[Dịch]Dương - Bình - Nhi- Sưu tầm
Chương 23 : Bám đuôi
                                            .
                                    
             Trời vừa sáng, những tia nắng sớm buông nhẹ lên người Thái tử. Nhìn cậu  ta khi ngủ mới ôn hòa làm sao. Ngũ quan hài hòa, đôi môi mỏng hơi cong  cong, mái tóc ngắn mềm mại buông nhẹ. Gương mặt cậu ta nhìn tổng thể thì  cũng dễ chịu đấy chứ. Tôi đã mất ngủ cả đêm ngồi theo dõi Thái tử. Cậu  ta cũng thức suốt, cứ nằm trằn trọc mãi, chỉ mới vừa chợp mắt một chút  nên tôi không tiện gọi dậy. Tốt nhất cậu ta đừng tỉnh dậy, cái bộ mặt ôn hòa đáng mến này sẽ mau chóng biến thành bộ mặt ma mãnh khó ưa. Không vừa mắt tôi chút nào.
Tôi chợt nghe thấy động tĩnh bên đội Vương tử, họ đang rục rịch gói ghém  tư trang. Họ sắp đi đâu vậy? Không phải định quay về Nam Thành chứ?  Quay về đó bây giờ khác nào đi vào chỗ chết. Bọn họ liệu có phải đã biết  tình hình ở Nam Thành?
Tôi nín thở theo dõi tình hình bên đó cứ như thể dám Vương tử sẽ phát  hiện ra tôi vậy. Bọn họ chuẩn bị lên đường, nét mặt ai cũng rất sẵn  sàng, hóa ra cũng chỉ tiếc nuối cái chết của tôi ngắn ngủi vậy thôi, xem  ra tôi đã cả nghĩ quá nhiều rồi.
Ngô Thông giả lúc này cũng đang đi cùng họ, vậy là hắn chưa bị phát  hiện. Vương tử vốn rất thông minh, lẽ nào anh ấy không biết Ngô Thông  này có vấn đề? Lại còn Thái tử cũng biến mất cùng lúc tôi chết, anh  không nghi ngờ chút gì sao? 
Tôi nghe họ xì xầm nói chuyện với nhau, phải rất tập trung mới nghe  rõ được đầu đuôi câu chuyện. Ngô Thông giả cũng đem tin tức từ Nam Thành  thông báo cho đám Vương tử, nội dung cũng không khác những gì Thái tử  đã nói với tôi là mấy. Hắn đang dụ bọn họ tới Bái Tử Long tìm gặp Nam  Vương và Lão Tiên. Hắn còn cẩn thận dặn dò không ai được dùng phép trên  đường đi để tránh bị phát hiện.
Nói đến Lão Tiên tôi mới nhớ lão ta chẳng phải vẫn liên lạc được với  Tiên nữ bằng cách dùng phép, sao giờ lão ta không làm thế? Hay là lão ta  đã bị làm sao nên không thể trực tiếp truyền tin? Nam Vương và Lão Tiên  xem ra có chuyện thật rồi. Dù mọi chuyện thực hư như nào tôi vẫn cứ cảm  thấy chuyến đi này rất có vấn đề. Giống như hành trình về cõi vĩnh hằng  vậy, chỉ có đi không có về.
Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi vẫn tin Anh Nhi sẽ không vì cái chết của tôi  mà mất đi hết lý trí. Anh sẽ đủ tỉnh táo để biết rằng cái chết của tôi  không phải do Thái tử gây ra. Nam Thành đã mất rồi. Nếu cả tình huynh đệ  cũng mất, anh em họ quay ra thù hận nhau thì Việt Quốc quả thực hết hi  vọng đòi về. Anh Nhi chắc chắn sẽ không để Việt Quốc lâm nguy, trước giờ  anh đều hy sinh vì Việt Quốc, anh ấy sẽ có tính toán riêng. 
Tôi cũng không hiểu mình lấy đâu ra nhiều lòng tin đến vậy, suy nghĩ  của tôi liệu có đơn giản quá chăng? Nhìn lại mọi chuyện suốt thời gian  qua tôi cứ nghĩ đã hiểu hết nhưng thực chất lại chẳng biết gì. Đến giờ  cái chết của chính mình vẫn là một ẩn số không lời giải đáp và tại sao  Quận chúa lại hạ thủ với tôi thì chỉ có trời biết.
Đám Vương tử bắt đầu di chuyển rồi. Tôi vội gọi Thái tử dậy bám theo  kẻo mất dấu, sẽ chẳng biết hướng nào mà đi nữa. Cái tên chết bằm còn  ngang bướng cứ nằm ì ra, không chịu nhúc nhích. Mãi đến gần trưa cậu ta  mới chịu nhổm dậy dục tôi đuổi theo. Tôi thực muốn băm nát cái bộ mặt  kiêu ngạo kia cho bõ tức. Tuy nhóm Vương tử đi bộ nhưng họ ai cũng thân  thủ tốt, tính khoảng thời gian đã lãng phí vừa rồi thì họ đã đi xa tới  mức tôi không thể nghe thấy họ nữa rồi. Như này chúng tôi không theo kịp  mất. Càng nghĩ tôi càng nổi cáu. Ngược lại Thái tử thì rất bình thản,  cậu ta cứ ung dung đi sau mặc kệ trời đất.
Tôi sốt ruột quá bèn gào lên thúc dục: "Cậu cứ ì ạch như vậy thì mất dấu họ mất."
"Đi đâu mà vội. Đường đi Bái Tử Long đâu có dễ đi. Họ cũng phải băng  qua cánh rừng này chứ." Thái tử cứ nhởn nhơ trêu ngươi tôi.
"Có Dương Dương thì họ băng qua cánh rừng này dễ như ăn kẹo. Cậu quên  Dương Dương là ai rồi à, anh ấy có thể nói chuyện với cây cối đấy. Họ đi  đã nửa ngày đường rồi. Giờ đuổi theo làm sao mà kịp."
"Sao cô cứ phải la toáng lên như thế. Ai nói chúng ta đuổi theo họ, chúng ta đi đường khác. Tôi đâu phải không biết đường."
"Đi đường khác là đi đường nào, cậu thì biết quái gì về đường xá chứ, Thái tử cậu giỏi giang vậy từ bao giờ?"
Nghe đến đây mặt Thái tử liền biến sắc, trán cậu ta đã nổi đầy gân  xanh. Tôi biết mình trót quá lời rồi. Cậu ta thực sự đã nổi cáu, nụ cười  bất mãn kia nhìn thật đe dọa. Cậu ta gào lên át hết cả câu xin lỗi chưa  kịp thốt ra của tôi: "Cô dám ăn nói hỗn xược với Thái tử tôi như vậy  hả, tử tế với cô thì cô quát tháo tôi. Cô quá đáng quá rồi đấy. Anh Vũ  tôi chưa để kẻ nào coi thường như vậy đâu. Nếu không phải tôi nghĩ hôm  qua cô thức cả đêm không ngủ, người thì đầy thương tích, võ công thì  không có chút nào, có thúc ép cô đi nhanh cô cũng không có khả năng, có  khi còn chết giữa đường vì kiệt sức. Tôi lòng thì nóng như lửa đốt mà  vẫn phải nghĩ cho cô, cô còn không chịu hiểu chuyện."
"Tôi..."
Miệng tôi cứ như bị dính chặt không nói ra được lời nào. Có nằm mơ tôi  cũng không nghĩ Thái tử lại suy nghĩ cho tôi chu đáo như vậy. Cậu ta đã  suy xét rất cẩn thận. Đúng là bắt tôi chạy bộ cả ngày đuổi theo đám  Vương tử thì không khác nào bảo tôi đi vào cửa tử. Tôi thật nóng vội  quá, suy nghĩ còn sơ sài. Mặt tôi méo xệch mà cứ thế á khẩu.
"Cô thật làm tôi tức chết." Thái tử hít lấy hít để như đang cố nuốt cục tức vào trong.
Cậu tốt nhất là nuốt trôi nó đi vì tôi biết lỗi rồi. Đừng để nghẹn  chết không thì ai làm nhân chứng cho sự tồn tại của tôi. Cuối cùng thì  tôi cũng ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân chứ chưa nghĩ đến tấm lòng của  Thái tử. Phải mãi sau này tôi mới hiểu được chân tình của cậu ấy.
Tôi lẳng lặng đi tiếp không dám nói thêm câu nào nữa, lòng tự hứa từ  giờ sẽ ngoan ngoãn “ngậm hột thị”, cứ thế cắm đầu đi một mạch. Thái tử  lại gọi tôi giật cục lại: "Cô đi đâu thế? Hướng này cơ mà."
Theo hướng tay Thái tử chỉ tôi lại cắm đầu phăm phăm đi. Không dám  nhìn cậu ta. Tôi nghe tiếng cậu ta lẩm bẩm đầy bất mãn, nhưng có vẻ đã  dễ chịu hơn rồi.
Chúng tôi cứ thế đi đến khi trời tối hẳn mới dừng lại nghỉ. Tôi vừa  đói vừa mệt. Thở cũng không còn sức. Băng qua rừng không dễ như tôi  tưởng. Tôi quen được mấy kẻ cao thủ kia bồng bế rồi nên giờ hành sự tự  thân quả là quá sức chịu đựng. Tay chân không biết đã bị bỏ rơi ở đoạn  nào rồi. Giờ ở đây chỉ còn toàn đồ giả. Tôi tuyệt nhiên không dám kêu ca  vì sợ mất mặt. Đành cố nuốt trôi hết mọi khổ sở. Còn gã Thái tử kia thì  khỏi phải nói. Không hiểu có phải cậu ta quen được cung phụng nên không  chịu đi kiếm đồ ăn hay là do bị giam ở lòng chảo động rêu quá lâu rồi  nên không cần ăn nữa. Nhìn cậu ta vẫn cứ tỉnh queo. Tôi thực vô cùng  khâm phục.
Tôi mệt quá chỉ vừa ngồi nghỉ một lát đã ngủ gà ngủ gật. Chẳng mấy  chốc đã ặt ra mê mệt quên cả đói. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Đập  vào mắt tôi là bộ mặt vô cùng vô cùng vô cùng bất mãn của Thái tử. Tôi  giật mình cố mường tượng lại sự việc đêm qua để tìm nguyên do lý giải  cho cảnh hãi hùng trước mắt. Chẳng hiểu hôm qua thế nào tôi lại vồ lấy  chân Thái tử ngả ngón rồi lăn ra đám lá khô ngủ quên trời đất. Nếu nhớ  không nhầm thì tôi còn chẳng tử tế gì cứ ôm ghì lấy chân cậu ta như cái  gối ôm không buông. Nhìn hai con mắt đen xì của Thái tử là tôi biết cậu  ta đã chịu đựng cả đêm khổ sở thế nào. Sức chịu đựng của cậu ta đã cực  hạn. Tôi sững sờ giây lát rồi giả vờ cười vô tội.
Thái tử hằm hè từng tiếng đe dọa: "Cô... mau... cút... ra... cho... tôi."
Tôi ngay lập tức nhảy lùi ra tránh luồng sát khí hung hãn kia. Khỏi  phải nói tôi đã căm ghét bản thân mình thế nào. Thật chỉ muốn tự mình  tát mình cho đỡ xấu hổ. Tôi tự mắng mỏ mình một hồi quay ra thì Thái tử  đã biến đi đâu mất. Không phải cậu ta giận quá mà bỏ mặc tôi ở đây đấy  chứ?
Tôi hoang mang không biết phải làm gì. Không có Thái tử dẫn đường tôi  làm thế quái nào thoát ra khỏi đây được. Toi rồi, đã trăm nghìn lần tự  nhủ đừng động vào tổ kiến lửa, giờ lại đạp thẳng vào mặt kiến chúa mới  chết chứ.
Đang than thân trách phận không còn lời nào tả thì Thái tử đột nhiên  trở lại, trên tay cầm một con thú nhỏ nhỏ đã chết. Cậu ta mặt vẫn hằm  hằm như vậy quăng con thú tội nghiệp xuống trước mặt tôi đanh giọng nói:  "Đồ ăn đấy!"
Nói rồi Thái tử qua chỗ khác ngồi lẳng lặng băng bó vết thương đang rỉ  máu trên tay. Có vẻ bắt được món “đồ ăn” này không dễ dàng chút nào.  Cậu ta đã tốn sức không ít. Tôi đương nhiên không qua giúp cậu ta trị  thương. Nhất cử nhất động chỉ chăm chăm xử lý “đồ ăn”.
Cũng phải bối rối một lúc tôi mới đánh lửa đốt củi được. Thái tử có  vẻ kinh ngạc khi tôi dùng đá tạo lửa một cách khác thường so với cậu ta  như vậy. Tôi đã sống khá lâu nên cách sinh tồn của tôi cũng thuộc dạng  đủ thích nghi với mọi môi trường sống. Bây giờ có bật lửa ở đây thì tiện  quá. Tôi thực ra cũng chẳng biết ở đây họ tạo lửa kiểu gì. Không phải  chỉ cần vẩy vẩy tay là phóng ra lửa đấy chứ. Có khi họ còn ho một phát  là khè ra lửa cũng nên.
Thái tử lẳng lặng nhìn tôi, chỉ nhìn và nhìn, cậu ta tốt nhất là cứ im  miệng đi kẻo lại phun ra toàn những lời “vàng ngọc” khiến tôi chán  ghét. Có điều không thể phủ nhận là ngửi mùi thịt nướng làm tôi có chút  rùng mình, nó luôn làm tôi tưởng tượng ra mùi vị da thịt mình bốc cháy  khi bị nhật thiêu. Cầm miếng thịt nướng tôi khẽ nhăn mặt nhưng không dám  biểu cảm quá lộ, Thái tử mà nhìn thấy sẽ mắng tôi không tiếc lời mất.  Tôi cũng chẳng tử tế gì đưa đồ ăn cho cậu ta. Cậu ta có tay có chân tự  khắc qua lấy, nếu muốn ăn.
Cuối cùng thì Thái tử cũng tự đứng dậy qua chỗ tôi ăn thịt nướng.  Tuyệt nhiên “bơ” tôi, cứ như tôi là con búp bê để trưng bày. Kể ra tôi  cũng thật vô lý, đồ ăn là cậu ta kiếm về mà. Nhưng không có tôi chịu khổ  sở đấu tranh tư tưởng thì sao có món này mà ăn. 
Thái tử nét mặt lúc này thực sự rất hiền hòa, chẳng đầy mưu mô toan  tính như tôi. Nhìn cậu ta cứ thấy có chút bóng hình Vương tử lẩn khuất  trên gương mặt. Họ không phải anh em ruột nhưng có dòng máu thân thích,  nhìn kỹ sẽ thấy họ khá giống nhau.
"Cô không ăn đi còn nhìn gì vậy?"
Hay thật! Cậu ta không hề nhìn tôi mà biết tôi đang nhìn cậu ta. Cậu ta có mắt trên đầu sao?
"Tôi nhìn cậu." Tôi trả lời theo phản xạ.
"Vì lý do gì?" Thái tử không ngạc nhiên hỏi lại cụt lủn.
"Vì thấy có nét giống Vương tử." Tôi cũng thịnh tình đối đáp lại cộc lốc.
"Giống sao?"
"Có nét giống."
"Đầu cô đập vào đá nên mắt có vấn đề rồi."
Biết ngay tên này sẽ nói những lời khiến tôi muốn nổi điên mà. Thật  muốn nhét miếng thịt nướng bự chảng này vào miệng cậu ta cho nghẹn mà  tức thở luôn đi. 
Thái tử vẫn không hề nhìn tôi, cậu ta đột nhiên đổi giọng đầy vẻ tâm  sự: "Bảo Bình, từ trước tới giờ ngoài Anh Nhi đầu óc nhạy bén luôn hiểu  mọi chuyện thì tôi không hợp ý với ai cả. Cô cứ như tri kỷ của tôi vậy."
Nghe câu này quả không lọt tai tôi chút nào, tôi cười đểu chế nhạo:  "Cậu không phải căm ghét Vương tử tận xương tủy đấy sao. Với tôi cậu  cũng đâu tốt đẹp gì. Không phải guu của cậu là càng ghét càng oan gia  thì lại càng như tri kỷ đấy chứ?"
"Guu?" Thái tử ngây ngốc vài giây rồi thở dài nói tiếp: "Chuyện này không như cô nghĩ đâu."
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề ngay lập tức, tâm tình kiểu này không hợp  với tôi tí nào: "Này, có khi nào Vương tử và Dương ca nghĩ chuyện đêm  qua tôi chết là do cậu gây ra không? Cậu lại biến mất rất trùng hợp thì  họ càng nghi ngờ cậu." Tôi phán như thám tử xịn.
"Cũng có thể lắm, tôi quên mất vấn đề này. Nếu họ nghi ngờ tôi thì sẽ  không để ý hành tung gã Ngô Thông giả kia. Hắn nắm rõ mọi đường đi nước  bước của chúng ta, giờ nếu để hắn tới được Bái Tử Long thì lộ hết thiên  cơ."
"Vậy giờ cậu tính sao?"
Tên Thái tử đột nhiên cười gian xảo: "Cô chịu khó đi Bái Tử Long một mình nhé!"
"Hả?"
Chẳng đợi tôi kịp phản đối Thái tử đã phi thân lao vút đi, chỉ một  loáng là biến mất tăm, giọng cậu ta vọng lại oang oang: "Tôi sẽ tự lo  phần của tôi, tôi để lại dấu hiệu cho cô, cô đừng lề mề đấy!"
Trời, tên điên này định giết tôi sao, tôi đi một mình thì bao giờ mới  tới nơi? Tôi đâu có thần thông quảng đại cưỡi gió cưỡi mây như các người  được đâu mà bỏ tôi lại chứ? Tôi chửi rủa Thái tử không tiếc một từ nào.  Hỏng rồi, lần này thì tôi chết chắc rồi. Từ bấy đến giờ có khi nào tôi  phải đi một mình đâu, nơi đây đâu phải thế giới của tôi, sao cậu ta dám  điều khiển tôi thế này? Đường đi Bái Tử Long tôi cũng đâu có biết?
Tôi hoảng loạn không biết phải làm cái gì trước, cái gì sau, mà tên  điên kia nói để lại dấu hiệu là dấu hiệu gì chứ? Cậu ta đánh đố tôi à?  Đúng là tên chết bằm!
Dù tôi có thể nghe ngóng hướng đi của Thái tử nhưng tốc độ tôi quá  chậm, sẽ chẳng mấy chốc mất dấu thôi. Tôi như này muốn bỏ đi cũng không  được, muốn bay cũng không xong, sức mạnh của tôi sao không quay lại ngay  lúc này chứ? 
Tôi từ lúc nào đã trở nên chết nhát thế này, mới đó mà đã bấn loạn rối trí, không biết phải làm sao. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện