[Dịch] Đường Chuyên
Chương 17 : Khoai tây
.
Vân Diệp rất có thiện cảm với viên thái giám thức thời này, đâu có tệ như trong sử sách nói nhỉ. Đường Chân trong Tiềm Thư miêu tả thái giám: nhìn không giống hình người, tướng không ra tướng người, nghe không giống tiếng người, không có tình người. Chẳng biết có phải vì tên đó có thành kiến với thái giám, hay là bị thái giám hãm hại hay không, tóm lại Vân Diệp thấy Lưu nội thị là người không tệ. Chưa nói đã cười, biết điều biết ý, làm người ta có cảm giác gió xuân thổi qua mặt, còn về nội tâm hắn có âm u hay không thì liên quan chó gì tới mình.
Từ hôm nay phải làm một người cao thượng, từ hôm nay phải làm một người thuần phác, từ hôm nay phải làm một người lòng không có chí lớn, từ hôm nay làm một người chỉ ăn chờ chết vì ta là tước gia, ta nguyện mặt hướng về núi nam, xuân ấm khai hoa.
Vân Diệp không cần xây nhà, vì bệ hạ vĩ đại, trí tuệ, quang minh, khảng khái Lý Nhị trừ ban cho y tước vị nam tước, còn thưởng cho y một nghìn hai trăm mẫu đất, để cảm tạ cống hiến vô tư của y khi hiến lên cách làm muối. Trình Giảo Kim cũng luôn miệng khen hoàng đế bệ hạ rộng rãi.
Tước vị hoàng triều phân ra làm năm đẳng công, hầu, bá, tử, nam. Vân Diệp lần này được phong nam tước là từ thân trắng nhảy vọt lên làm tước gia, dưới đại thế giang sơn đã định, phong quý tộc cực kỳ cẩn thận, toàn triều đều đang nghĩ cách tước giảm quý tộc, giảm bớt tước vị, Vân Diệp chỉ dựa vào cách chế muối phá vỡ hạn chế này, được phong ngay thành nam tước khai quốc chính hiệu.
Phải biết rằng Trình Giảo Kim theo Lý Nhị bệ hạ vào sinh ra tử nhiều năm, lại là tâm phúc tuyệt đối mới được phong làm huyện công Lô quốc, danh thần một đời Ngu Thế Nam mới chỉ là tử tước huyện Vĩnh Hưng mà thôi.
Hiện giờ tước vị đều có hai chữ khai quốc phía trước, càng thêm hiếm có, đem so ra thì hơn nghìn mẫu đất phong kia không đáng nói nữa rồi. Nhìn từ bản đồ thì nó cách thành Trường An năm mươi dặm, theo cách nói của Trình Xử Mặc thì đó đâu phải là đất phong tại Trường An, cách Lũng chỉ có vài tấc.
Đương nhiên đó chỉ là so trên bản đồ thôi, kệ nói thế nào thì mình cũng có tước vị, có quan chức, có ruộng có đất rồi. Bị hạnh phúc to lớn phủ lên, Vân Diệp đã quên mất chuyện Trình Xử Mặc lấy khăn bẩn nhét miệng mình. Cha con họ Trình đều thích lấy bàn tay vỗ mạnh vai người khác biểu đạt sự vui mừng, Vân Diệp cũng quên giải thích sự thực mình không có bệnh động kinh.
Vân Diệp mở ba lô ra, thời gian qua y cố ý không xem lại những đồ vật trước kia, lo bản thân lại chìm đắm vào hồi ức thống khổ. Cầm lấy di động, đã hết pin rồi, màn hình đen xì xì, mở nắp sau, lấy pin ra, cẩn thận thổi bụi bặm bên trên. Trình Xử Mặc lấy nó làm gương, còn chê không tốt bằng gương đồng. Lấy máy sạc điện mặt trời ra, chọn một chỗ không có bóng râm, cắm di dộng vào, dùng chưa tới bốn tiếng di động đã sạc đầy pin, trong đó có ảnh cả nhà, Vân Diệp muốn nhìn vợ con, y lo cứ tiếp tục thế này mình sẽ quên mất bọn họ.
Cái kẹp tóc vẫn đẹp như thế, ngón tay Vân Diệp nhè nhẹ lướt qua kẹp tóc như vuốt ve mái tóc mềm của vợ. Máy định vị đã bị mình làm mất rồi, ví cũng bị ném đi rồi, dấu hiệu tồn tại của mình chỉ còn cái cơ thể này thôi, không nỡ ăn hai củ khoai tây đã mọc đầy mầm màu tím, Vân Diệp hiểu rõ giá trị hai củ khoai tây này, nếu như không có chúng, Đại Đường muốn có nông phẩm trọng yếu này phải qua Thái Bình Dương mênh mông tới Châu Mỹ tìm kiếm. Gọi thân binh hầu hạ mình tới, lệnh hắn tìm vài cái chum lớn, định cắt khoai tây ra trồng trong đó, mong rằng chúng có thể sinh trưởng trước khi trời lạnh.
Bộ đồ nấu ăn đã bị Trình Xử Mặc mượn đi, nghe nói muốn thợ rèn trong doanh rèn ra một bộ nữa, tới giờ vẫn chưa có tin tức gì. La bàn, bản đồ đều bị Vân Diệp cất kỹ, không định cho chúng thấy mặt trời nữa. La bàn còn nói được, bản đồ thực sự không cách nào giải thích, nhưng nó quá trọng yếu, không thể hủy đi. Cái xẻng công binh thì hình như Trình Xử Mặc không định trả cho mình nữa.
Vét hết ba lô, Vân Diệp rũ rũ, định rũ hết bụi đất bên trong, không ngờ có mấy thứ vàng lấp lánh rơi ra, Vân Diệp nhìn xem, thì ra là năm hạt ngô, không biết lọt vào trong khe ba lô khi nào, Vân Diệp nhặt hạt ngô lên, dùng túi vải bọc kỹ, đặt cùng chỗ với quả ớt, hi vọng năm nào đó tròng được, nông trang của mình có hưng t hịnh hay không là nhờ cả vào nó.
Vân Diệp không ôm mấy hi vọng vào sản phẩm điện tử, trong di động mà không có ảnh của vợ con thì y nhất định ném vào Hoàng Hà rồi. Tử không nói chuyện ma quỷ, thứ quá tiên tiến không mang tới cho mình hạnh phúc, chỉ rước lấy tai họa. Lý Nhị bệ hạ bản chất không tin vào bất kỳ thần linh nào, nếu mình mà đem ra một món thần khí không giải thích nổi, Lý Nhị bệ hạ không sùng bái mà lập tức vung đồ đao lên.
Vân Diệp phát hiện ra mình thành kẻ trắng tay thực sự rồi, người không có một xu chưa nói, lại còn nợ Lão Trình một khay bạc. Tuy nói tiền là thứ khốn kiếp, nhưng không có tiền làm gì cũng khó. Lý Nhị bệ hạ sao lại quên thưởng cho một ít vàng bạc châu báu chứ? Không có tiền thì ngươi làm tước gia như thế nào? Vân Diệp thấy mình là tước gia bi ai nhất trên đời. Tước gia còn phải tự mình đi kiếm tiền à? Chẳng phải tước gia đều trái ôm phải ấp, ăn sơn hào hải vị, đi đường cưỡi tuấn mã sao? Sao tới lượt lão tử phải làm cu li kiếm tiền? Lẽ trời ở đâu?
Lão Trình tò mò nhìn năm cái chum nhỏ xếp hàng ngang trước lều của Vân Diệp, kỳ quái là Vân Diệp còn đục lỗ ở dưới đáy chum, quân sĩ đang dùng lá mục, bùn bên sông trộn vào với nhau, trông hết sức màu mỡ. Vân Diệp nhẹ nhàng đặt từng miếng mọc mầm tím quái lại vào trong chum, lấp một lớp đất mỏng lên, đợi Vân Diệp tưới nước xong, Lão Trình không nhịn được hỏi:
- Tiểu tử ngươi làm cái gì thế? Trồng hoa à? Tiểu tử ngươi không làm cái chuyện vớ vẩn ấy trong quân doanh đấy chứ?
Vân Diệp phủi bùn đất trên tay, khom người thi lễ với Lão Trình:
- Trình bá bá, tiểu chất hết sức cảm kích vì sự tín nhiệm của bá bá, tiểu chất làm chuyện hoang đường như thế, bá bá không những không trách mắng còn bảo quân sĩ ra sức giúp tiểu chất hoàn thành. Bá phụ ưu ái, tiểu chất ghi nhớ trong lòng. Còn về vật trong chum, cho tiểu chất làm ra vẻ thần bí chút, sau mùa thu tự biết. Nhưng tiểu chất có thể nói, vật này là chí bảo vô giá, chỉ cần trồng thành công, sau này có thể khiến Đại Đường ta không còn lo cái đói nữa.
- Tiểu tử nói thật đấy chứ? Chỉ bằng vào năm cái chum mà có thể giúp Đại Đường không lo nạn đói nữa à?
Trình Giảo Kim run giọng hỏi.
- Hì hì, tiểu chất vừa mới được tước vị, lại được một nghìn mẫu đất phong, đáng tiếc là nghèo rớt mùng tơi. Cuối năm tới Trường An khấu tạ bệ hạ, chính thức nhậm chức, không có tiền thì làm sao được? Đợi thứ này trồng thành, tiểu chất cũng hiến cho bệ hạ kiếm chút tiền, thế là có thể ngồi ăn đợi chết rồi.
Vân Diệp vừa mới dứt lời bị một cái bàn tay cực lớn chộp lấy cổ, kéo y vèo doanh trướng.
Cho một trận đòn, chống cự, lại đánh tiếp, sau đó khuất phục, qua cuộc nói chuyện đúng theo bình thường, Lão Trình hể hả chắp tay sau lưng đi ra khỏi lều, ngồi bên chum đếm cẩn thận số mầm trong đất, gọi mười tên thân vệ tới, dặn bọn họ trông coi cẩn thận, sờ miệng chum lẩm bẩm:
- Cái này còn quý hơn cả mạng.
Đám thân vệ thấy Đại tướng quân như thế, vội thu lại thái độ thiếu xem trọng, mươi đôi mắt nhìn chằm chằm năm cái chum, không dám có chút lơ là nào.
Vân Diệp nằm trên giường, xoa cái mông bị tê đi, kêu khóc bi thảm:
- Khoai tây thôi mà, có cần đánh ta một trận như thế không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện