnh chó mèo cũng có.
Mà lúc này ở đây cũng đang rất nhộn nhịp cảnh người mua người bán. Trong đó Cao Cường chú ý hơn cả vẫn là hoạt động bốc dỡ hàng hoá của những sạp kinh doanh mặt hàng trái cây hoa quả.
Căn bản là do cơ hội kiếm được việc làm ở những sạp hàng này là lớn hơn. Chứ những sạp hàng kinh doanh thứ khác theo quan sát của Cao Cường thì nhu cầu tuyển thêm nhân công gần như là không.
Tình cảnh hiện tại không cho phép Cao Cường kén cá chọn canh, vì thế hắn liền hướng tới sạp hàng sầu riêng ở ngay phía trước mặt, rồi lễ phép chào hỏi người phụ nữ lớn tuổi mà hắn cho là lão bản:
“A di làm ơn cho ta hỏi ở đây có thuê người nữa không ạ? Ta có thể khênh vác vật nặng, không ngại khó không ngại khổ, cam đoan chăm chỉ làm việc”
Đáp lại Cao Cường chỉ là một ánh mắt sắc lạnh như thể muốn nói: “Tiểu tử ngươi không thấy lão nương đang bận bịu sao? Còn không mau cuốn xéo lão nương cho người tùng xẻo ngươi ra bây giờ”
Đúng là dân chợ búa có khác, bất lịch sự đến thế là cùng. Không thể từ chối một cách lịch sự được sao? A di làm ơn nhớ dùm ngươi là bán trái sầu riêng chứ không phải là bà bán cá đâu, bớt tanh tưởi đi.
Cao Cường cười khổ lầm lũi rời khỏi, rất nhanh thì đến sạp trái cây tiếp theo. Sạp này kinh doanh mặt hàng là trái Thanh Long, lão bàn cũng là phụ nữ nhưng được cái nom trông phúc hậu hơn hẳn.
Có điều vị lão bản phúc hậu này giống như sớm biết tẩy Cao Cường mò đến để xin việc vậy. Hắn mới vừa há miệng còn chưa kịp trình bày giải thích cái gì thì đã thấy bà ta phất phất tay đuổi đi rồi.
Sạp tiếp theo kinh doanh nho nhập khẩu, từng chùm với trái nào trái nấy căng mọng lớn như quả bóng bàn. Kinh doanh thứ đắt tiền thế này bảo sao lão bản trên miệng ngậm xì gà, vàng thì đeo kín người.
Chỉ là nhìn cái bản mặt hiện rõ hai chữ kẹt xỉn trên trán của lão, Cao Cường không cần nghĩ ngợi mà ngay lập tức từ bỏ ý định tiến vào hỏi thăm. Làm việc cho mấy lão bủn xỉn tuyệt đối ăn không ngon.
Đi qua một dãy bốn năm sạp hàng buôn bán bánh kẹo rượu bia liền tới một sạp kinh doanh dưa hấu. Chỉ là Cao Cường còn chưa kịp ghé vào hỏi thăm thì trước mặt xuất hiện hai gã ngăn cản hắn lại.
Đầu tóc mặt mũi lấc cấc vênh váo, xăm trổ rồng rắn tứ tung. Đặc biệt cái kiểu quần áo bẩn thỉu ám mùi khói thuốc thì đúng chuẩn phong cách của đám pháo hôi chạy việc lặt vặt trong các băng nhóm hắc xã.
Cao Cường không muốn dính vào phiền toái liền ra vẻ ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi một cái rồi lách người rời đi. Có điều đối phương lại không chịu cho mặt mũi mà tiếp tục tiến tới chặn đường.
Ở cái tình cảnh còn đang lạ nước lạ cái chưa biết phải đi đâu về đâu thế này, Cao Cường thừa hiểu bản thân nếu muốn sống được yên ổn thì trước tiên cần phải tránh xa những rắc rối không đáng có.
Cao Cường cũng mong mình là mãnh long quá giang để mà đạp lên đầu đám giun dế tạp mao này lắm. Đáng tiếc bản thân hiện tại ngay cả giun dế cũng không bằng thì lấy gì ra để mà cứng?
Xem ra không muốn cứng cũng phải cứng, cùng lắm thì bị hai thằng khố rách áo ôm này đánh một trận. Chứ nín nhịn chỉ sợ sau này có mà suốt ngày bị đè đầu cưỡi cổ thu phí bảo kê cái gì thì còn khổ nữa.
Mặc dù ôm tâm lý phải ăn hành một trận, xong ít nhiều gì cũng phải đáp trả lũ khốn này vài cú đấm gỡ vốn mới được. Bởi vậy Cao Cường ngay lập tức vén tay áo chuẩn bị tư thế sẵn sàng liều chiến.
“Tiểu Cường” – Đột ngột một tiếng gọi vang dội từ sau lưng vọng tới. Ở nơi xa lạ không quen thuộc với ai thế này mà tự nhiên có người gọi tên, Cao Cường tuyệt đối bình tĩnh không nổi.
Nhất là quay lại quan sát thì thấy người vừa lên tiếng là một đại thúc lạ hoắc lạ hua, Cao Cường xin thề từ bé tới lớn chưa gặp người này bao giờ. Vì thế Cao Cường càng phải đề cao cảnh giác hơn nữa.
“Ngươi cái thằng nhóc này, không phải khi trước đã dặn ngươi lên thành phố thì tới làm việc cho Bình thúc đó sao? Còn chạy đi xin việc lung tung cái gì?” – Vị đại thúc đi tới liền quất cho Cao Cường một cái vào lưng, đã vậy còn mở miệng oán trách thân thiết cứ như thể hai người là bà con xa vậy.
Trong khi Cao Cường còn đang choáng váng vì chẳng hiểu con mẹ gì đang xảy ra, thì vị đại thúc tự xưng là Bình thúc này vẻ mặt biến chuyển lạnh lùng, gằn giọng mà nói với hai gã côn đồ lúng túng đứng kia:
“Lần này các ngươi không biết nên ta bỏ qua. Còn có lần sau thì đừng trách lão tử không nể mặt lão đại các ngươi. Giờ thì cút đi”
Dám chắc vị Bình thúc này tại chợ Tây Biên phải có uy danh không nhỏ đi. Hai gã côn đồ bị doạ dẫm nạt nộ mà cúi đầu vâng dạ ngoan ngoãn hơn cả chó cún. Và tất nhiên cụp đuôi chạy cũng nhanh vô cùng.
Giải quyết xong hai gã lôm côm, Bình thúc liền bước chân rời khỏi. Có điều khi thấy Cao Cường vẫn đứng yên tại chỗ, liền dừng lại nghi hoặc nhìn hắn mà hỏi:
“Đi thôi, tiểu tử ngươi còn đứng đó làm gì?”
Người ta vừa cứu mình một bàn thua trông thấy nên Cao Cường có chút khó mở miệng. Thế nhưng cũng không thể vì cả nể mà đi ngược lại phương châm sống của bản thân, hắn vẫn là thành thật nói ra:
“Đại thúc, cảm tạ vì ngài vừa rồi ra tay tương trợ. Thế nhưng ta không muốn gia nhập hắc bang, bởi vì đó không phải là cuộc sống mà ta mong muốn. Cho nên đại thúc, ta rất mong ngài thông cảm”
Nghe những lời nói đầy thành khẩn này của hắn, vẻ mặt của Bình thúc thoáng hiện nét cổ quái. Xong rất nhanh Bình thúc hai mắt híp lại, ông cười lạnh nói ra một câu mà Cao Cường không có gan làm trái:
“Không muốn bị chặt thành từng khúc nhét bao tải thả trôi sông thì mau đi theo lão tử”
Lẽo đẽo đi theo ở sau lưng vị đại thúc có phần khủng bố này, Cao Cường sâu sắc hoài nghi bản thân số mệnh cầm tinh con rệp. Hết bị ma ám với cha mẹ vứt bỏ, lại tới bị côn đồ xiên cho suýt chết.
Muốn tìm chốn yên bình lặng lẽ tu hành thì lại bị lão đại hắc bang để ý tới. Nhìn tình huống trước mắt thì Cao Cường cho rằng bản thân dù không muốn cũng một tỉ phần trăm sẽ phải gia nhập vào hắc xã.
Chẳng lẽ lão tặc thiên muốn ép Cao Cường ta đây phải trở thành lão đại hắc bang cho nên mới sắp đặt tình huống oái oăm như thế này? Cao Cường trong đầu không ngừng oán trách tự hỏi. Hắn có chút bất đắc dĩ ngẩng mặt nhìn lên bầu trời vẫn còn đang tối đen như mực.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện