[Dịch]Dương - Bình - Nhi- Sưu tầm
Chương 48 : Sự thật phơi bày 4
                                            .
                                    
             Tình hình diễn tiến biến hóa khôn lường, tôi không còn biết mọi chuyện  đang diễn ra là như nào nữa. Đây cứ như một ma trận kết hợp giữa pháp  lực, trí tuệ và tham vọng, muốn thoát ra khỏi tất cả chuyện này là  chuyện không tưởng.
Mắt tôi hoa lên nhìn mọi thứ không còn rõ nữa. Tất cả đều nhuốm màu đỏ.  Kiếm Tiên cũng ngập trong máu mà vẫn lặng thinh, chẳng có chút biến hóa  gì thành Hoàng Nhãn Long cả. Lần này thì hay rồi, chẳng thể cầu cứu được  ai nữa, họa này dù tôi có bất tử cũng không thoát nổi.
Toàn thân tôi bủn rủn, dần hao mòn sức lực, khó lòng có thể tiếp tục giữ kiếm.
Bỗng từ xa kia vọng tới nhiều âm thanh hỗn loạn dồn dập. Ban đầu thì  không rõ, sau dần dữ dội hơn, đủ để nhận ra là tiếng những bước chân  dũng mãnh. Những bước chân mạnh mẽ và gấp gáp như này không giống của  con người. Có vẻ như tộc Bạch Tượng đã kéo tới đây sau vụ sập huyệt đầy  hài cốt.
Mặt đất bằng đá trầm tích rắn chắc là vậy cũng rung chuyển như đang gãy  vỡ từng kết cấu địa tầng. Cây cối cũng vì thế mà đổ nghiêng ngả theo  nhịp di chuyển hung tàn đó. Tôi không đủ tập trung để quan sát được xa,  thực tế thì không chỉ có đoàn Bạch Tượng mà cả lũ Tâm Nhân Ảnh không có  gương mặt cũng đang ùn ùn kéo tới đây.
Cả người gã Tâm Nhân Ảnh khổng lồ cũng bị nảy lên giật xuống liên hồi,  miệng gã khẽ phát ra tiếng xít nhẹ. Gã cũng có vẻ chưa hiểu phong ba bão  táp gì đang kéo tới. Và tôi đương nhiên cũng bị kéo theo guồng động đất  tức thời chẳng rõ từ đâu ra, cả người cứ bị nghiến chặt đau không thể  tả, vậy mà còn bị dập lên dập xuống...
Khắp bốn bề đất trời đều rung lên ầm ầm. Tôi cầu cho cơn địa chấn này  mạnh hơn nữa, mạnh đến mức có thể khiến tôi rơi khỏi bàn tay thô bạo  chết tiệt này luôn thì càng tốt.
Đám cây rừng cũng nghiêng ngả theo nhịp chấn động của cơn địa chấn. Từng  khóm từng cụm cây lâu năm già cỗi đua nhau than khóc. Dần dần tôi nhìn  thấy trong làn bụi mù mịt là đoàn Bạch Tượng đang hùng dũng lao tới đây  dưới sự chỉ huy của Ánh Dương, bên cạnh là Lưu Tướng Quân, Ngô Thông cắp  Vương tử nhảy nhót trên những ngọn cây bám theo sát gót.
Mắt tôi đã mờ đặc đi vì màu đỏ của máu bao phủ. Nếu cứ bị treo ngược như  này không khéo đến cả con ngươi mắt tôi cũng bị rớt ra mất. Tôi cố khua  khoắng tay chân như để tranh thủ sự rung chuyển của đất trời mà cựa  mình một chút, nhằm lật ngửa người lại được tí nào thì hay tí đấy. Ruột  gan tôi chắc chắn là lẫn lộn vào nhau hết rồi.
Tiếc thay sự giảo hoạt của tôi đã bị gã Tâm Nhân Ảnh bắt trọn. Gã trừng  mắt nhìn tôi, cái miệng không lưỡi bắt đầu gầm gừ những âm thanh đe dọa.  Nếu lúc này gã vẫn còn lưỡi, rất có thể gã sẽ phóng cái thứ nhớp nháp  đó ra mà mút chặt lấy tôi, rồi cuộn người tôi vào trong khoang miệng và  nhai rau ráu giống như lũ ấu trùng hôm bữa. Tôi có lẽ nên lập đàn cảm tạ  trời đất vì đã để Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần cắt phăng cái thứ gớm  ghiếc đó đi rồi, chứ không thì chẳng biết số phận tôi đã về đâu nữa.
Gã Tâm Nhân Ảnh còn đang trừng mắt gườm gườm nhìn tôi, gã có vẻ khá khó  chịu với cái thái độ đểu giả của tôi liền ghì sát tôi lại gần. Không  hiểu gã định làm gì tôi, nhưng bộ mặt gã khi nhìn gần càng hung tợn và  đáng sợ. Cái mũi tịt dín không có lỗ mũi của gã đang phập phồng loại khí  tanh hôi kinh khủng, chỉ thoáng ngửi đã muốn nôn. Tròng mắt như bị đảo  lộn của gã khẽ dịch chuyển, không những thế lại còn phát ra thứ sắc vàng  sáng quen thuộc, soi rọi mọi góc khuất.
Nhìn gần như này tôi mới phát hiện con ngươi mắt của gã Tâm Nhân Ảnh  thực sự có vấn đề, không đơn giản là chỉ bị dị tật về mắt như tôi nhận  thấy ban đầu. Tôi không dám chắc gã có thể nhìn thấy mình bằng ánh nhìn  đờ đẫn kiểu đó. Đáng lẽ ra tôi phải soi được bộ mặt chết trôi của chính  mình trong cặp con ngươi dã thú của gã, đằng này lại như nhìn vào tấm  kính râm, sau lớp kính là bóng tối mịt mùng ghê rợn. Và rồi thẳm sâu sau  lớp màng mỏng của đôi mắt gã tôi thấy...
Tôi chưa kịp định hình cái thứ kỳ lạ trong đôi mắt của gã Tâm Nhân Ảnh  thì đột nhiên cả cơ thể khổng lồ của gã bị húc mạnh, đẩy lùi gã phải đến  vài thước. Toàn thân tôi theo đà cũng bị bẻ cong gập lại, bụng dạ còn  chút gì ở trong tôi tin chắc cũng đã bị phun ra ngoài hết. Bàn tay khổng  lồ của gã càng siết chặt tôi hơn. Mấy cái móng tay gớm ghiếc của gã  nghiến vào phần da thịt mỏng manh còn lại trên người tôi. Chẳng biết máu  tôi lúc này đã bắn ra những đâu, nhưng xem chừng đã bắn lên mặt gã Tâm  Nhân Ảnh tương đối nhiều, bắn cả vào mắt gã. Tôi không khỏi mừng thầm,  máu tôi chứa không ít độc, tiếp xúc vào phần da non của gã như này sẽ có  ít nhiều tác dụng, cũng có thể làm mù mắt gã.
Gã quái vật Tâm Nhân Ảnh còn chuếnh choáng thì bị húc tiếp thêm vài cú  nữa. Cú nào cú nấy đều rất dũng mãnh, tưởng như muốn nghiền nát cái cơ  thể ma quái của gã. Cả cơ thể gã siêu vẹo hẳn đi. Cứ như bị uốn cong  vậy. Thế đấy, cơ thể gã cũng có thể dài ra như những bộ phận khác. Tuy  tiếng xương cốt nứt gãy vẫn phát ra điếng người nhưng cơ thịt gã thì dẻo  dai không tưởng, tuyệt nhiên không bị thủng hay rách tí nào. Gã khẽ lắc  người để phần đuôi lộ ra gần hết, những chiếc gai nhọn như dài thêm ra  rồi quyết liệt phóng vào không trung.
Tôi nghe vài tiếng rống đổ dồn bên tai, rồi âm thanh rầm rầm giáng xuống  lớp trầm tích. Ra là vừa rồi có hai Bạch Tượng dũng mãnh xông tới húc  gã quái vật Tâm Nhân Ảnh. Chúng nhắm điểm chết trên cơ thể gã mà húc.  Tiếc thay gã quái vật này không giống người thường hay mấy loài quái vật  đơn giản thường thấy. Cơ thể gã rất nhanh nhẹn, có thể linh động trong  mọi tình huống. Dù bị tấn công bất ngờ, lại với sức lực khủng khiếp của  voi trắng bốn ngà với chiều cao gần tương đương mà gã Tâm Nhân Ảnh vẫn  không hề hấn gì. Đã thế gã còn phóng cả núi ám khí hạ thủ hai Bạch Tượng  to khỏe nhanh như vậy chứng tỏ chất độc trong đám lông đuôi sắc nhọn  kia vô cùng kinh khủng.
Tôi nghĩ, cảnh tượng hoành tráng này mà được quay hình kịp thì sẽ là  sê-ri đắt giá cho loại nước tăng lực thần thánh, thiên hạ vô địch trong  ngành quảng cáo. Mấy loại thước phim về Red Bull cũng không là gì so với  đây. Thương hiệu nước tăng lực Bạch Tượng còn bắt hình hơn nhiều.
Đàn voi trắng bốn ngà từ tứ phía hung hãn lao tới. Khí thế từ họ tỏa ra  bừng bừng, kèm theo tiếng kinh hô cùng tiếng voi rống ngút trời, nhắm  thẳng mục tiêu phía trước. Tôi bắt đầu sợ rằng bọn họ đã quên mất tôi  còn đang vắt vẻo trên tay gã quái vật Tâm Nhân Ảnh, lỡ như gã không  thoát được thì tôi phải chịu chung cảnh bị voi xéo bét nhè với gã sao?
“Trông Bạch ca tôn quý thật thảm hại. Mất mặt tộc Bạch Tượng quá!” Ánh  Dương cười với Bạch Nguyên. Gương mặt cô nàng rõ là nở nụ cười mà sao  tôi lại thấy nộ khí dày đặc cuộn quanh.
“Ta lại thấy mình rất chất đấy chứ. Do muội đến không đúng lúc thôi.”  Bạch Nguyên hớn hở đối đáp lại, vội dìu Vệ Môn Thần lên lưng voi.
“Huynh còn ở đó mà cười đi. Cái đồ háo sắc! Hay Bạch ca muốn ôm cô gái  đó luôn, khỏi chiến đấu nữa, bỏ mặc an nguy của cô em gái này.” Ánh  Dương di dời nụ cười đầy nộ khí sang Vệ Môn Thần.
Cô nàng tộc Bạch Tượng này sở hữu nụ cười chết chóc thật, đứng từ xa  nhìn thôi đã thấy rùng mình. Chẳng trách Vệ Môn Thần dù đang trọng  thương cũng nhảy phắt dậy như lò xo.
Bạch Nguyên có vẻ hơi bối rối. Vệ Môn Thần nhìn Bạch Nguyên ung dung  nói: “Thần vẫn có thể chiến đấu, không cần cưỡi Bạch Tượng.”
Bạch Nguyên từ bối rối chuyển sang chưng hửng. Nhưng rất nhanh lại sang  bộ mặt cười tủm tỉm. Chẳng hiểu nổi đầu óc của anh ta là đang nghĩ cái  quái gì ám muội nữa.
Gã quái vật Tâm Nhân Ảnh gầm vang một tiếng. Âm thanh không phát ra từ  miệng mà từ cuống họng dài ngoằng của gã với âm lượng lớn và hung tợn  hơn bao giờ hết. Nếu còn cái lưỡi tởm lợm thì dám chắc tiếng rống của gã  sẽ gây ra cơn địa chấn khủng khiếp hơn vừa rồi.
Tình hình còn tệ hơn những gì tôi nghĩ. Khi tiếng gầm của gã quái vật  vừa dứt, ngay lúc này, cả đám Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo từ đâu đồng loạt  phóng ra. Trong tích tắc, hàng trăm quái vật cổ dài bu kín mọi ngóc  ngách. Chúng như vừa được gã quái vật hiệu triệu bằng thứ âm thanh ma  quái, nhanh chóng chia thành nhiều nhóm nhỏ, xếp đội hình theo hình tam  giác. Gương mặt chúng hoàn toàn trống trơn khiến cho đối thủ nhìn thấy  cũng phải dè chừng mấy phần bởi không thể đoán trước chúng sẽ làm gì  tiếp theo. Nhất là tuy đã thủ thế sẵn sàng nhưng chúng không hề mang vũ  khí.
“Xông lên!” Ánh Dương hô to một tiếng là cả đoàn Bạch Tượng hùng dũng phi tới, bất biết dưới chân có cái gì cũng sẽ bị cày nát.
Bạch Nguyên cũng bắt kịp tình hình rất nhanh. Anh phi thân lên mình Bạch  Tượng lớn nhất. Bản lĩnh của Vương một tộc trên lưng Bạch Tượng lúc này  mới tỏa ra ngút trời, nhìn theo góc độ nào cũng thấy Bạch Nguyên vô  cùng oách. Bạch Tượng mà Bạch Nguyên cưỡi trên lưng không chỉ có bốn  ngà, mà có tận chín ngà. Từ nó toát ra khí thế khiến ai nhìn vào cũng  phải kinh khiếp. Toàn thân Bạch Tượng chín ngà này bọc kín thiết giáp,  đầu nó còn có “mũ bảo hộ” khá đặc biệt, theo tôi nghĩ đó không phải bằng  kim loại, mà là bằng một loại ngọc rất kỳ lạ. Rất có thể loại mũ bảo hộ  này là để tránh những thứ bàng môn tà đạo, nơi đây vốn sẵn nhiều loại  pháp lực quái quỷ mà. Nhìn kỹ thì đôi mắt của Bạch Tượng chín ngà này  cũng rất đặc biệt. Không giống những Bạch Tượng khác, mắt của nó màu  xanh rêu thẫm giống như Đại Quy và con Mãng Xà Thạch trong bụng lão Quy  tổ. Yếu tố này so với bố cục toàn diện liệu có liên quan gì không nhỉ?
Tôi đã từng nghe nói Voi trắng bốn ngà là loài thần thú dũng mãnh,  trên chiến trường là chiến binh cừ khôi nhất, không có địch thủ. Giờ  được chứng kiến tận mắt uy lực của tượng binh mới thấy rõ những lời nói  đó không sai chút nào. Trước đây khi tới vùng Tây Nguyên – Việt Nam cũng  ngài Max, tôi đã nghe nhiều giai thoại và truyền thuyết về voi chiến  được người dân Việt Nam sử dụng trong suốt chiều dài lịch sử kháng  chiến. Ngài Max cũng rất chú ý tới tượng binh nên tìm kiếm nhiều tài  liệu để nghiên cứu. Thực tôi cũng không hiểu sao ba tôi lại hứng thú với  lịch sử của con người, nhất là với dân tộc phải nhiều năm trường kỳ  chống giặc như Việt Nam.
Thời điểm khi tôi và ba tới Tây Nguyên – Việt Nam cũng là lúc mảnh  đất đỏ này đang trong giai đoạn chiến tranh chống Mỹ Ngụy. Ngài Max bí  mật gửi tôi học trong nhà thờ của một giáo xứ người Pháp tên là Dany.  Tôi cũng không còn nhiều ấn tượng về cha Dany, chỉ biết rằng người này  có quan hệ rất mật thiết với ngài Max. Những đứa trẻ bất thường có mặt ở  nhà thờ phần lớn là do lưu lạc chiến tranh hoặc là những chiến sĩ nhí  ẩn mình. Chúng tuy khác biệt nhưng là những đứa trẻ rất gan dạ. Ba tôi  cũng tham gia trận chiến của đồng bào Tây Nguyên, ông thường xuyên mất  tích một thời gian dài và chỉ thỉnh thoảng mới về thăm tôi. Thời gian  dài của ba tôi đương nhiên được tính theo năm tròn chục. Tôi thực không  rõ thời gian đó ngài Max đã làm những gì, nghiên cứu cái gì mà say mê  đến vậy. Lý do ông đột ngột đưa tôi tới Việt Nam chắc hẳn rất đặc biệt  và là sự lựa chọn vô cùng mạo hiểm.
Tôi nhớ khi đó ngài Max có rất nhiều tư liệu về việc dùng tượng binh.  Như cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưngnăm 40đã sử dụng lực lượng voi chiến  đánh lại quân nhà Đông Hán. Có những trường hợp sử dụng tượng binh thành  công như chiến dịch nghĩa quân Lam Sơnra Bắc, hay quân Tây Sơncông phá  thành Ngọc Hồi,nhưng cũng có những trận voi chiến bị vô hiệu hóa như  trận đánh Bình Lệ Nguyênhay trận thành Đa Bang. Sự phát triển vượt bậc  nhất chính là vua Quang Trung đã đặt pháotrên lưng voi trong chiến dịch  đánh thành Ngọc Hồi làm quân Mãn Thanhphải khiếp sợ, bây giờ nhiều người  vẫn nói đó là xe tăngđầu tiên ở Việt Nam...
Ba tôi nhắc nhiều nhất tới cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng, có lẽ bởi  những vị tướng quân tài ba là phái nữ nên ông bị ấn tượng. Không chỉ  mình ngài Max, ngay cả tôi, sống lâu như vậy, trải qua cả cuộc chiến  chống Ngụy tại Tây Nguyên – Việt Nam đến tận bây giờ vẫn còn hứng thú  với loại hình chiến sự thời cổ đại và trung cổ này. Tượng binh thực sự  rất mạnh mẽ, có thể coi là những cỗ xe tăng càn quét chiến trường dù với  số lượng ít ỏi.
Ánh Dương lúc này trong mắt tôi là nữ dũng sĩ oai phong lẫm liệt, nhân  chứng sống của truyền thuyết. Nhìn cô ấy trên lưng Bạch Tượng càng toát  lên khí thế hào hùng. Trong lòng tôi thoáng chốc hi vọng gã quái vật Tâm  Nhân Ảnh sẽ bị tiêu diệt. Cả cánh rừng bỗng chốc vang vọng âm thanh  chết chóc đến ghê người. Mặt đất cứ thế rung chuyển ầm ầm, cát bụi và đá  bay tới tấp...
Nhưng đây không còn là cuộc đánh lộn mua vui cho tôi. Đây thực sự là một  cuộc chiến trên bãi chiến trường khốc liệt mà lần đầu tiên tôi được  chứng kiến từ khi tới thế giới này. Lũ Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo vẫn thừa  pháp lực gây rối loạn thần trí, khiến đàn Bạch Tượng hùng dũng là vậy  lại đánh loạn cào cào lên. Chúng đua nhau rống vang rồi co hai chi trước  lên nhằm hất nhào những người quản tượng. Chúng không còn theo sự điều  khiển của họ nữa, tấm thân khổng lồ nặng nghìn tấn của chúng cứ nhảy  lồng lên dữ dội. Rồi chúng quay ra tấn công nhau, húc nhau đến toạc đầu  rách mắt. Mấy cặp sừng hung tàn ghì chặt lấy nhau, quyết loại bỏ đối  phương.
Đội hình tham chiến của quân Bạch Tượng nhanh chóng bị phá vỡ và hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Nhân lúc này, lũ Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo vọt lên tấn công những người  quản tượng. Thân thể lũ Tâm Nhân Ảnh biến hóa khôn lường, tay chúng  không ngừng vươn dài ra, trong chốc lát là cuốn chặt lấy những thân thể  con người phàm trần đang dần đờ đẫn mụ mị bởi hố sâu trong tâm hồn mình.  Sau đó chúng hất văng những người quản tượng xuống dưới đất để mặc cho  đám Bạch Tượng điên loạn dày xéo. Trận chiến dần thành cuộc tàn sát,  thương vong vô số.
Bạch Vương và Ánh Dương cũng bị kìm kẹp, khó nhọc chiến đấu trong biển  máu. Chứng kiến người trong tộc mình đang phải lãnh những cái chết thảm  khốc, trái tim hai anh em họ có là sắt đá cũng không thể chịu đựng nổi  điều này. Tiếng la hét thất thanh của Bạch Vương chan đầy nước mắt Ánh  Dương, thật bi thương ai oán. Cuộc chiến vô nghĩa này lẽ ra đừng để diễn  ra...
Đây có phải là điều Vương tử đã cố ý nhắc nhở Bạch Nguyên trong một ngày  đã bị xóa đi đó? Vương tử đã dự tính được những thương vong không đáng  có và anh không muốn những chuyện kinh khủng như thế này diễn ra. Hậu  quả của chiến tranh không chỉ có vinh quang, để đạt được nó không biết  phải hi sinh bao nhiêu máu và nước mắt.
Tôi bên này không dám chứng kiến cảnh chết chóc đó nữa, nếu nhìn thêm  chắc tôi sẽ nôn luôn những gì còn dính lại trên cơ thể đã bị bóp nhừ của  mình.
Dương Dương thì đã biến đi đâu mất, không rõ tung tích.
Thời khắc kinh hoàng ấy tôi đã bị ám ảnh cho tới tận bây giờ. Lúc đó,  tôi hoàn toàn bất lực, chỉ biết thở một cách khó nhọc, chứng kiến tình  cảnh thê lương của tộc Bạch Tượng càng thêm tuyệt vọng. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện