[Dịch]Dương - Bình - Nhi- Sưu tầm
Chương 36 : Tôi và cô, ai thắng?
                                            .
                                    
             Điều  Linh Ảnh vừa nói khiến tôi đứng hình, trong ký ức Vương tử tồn tại tôi  á? Cái này có liên quan gì đến câu nói Vương tử đã từng nói với tôi  không? Anh Nhi nói chỉ có mình tôi cảm nhận được anh ấy, nhưng tôi thì  ảnh hưởng gì tới chuyện này chứ, tôi thực lòng không hiểu gì cả?
Lúc  này dáng vẻ của Linh Ảnh không thể phủ nhận hắn chính là Quận chúa Thu  Sa, ngữ điệu và giọng nói, cử chỉ đều hoàn toàn khác khi hắn đóng giả  Thái tử Anh Vũ. Tôi tự dưng đuối lý không biết phải đáp trả làm sao.  Nhưng dù những gì Linh Ảnh vừa nói là đúng đi chăng nữa thì sao Quận  chúa phải hại Dương Dương, rồi còn tước kiếm của anh ấy?
“Ngươi đã làm gì Dương Dương rồi, mau nói!” Tôi quát lên.
“Hắn  vẫn sống, nhưng chắc không được lâu nữa đâu, ta còn tưởng thần thánh  phương nào tới cứu hắn, hoá ra chỉ là kẻ tầm thường thích lao vào chỗ  chết.” Linh Ảnh Anh Vũ giọng lạnh lùng nói.
“Cô  thật độc ác, anh ấy yêu cô như vậy mà cô lại nhẫn tâm ra tay với anh  ấy.” Tôi không khỏi căm phẫn và xót xa cho tình cảm của Dương Dương  không bao giờ đòi hỏi rồi cuối cùng lại bị coi thường đến mức này.
“Yêu?  Yêu ta mà lại cứu cái mạng cỏ của ngươi rồi phá hoại mọi kế hoạch của  ta, hắn ta đã không còn là Vương tử tộc Tiên, cũng không còn giá trị sử  dụng.” Linh Ảnh cười đầy mỉa mai.
“Với  cô anh ấy chỉ là công cụ để lợi dụng thôi sao?” Tôi thực muốn nổi điên,  nhưng lại chẳng làm gì được ngoài việc trừng mắt với một linh hồn đội  lốt nam nhân.
“Ngươi  tức giận như vậy làm gì, hắn ta đâu có liên quan gì tới ngươi?” Linh  Ảnh ghì kiếm xuống cổ tôi thêm một chút. Bờ môi cong cong đầy vẻ chán  ghét. Quả thực hắn làm ô uế gương mặt đẹp đẽ của Thái tử quá. Sao hắn  không hiện nguyên hình đi chứ? Chưa kể còn cái xác không hồn của Quận  chúa nữa, sao không ở đây đối chấp trực tiếp với tôi?
“Dương Dương là bạn bè tốt của tôi, tôi không cho phép cô làm hại anh ấy.” Tôi gào lên tức giận.
Ngược  lại Linh Ảnh lại cười đầy mãn nguyện, hắn nhìn tôi biểu tình bất tuân:  “Hay cho cái câu bạn bè tốt, bạn bè tốt nên hi sinh vì nhau vậy sao? Các  người thật làm ta khó hiểu, đến cả Anh Nhi cũng giành hết tâm sức bảo  vệ cái mạng cỏ của ngươi. Ta bày ra mọi cách loại trừ ngươi, vậy mà  huynh ấy cứ ngăn cản ta. Ngươi là cái thứ gì mà đột nhiên xuất hiện rồi  cướp đi mọi thứ của ta, ngươi cướp cả tấm chân tình của Dương Dương  giành cho ta, cướp cả tâm trí của Anh Nhi, ngươi đã dùng tà thuật gì  khiến họ phản bội lại ta? Ngươi đúng là kẻ thủ đoạn!”
“Cô đang nói cái quái gì vậy, cô điên rồi sao?” Tôi mặc sức gào.
“Nếu  không có ngươi làm đảo lộn kế hoạch của ta thì chắc chắn bây giờ Anh  Nhi đã không như này. Huynh ấy đã là Thái tử và sắp đăng cơ rồi, Bắc  Thành cũng sẽ không rơi vào tay họ An. Bắc Thành là của Anh Nhi.” Linh  Ảnh gằn từng tiếng.
Tôi  thực chẳng hiểu Quận chúa có âm mưu gì? Cô ta không phải muốn loại trừ  Thái tử Anh Vũ để giành ngôi vị lại cho Anh Nhi đấy chứ? Vì thế mà bắt  giam Thái tử ở chỗ lão Quy tổ. Rồi lại hại Nam Vương, người dám quốc  theo di nguyện của Quốc Vương để giành lại Bắc Thành. Không còn người  giám quốc thì có thể đưa Anh Nhi lên ngai vàng. Nhưng cô ta không tính  tới Bắc Thành không có Nam Vương cuối cùng lại lọt vào tay An Hầu. Lẽ  nào ngay từ đầu tất cả âm mưu thống nhất Việt Quốc của Quận chúa đều chỉ  là để giành vương quyền lại cho Anh Nhi? Cô ta làm tất cả mọi chuyện  xấu xa đến vậy cũng chỉ vì Anh Nhi thôi sao?
Nhưng  nếu tất cả đều chỉ vì giành lại vương quyền cho Anh Nhi thì chuyện đêm  biến cố ở Bắc Thành như thế là sao? Tại sao cô ta lại hạ sát Anh Nhi  trong cung Gió Lạc đêm đó? Tại sao lại chỉ bắt giam Thái tử mà không  giết Thái tử, lại còn truyền tin tức giả khiến Dương Dương từ bỏ tộc  Tiên lên đường truy sát Anh Nhi để trả thù? Và cả tôi thì có thể làm ảnh  hưởng được gì đến âm mưu khủng khiếp này chứ?
Vương  tử thành ra bộ dạng như này chẳng phải do Quận chúa gây ra sao? Giờ cô  ta lại đổ lên đầu tôi. Còn Dương Dương nữa, anh ấy thì có tội tình gì mà  bị Quận chúa xem nhẹ như vậy, đến cả tính mạng của anh cũng bị cô ta  hắt hủi?
“Mọi chuyện đều do cô gây ra, chính cô đã khiến Vương tử thành ra như bây giờ.” Tôi lạnh lùng nói.
Linh Ảnh không trả lời mà chỉ đăm đăm nhìn tôi. Lòng tôi càng dấy lên  trăm ngàn nỗi băn khoăn, thực không hiểu Quận chúa muốn cái gì.
“Tại  sao cô lại làm hại Dương Dương? Anh ấy đã vì cô mà hi sinh quá nhiều,  chính cô đã khiến anh ấy phải ly khai khỏi tộc Tiên rồi liều mạng truy  sát Anh Nhi, không những thế cô đã khiến Dương Dương suýt bị An Vương  Phi hạ sát trên đường tới Nam Thành. Cô làm như vậy là để làm gì? Còn  Anh Nhi nữa, anh ấy bây giờ thành kẻ phải mải miết trong nguy hiểm để  tìm lại chính mình, anh ấy khổ sở như vậy là vì cô đấy.” Tôi không biết  phải hỏi cái mớ hỗn độn trong lòng như nào cho thỏa nữa, mọi tâm tư dồn  nén cứ thế ùa ra.
Linh  Ảnh siết chặt kiếm vào cổ tôi khiến máu đã rỉ ra. Cô ta gằn giọng:  “Ngươi thì có tư cách gì nói ta, tất cả mọi việc ta làm đều là vì Anh  Nhi. Ta mất nhiều năm như vậy, tính toán chu toàn như vậy là để đòi lại  ngôi vị cho huynh ấy. Ta muốn đòi lại những gì vốn thuộc về Anh Nhi,  những thứ mà An Vương Phi, Quốc Vương và cả Thái tử đã cướp mất của  huynh ấy, đã khiến huynh ấy thành kẻ bất hạnh như vậy.”
Nghe  những lời nói này của Linh Ảnh quả khiến tôi phát cáu, cô ta nghĩ mình  là ai? Mọi chuyện cô ta làm gây bao phiền phức như vậy thì vì ai được  chứ, có chăng chỉ là vì bản thân cô ta thôi.
Tôi  cười nhạt: “Hừ, cô nói vì Vương tử nhưng lại loại bỏ những người thân  của anh ấy, cô nghĩ như thế là vì anh ấy sao? Làm anh ấy đau khổ đến mức  không còn thiết đến cả tính mạng của mình. Kể cả An Vương Phi hay Quốc  Vương có làm gì thì đó cũng là cha mẹ ruột của anh ấy, Thái tử cũng là  em trai của anh ấy, sao anh ấy có thể vì lợi ích cá nhân mà làm hại  người thân của mình.”
“Ngươi thì biết cái gì mà nói?” Linh Ảnh tức giận quát.
Cũng  chẳng biết lúc ấy có phải do Long Phục Linh khiến tôi mất hết thần trí  không mà độ lì lợm ngang bướng của tôi tăng lên đến đỉnh điểm, tôi chẳng  sợ lưỡi kiếm đang kề sát cổ mình, tôi cũng gào lên không kém, quyết ăn  thua đủ với Quận chúa: “Cô chẳng làm cái gì tốt mà nói vì Vương tử cả,  cô chỉ vì ham muốn của chính mình thôi. Cô nghĩ rằng Vương tử ham muốn  cái ngôi vị đấy à? Đã bao giờ cô lắng nghe tâm tư của Anh Nhi chưa? Cô  có thực hiểu được nỗi lòng của anh ấy không?”
“Huynh ấy xứng đáng với ngôi vị ấy hơn kẻ bất tài như Thái tử.” Linh Ảnh giọng lạnh đến phát sợ.
“Thái  tử không phải hạng tầm thường để cho cô coi thường như vậy. Cô thì cũng  có quyền gì mà quyết định mọi việc của Vương tử, cuộc sống của anh ấy  có như nào thì do tự bản thân anh ấy quyết định, không đến lượt cô nói.”  Tôi quyết cãi lý đến cùng.
Linh  Ảnh đột nhiên cúi xuống mặt đối mặt với tôi, gần đến nỗi như muốn ăn  tươi nuốt sống tôi luôn vậy, giữa chúng tôi chỉ cách nhau bởi lưỡi kiếm  sáng loáng. Thấy điệu bộ ngang bướng của tôi hắn càng khó chịu:
“Khá lắm, kẻ tầm thường như ngươi mà dám dạy dỗ ta. Hạng non nớt như ngươi thì sao phân biệt được đúng sai.”
“Cô  thì biết cái gì là đúng chứ? Cô phụ tấm chân tình của Dương Dương, phụ  cả lòng tin của Vương tử, lại còn nhạo báng Thái tử. Cô khiến cả Việt  Quốc rối ren náo loạn, máu đổ thành sông, như vậy thì có gì là tốt đẹp  chứ?” Tôi mặc sức gào lên không còn biết gì nữa.
Linh  Ảnh thực đã tím tái hết cả mặt mày vì giận dữ. Toi rồi! Lại thêm lần  nữa tôi đạp thẳng vào mặt ong chúa. Với thanh kiếm lợi hại như này chỉ  một đường là kết liễu đời tôi, dù tôi có bất tử cũng khó mà quay trở về  từ cửa ải Quỷ Môn được. Sao tôi lại liều mạng cãi lý với một linh hồn  thủ đoạn như này chứ? Ngô Thông giả đã lấy mạng tôi một lần rồi, giờ thì  Linh Ảnh Anh Vũ chắc chắn sẽ không cho tôi đường thoát.
Tôi  bất chợt hiểu ra sự thực vô cùng tàn khốc, dù sao Linh Ảnh cũng chỉ là  một phần linh hồn, không phải Quận chúa thực sự. Tôi có mất công đôi co  với hắn cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, hắn đâu có biết âm mưu của  Quận chúa khủng khiếp nhường nào, hắn cũng chỉ biết làm theo mệnh lệnh  và sự điều khiển của Quân chúa mà thôi. Hắn vốn đâu có tình cảm con  người, tôi, Dương Dương, hay bất kỳ ai hắn cũng quyết không bỏ qua.
Nhìn điệu bộ lăm lăm tay kiếm của Linh Ảnh Anh Vũ là tôi biết hắn quyết không tha cho tôi rồi.
Cái  cô Quận chúa đáng ghét không hiểu cô ta đang nghĩ cái gì nữa? Cô ta là  cái quái gì mà tự cho mình cái quyền điều khiển cuộc sống của người khác  chứ. Thật uổng công Dương Dương lại luôn nhớ nhung lo nghĩ cho cô ta,  lần này thì hay rồi, anh ta chắc sẽ đau lòng muốn chết khi bị chính  người mà anh ta luôn tôn sùng ra tay hạ thủ. Dương Dương không đủ lý trí  như Vương tử, anh ta chắc chắn sẽ không chịu nổi cú đả kích lớn này. Bị  người mà mình vô cùng thương yêu phản bội là cảm giác khó chịu đau đớn  vô cùng không lời nào tả hết được.
Linh  Ảnh Anh Vũ môi cười mỉa mai. Điệu bộ đểu giả của hắn làm tôi phát cáu,  hắn đã làm gì Dương Dương, hắn đã làm gì anh ấy? Cái bộ mặt bản sao đầy  dã tâm này còn đáng ghét hơn cả phiên bản Thái tử xịn. Không khéo cả  Thái tử và Vương tử cũng bị hắn xử đẹp rồi.
“Tên khốn!”
Tôi  rống lên giận giữ tung một chưởng vào ngực Linh Ảnh bất chấp lưỡi kiếm  đang kề cổ mình. Lực phát ra lúc ấy tuy không mạnh nhưng cũng làm Linh  Ảnh bị bất ngờ mà dội ngược lại vài bước. Nhất thời tay kiếm đã rời cổ  tôi tạo vết rạch khá sâu. Tôi có thể khẳng định lúc này tôi đã hoàn toàn  mất hết lý trí, một núi uất hận trỗi dậy khiến tôi liều mạng xông vào  tấn công Linh Ảnh không chút do dự. Tôi cũng không còn biết sức lực dồi  dào như này đang ở đâu ra, do có Long Phục Linh trong người đang phát  huy tác dụng, hay do tình thương xót với Dương Dương quá lớn?
Lúc  này tôi không khác gì con thú hoá điên, cứ thế lao vào Linh Ảnh đánh  loạn lên. Hắn không còn bị bất ngờ nữa, tránh né vài chiêu võ cào cào  của tôi rồi tung một cú đá làm tôi ngã lăn ra đất, sau đó không khoan  nhượng giơ chân ghì chặt cổ tôi. Ánh mắt hắn chất chứa đầy hung khí,  không một chút do dự. Tôi cũng không chịu thua, miệng thì đã ngậm đầy  thứ chất lỏng tanh tanh, tay thì vẫn gằm ghè bóp chặt lấy chân Linh Ảnh  khiến hắn càng dã tâm ghì mạnh xuống khiến tôi ngộp thở. Cổ họng tôi bị  chèn ép mạnh chỉ trực phun ra cả đống thứ dịch lỏng tanh tanh đỏ đỏ.
Lúc  này phải dùng mánh rồi, với hạng người này tôi không việc gì phải hành  xử như quân tử. Tôi túm một nắm đất to hất tung vào mặt Linh Ảnh khiến  hắn nhất thời mất tập trung mà nới lỏng chân. Chỉ chờ có thế tôi bật dậy  ghì lấy đầu gối hắn rồi dùng hết sức tung một chưởng vào đùi trong  khiến hắn ngã quỵ xuống, tôi nghe rất rõ xương đùi hắn kêu rắc một  tiếng. Xương hắn không gãy nhưng chắc cũng bị bẻ khớp khá nhức nhối.  Chưa dừng tay tôi tung thêm một cú đấm rất mạnh vào xương sườn Linh Ảnh  khiến hắn co người lại. Một cú vẫn chưa đủ, tôi cật lực bồi thêm một cú  nữa vào phần xương sườn đã bị rạn. Chiêu này là thế võ trực chiến đã lâu  tôi không dùng, trước đây khi không được để lộ thân phận tôi luôn phải  dùng nó để hạ gục đối thủ. Tuy lực đánh của tôi lúc này không mạnh, cũng  không đủ sức hạ gục đối thủ sau mấy chiêu liên hoàn ngay lập tức nhưng  chắc cũng làm tiêu hao khả năng chiến đấu của Linh Ảnh đi đáng kể. Thế  đánh này chắc chắn cái cô Quận chúa đáng nguyền rủa kia chưa “phổ cập”  cho gã Linh Ảnh này rồi, hắn sao kịp phản ứng lại đòn của tôi.
Mắt  Linh Ảnh long lên giận giữ, tròng mắt mở ra trợn trừng đe dọa, hắn vung  kiếm lên quyết cắt tiết của tôi, gì chứ máu của tôi không tuỳ tiện để  cho hắn thưởng lãm như thế. Sức lực và máu liều của tôi lúc này phải nói  đã lên đến đỉnh điểm, tôi nhanh chóng vung tay chộp lấy lưỡi Kiếm Tiên,  một tay không đủ thì dùng cả hai tay. Cũng may lúc này Linh Ảnh không  còn dùng được nhiều sức dồn xuống nếu không cả hai bàn tay tôi đã bị cắt  phăng rồi. Máu từ tay tôi chảy dài đầy lưỡi kiếm, cảm giác đau buốt đã  dồn tới tận lục phủ ngũ tạng nhưng tôi vẫn ương bướng quắc mắt nhìn Linh  Ảnh. Tôi quyết không nhún nhường, có như nào cũng không để Quận chúa  thắng thế, tôi dù có thua cũng phải thua theo cách của tôi.
Đúng  như tôi nghĩ, Kiếm Tiên uống máu của tôi chỉ vài giây sau liền biến  thành Hoàng Nhãn Long uy nghiêm. Con rồng mắt vàng gầm lên một tiếng,  toàn thân nó uốn lượn cuộn chặt lấy cánh tay tôi. May là nó không há mồm  ra cắn tôi như dạo trước cắn Vương tử.
Linh  Ảnh bị tước mất kiếm đột ngột tỏ ra khá bối rối, hắn cũng không thể ngờ  Kiếm Tiên lại biến thành con rồng oai phong như này. Cái này chắc cô ả  Quận chúa chưa kịp chỉ bảo hắn đàng hoàng rồi.
Linh  Ảnh nhìn tôi vài giây rồi bất ngờ gầm lên dùng pháp lực tung một chưởng  đánh trúng ngực tôi. Lần này thì Linh Ảnh vẫn nhanh hơn tôi, lực hắn  tung ra rất khủng khiếp, hắn quyết đoạt mạng tôi rồi, dù tôi đã kịp nhìn  thấy hết chiêu thức của hắn nhưng cũng không đủ khả năng tránh đòn này.  Tôi chỉ còn kịp thét lên thất thanh, tiếng thét đau đớn vang khắp cả  nội thành. Không biết Dương Dương, Vương tử, và cả Thái tử có nghe thấy  tiếng thét kinh hoàng của tôi không?
Tôi thoáng thấy cặp mắt hung đồ của Linh Ảnh Anh Vũ quắc lên nhìn tôi đang từ từ ngã xuống.
Hoàng  Nhãn Long nhanh chóng buông tay tôi hoá thành Kiếm Tiên rơi xuống đất.  Lần này thì tôi chết quá thê thảm, chết hoàn toàn không nhắm mắt, Linh  Ảnh dù sao cũng mạnh hơn tôi rất nhiều. Tôi lẽ nào phải chịu thua Quận  chúa thật sao? Cô ta không thể nào thắng được, kẻ độc ác mưu kế thâm sâu  như cô ta không thể thắng. Tôi không phục, tôi thực sự không phục.
Tôi  bàng hoàng nhìn gương mặt vô cùng bất mãn đến thảm hại của chính mình  đổ gục xuống, Kiếm Tiên cũng rớt ngay dưới chân tôi. Tôi đứng hình vài  giây không hiểu chuyện vừa rồi là sao? Bảo Bình vừa ngã xuống trước mặt  tôi là ai?
Tôi một lần nữa tận mắt nhìn thấy cái chết đầy kinh hoàng của mình.
Tôi  vừa bị Linh Ảnh hại chết rồi vậy còn một tôi nữa đang ngồi đây là ai?  Sao tự dưng một lần nữa lại đột ngột xuất hiện hai Bảo bình thế này?  Chuyện quái đản này là sao?
Đây  không phải là mơ, chắc chắn vài giây trước tôi đã bị trúng đòn chí mạng  của Linh Ảnh nhưng ngay lúc đó như có lực đẩy vô hình nào đó rất mạnh  đẩy tôi văng ra, nó khiến tôi ngồi bệt ra đất ngay cạnh hiện trường vụ  án và nạn nhân của vụ thảm sát lại chính là tôi. Nhưng dù có chạm đất  hay không tôi vẫn nhìn thấy rất rõ không rời giây khắc nào một Bảo Bình  khác ngã gục xuống đất với vẻ mặt đầy bi phẫn. Thời khắc ngắn ngủi đó  tôi đã nhìn thấy vô cùng chân thực không thể nhầm lẫn, chính mình ngã  xuống và chết đầy đau đớn.
Bảo Bình đã chết trong tư thế mắt vẫn mở to đầy kinh hoàng ở kia, còn tôi đang sững sờ ngồi đây là ai và từ đâu mà ra?
Linh  Ảnh Anh Vũ cũng chứng kiến sự việc quái đản này từ đầu đến cuối giống  tôi, hắn bỗng chốc cứng đờ nhìn tôi rồi nhìn Bảo Bình kia đang nằm bất  động dưới đất mà bàng hoàng, ánh mắt hắn thoáng nét hãi hùng:
“Ngươi... là cái thứ... quái quỷ gì vậy... làm sao ngươi có thể...” Linh Ảnh quá ngỡ ngàng mà cứ lắp bắp, nói mãi không nên câu. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện