[Dịch]Dương - Bình - Nhi- Sưu tầm
Chương 15 : Linh Ảnh 2
                                            .
                                    
             Tôi cứ thế mải mê suy nghĩ cả buổi. Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: “Linh Ảnh là ai? Ai là Linh Ảnh?”
Lúc sau Tiên nữ đã nhận ra sự xuất hiện của “người lạ”, ngay lập tức  cô ta kêu lên: "Ai vậy mấy huynh? Đây chẳng phải là Linh Ảnh sao?"
Tiên nữ không hề biết đây là Thái tử thật, cô ta cũng hay thật, trong  câu hỏi vừa rồi đã mau chóng gạt tôi ra khỏi bộ nhớ. Tôi bèn nghĩ ngay  ra một cách, nếu họ nghĩ đây là Linh Ảnh thì cứ coi như vậy đi. Tôi gật  đầu với Tiên nữ rồi ra hiệu với Dương Dương đừng nói gì cả, chỉ Vương tử  là rất tinh ý, thấy tôi kỳ lạ anh không hề có phản ứng gì, vẫn cứ bình  thản cứ như đây đúng là sự thật. Tôi bịa ra Linh Ảnh đã bị phong ấn,  không làm gì ai được đâu. Nhưng Tiên nữ vẫn vô cùng hoài nghi, vì bộ  dáng lúc này của Thái tử công nhận là rất khác, không hề giống lúc nãy,  hơn nữa đá sụt xuống một trận long trời lở đất như vậy lại không có vẻ  gì là bị sao cả. Tôi chỉ cười trừ mà chẳng giải thích gì thêm. Nhìn Thái  tử có giống không bị sao không, rất bị sao mà, rõ ràng rất thảm hại mà.
Thấy tình hình có vẻ không thuyết phục Vương tử hỗ trợ tôi liền, anh  nói phụ họa thêm vào mấy câu, chỉ một loáng vẻ mặt Tiên nữ đã hiện rõ  biểu cảm “đã bị thuyết phục”. Cô ta dại trai vậy cơ đấy. Vương tử còn  bồi thêm lý do phải giải phong ấn cho Linh Ảnh kia mới thoát được khỏi  đây. Tiên nữ càng tin theo răm rắp, Ngô Thông cũng bớt đề phòng hơn lúc  nãy. Phản ứng của Ngô Thông và Tiên nữ thực sự không có gì là bất bình  thường cả. Tôi càng không đoán nổi ai là Linh Ảnh khác.
Ngô Thông đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn nói: "Dương ca, chẳng phải Kiếm Tiên của người có thể giải phong ấn sao?"
Tôi và Dương Dương nhìn nhau, đúng là Kiếm Tiên có thể giải phong ấn,  lần trước giải phong ấn cầu ký ức trên tay Vương tử, lần thứ hai giải  phong ấn bên hang đá kia để lấy Phụng Xà Tiễn, lần này biết đâu có hiệu  quả. Nhưng phải giải phong ấn kiểu gì bây giờ, đâm xuyên qua người Thái  tử xịn à. Tôi cười gian xảo nhìn Thái tử, vẻ mặt rắp tâm mưu mô bất  chính, hắn lừ mắt lườm lại tôi chửi rủa gì đó. Cách này có vẻ không khả  thi rồi, ngộ nhỡ giải phong ấn thành công mà hắn ngỏm cù đèo thì hỏng  hết.
Hay là dùng Phụng Xà Tiễn, nhưng chúng tôi chưa ai biết Phụng Xà Tiễn  này dùng như nào, hơn nữa Dương Dương từng nói Phụng Xà Tiễn này đã đâm  trúng ai thì không bao giờ rút ra được, người bị trúng Phụng Xà Tiễn đến  linh hồn cũng bị tiêu tán hết cùng nó. Thứ nguy hiểm thế không tùy tiện  dùng được. Tôi lại nhìn Thái tử cười đểu, có khi cứ nên thử “chuột  bạch” cậu ta xem, cậu ta chết thì cũng đỡ hơn ở mãi nơi này trong bộ  dạng như thế. Thái tử trăm ngàn lần ngúc ngoắc cái đầu phản đối, mặt cậu  ta tím tái đên đáng thương.
Dương Dương gàn tôi đừng nghĩ bậy nữa, có muốn thử giải phong ấn cũng  không thể thử với cậu ta. Nghĩ cách khác thì nghĩ kiểu gì bây giờ, mấy  cái trò phong ấn với kết giới này toàn là các người bày ra, tôi vốn có  biết gì đâu. Mấy cái trụ máu kia, rồi mấy con Tứ Linh lơ lửng, rồi con  Mãng Xà Thạch treo ngược thân, rồi giờ là phong ấn người thật, sao chẳng  liên quan gì nhau hết thế. Không hiểu Quận chúa nghĩ gì, bày ra những  thứ như này thì đầu óc cô ta quả không đơn giản chút nào.
Tôi suy nghĩ lại từ đầu đến cuối mấy cái phong ấn, đầu tiên là phong  ấn lão Quy tổ có đủ bốn cột đá với bốn bức tượng Tứ Linh, chạm vào chúng  thì phong ấn lão Quy tổ. Sau trong gian mật thất có Tứ Linh treo lơ  lửng thì chạm vào Lân Phụng hiện lên hình gì đó mà chưa hiểu, lúc đó vì  nghĩ không có Xà thì phải có Lân Phụng, nhưng cái biểu tượng máu dưới  nền đất lúc đó phải có ý nghĩa gì thì chịu. Khi bị lọt vào hang đá có  con rắn treo ngược, phong ấn lúc đó giải bằng Kiếm Tiên, hai con Long  Phụng bay lên cuộn với con rắn mới phát hiện Phụng Xà Tiễn, chỗ này thì  sao nhỉ, có Xà có Long, có Phụng, có máu của tôi, kẻ bất tử. Đến bây giờ  thì là Thái tử thật bị phong ấn trên vách tường trong lòng chảo toàn  đá, như này thì phong ấn như nào, giải như nào, phong ấn toàn thân thể  cậu ta chỉ còn phần đầu thì không, sao không phong ấn hay cho cậu ta hóa  đá luôn toàn thân đi. Cái kiểu phong ấn này giống lão Quy tổ quá, phong  ấn phần thân lão để hai cái đầu của lão ngoi lên mặt hồ tắm mát ngắm  cảnh.
Tôi chợt phát hiện ra điểm giống nhau này, liệu có liên quan gì không  nhỉ, nếu liên quan thì phải có dấu hiệu hay biểu tượng gì ở đây chứ,  quanh Thái tử không có, chẳng lẽ lại trên thân thể hắn, Quận chúa không  lẽ nào lại là kẻ háo sắc như thế chứ. Tôi sờ soạng lên người Thái tử  thật khiến hắn ré lên, miệng không ngớt chửi rủa tôi, thật chỉ muốn nhét  luôn cục đá vào cái miệng ngoa ngoắt đó. Ngươi nghĩ ta thèm thích thân  thể ngươi chắc, không biết bao lâu không tắm rồi, có gì hấp dẫn đâu chứ.
Không thấy có gì khả nghi tôi tiện tay xé luôn áo cậu ta khiến cả bốn  người kia đều trợn mắt ngạc nhiên, Vương tử vội che mắt Tiên nữ lại còn  Dương Dương thì há hốc nhìn tôi ú ớ gì đó. Chỉ có gã Thái tử thật thì  bất lực, mặt méo xệch. Tôi đang nghĩ cách giúp mấy người đấy chứ, có cần  phải phản ứng thế không, mấy người đúng là khiến tôi bực mình, (không  phải nói gì chứ body cậu ta đẹp thật, rắn rỏi nam tính, rất ma mị, nếu  Quận chúa định in dấu phong ấn lên người cậu ta thì chắc cũng chết ngất  rồi).
Trên người Thái tử không có dấu hiệu gì cả, vậy thì ở đâu chứ. Trên  thân thể không có, xung quanh không có, không lẽ sau lưng. Nhưng tôi  quan sát rất kỹ rồi mà, có gì đâu. Biện pháp cuối cùng là đành ôm hắn mà  sờ sau lưng xem, chắc chắn là Dương Dương đang trăm ngàn lần muốn kéo  tôi ra khỏi mớ hành động kỳ quặc này, còn tên Thái tử thật này đang cực  lực phản đối bị sàm sỡ công khai không thương tiếc thế, miệng không  ngừng kêu la. Tôi lơ hết mọi phản ứng đấy, chỉ tập trung vào việc tìm  xem thứ gì phong ấn cậu ta.
Quả nhiên tôi sờ được một tấm phù hiệu gần sát xương sống lưng Thái  tử. Nó có hình gì gồ lên nhưng tôi không thể biết được. Muốn gọi Dương  Dương với tay vào xem nó là hình gì nhưng anh không chạm vào Thái tử  được, bao quanh hắn là kết giới rất mạnh, Dương Dương vừa chạm vào đã bị  bắn ra ngay. Tôi đành tự xem vậy. Tôi không thể biết đó là hình gì,  biểu tượng vô cùng kỳ quái, nhìn được tôi còn chưa chắc biết được nói gì  là chỉ sờ sờ trong tư thế khó khăn này. Tôi cố với lấy tấm phù hiệu sờ  sờ rồi xoay xoay nó nhưng chẳng thấy hiện tượng gì.
Thái tử thì bất lực rít lên: "Cô biến xa ra, cô cứ sàm sỡ như này tôi chịu làm sao được."
"Body cậu đẹp tốt nhất cứ để tôi thưởng thức chút đi, kẻo sau này cậu một mình ở đây sẽ lại hối hận." Tôi cười gian xảo.
"Body là cái quái gì chứ, cô mau biến ra cho tôi." Thái tử gầm lên.
"Ầy, cậu không phải guu của tôi nha, Body của cậu cũng không đẹp bằng Dương ca đâu, so với anh ấy cậu còn thua xa."
Khỏi phải nhìn tôi cũng biết vẻ mặt tự mãn đang ghim chặt trên mặt  Dương Dương, anh còn cười tủm tỉm đầy tự hào, bộ dáng anh lúc này thật  trẻ con quá.
"Từ khi nào mà cô lại có đức tính quái dị vậy Bảo Bình. Cô mê trai  thì cũng không đến mức lại đi thích Linh Ảnh chứ?" Tiên nữ thốt lên đột  ngột làm tôi tức muốn chết.
"Cứ trai đẹp là tôi đều thích đấy, đâu phải mình cô được thích. Hay  cô cũng muốn sàm sỡ anh chàng trai đẹp này thì lại đây, còn chờ gì nữa."  Nói xong tôi biết lúc này tôi cười đểu giả vô cùng.
"Cô đang nói cái gì vậy chứ, ai nói tôi thích hắn, tôi chỉ thích Anh  Nhi thôi." Mặt Tiên nữ đỏ lên len lén nhìn sang Vương tử, xem chừng mặt  anh ta cũng đang hồng lên. Nghe vậy quả không lọt tai tôi chút nào.
"Cô nghĩ tôi là thứ gì chứ, mau cút." Thái tử giận giữ quát nạt.
Hừm, hắn nghĩ tôi sẽ tự ái mà buông ra chắc, ai chứ tôi thì còn lâu,  càng khó chịu với tôi thì tôi càng làm cho hắn tức phụt máu mà chết, cho  hắn sống dở chết dở, làm gì có chuyện buông tha dễ dàng thế. Tôi lừ mắt  nhìn Thái tử rồi càng áp sát người vào, mặt đối mặt, môi tôi chỉ cách  môi hắn một khoảng rất gần. Rất tiếc với tôi thứ hấp dẫn nhất không phải  là body hay môi Thái tử mà là mạch máu đang chuyển động dưới cổ hắn  kìa.
Thái tử cười khổ còn tôi thì không thèm để ý, tay vẫn đang cố với tấm  phù hiệu, xoay xoay rồi ấn ấn, tôi hi vọng mình không phải đổ máu thêm  lần nữa với cái phong ấn quái gở này. Lúc dùng lực ấn tấm phù hiệu, gần  như môi tôi đã chạm vào môi hắn. Quả thực có hiệu quả, cái hình gồ lên  đó đã bị ghim sâu vào vách lòng chảo rồi trượt khỏi tầm với của tay tôi.  Một tiếng cạch vang lên rất giòn. Nghe như có cơ quan thần bí nào đó  vừa được kích hoạt, tấm phù hiệu đang dần chạy sâu vào trong vách. Rồi  nhiều tiếng cạch, cạch, cạch khác vang lên từ những phía khác của vách  lòng chảo, trong thoáng chốc mặt đất rung lên dữ dội (không phải lại có  đá sụp xuống nữa chứ).
Những tiếng cạch nối tiếp ăn sâu vào khắp các phía xung quanh lòng  chảo, nghe cứ gần gần xa xa khiến lòng tôi hoang mang, có thứ gì đó đang  nhô ra từ vách, nó đang bị đẩy ra, không phải một mà là từ nhiều phía.  Tôi mải để ý thứ đang nhô ra khỏi vách từ các phía mà không để ý chính  mình và Thái tử cũng đang bị đẩy ra xa bức vách làm tôi bị mất đà suýt  ngã, phải ôm chặt lấy Thái tử. Tôi hoang mang hét lên thành tiếng khi  những thứ nhô ra từ vách đang lao vào chúng tôi rất nhanh, dưới chân tôi  thì có thứ gì đó đang đẩy chúng tôi về phía những thứ kia.
Tôi không nhìn rõ được những “bóng đen” lù lù phía trước đang dần  tiến lại là thứ gì vì tốc độ chuyển động ngày càng nhanh, tôi cứ ôm ghì  lấy Thái tử mà hét cho đến khi mọi chuyển động xung quanh đều dừng lại.  Sau một hồi rung chuyển mọi thứ lại chìm trong yên lặng chỉ còn tiếng  thở hỗn loạn của tôi và của Thái tử. Tôi không giám mở mắt nhưng gã Thái  tử thật đã giãy lên muốn hất tôi ra, tôi vẫn kịp nhận ra tim hắn đập  rất nhanh. Tôi vừa lui lại một bước chân đã bị trượt xuống hắn vội túm  lấy tay tôi kéo lại, thành thử hắn lại ôm tôi đậu vắt vẻo trên cái thứ  khó hiểu dưới chân.
Khi hoàn hồn lại tôi mới nhận ra hoàn cảnh xung quanh. Lúc nãy tôi đã  vô tình chạm vào cơ quan nào đó, sau khi cơ quan hoạt động thì đồng  thời bốn phía đều bị đẩy ra những "bóng đen” đậu trên những thanh đá  tròn to cách mặt đất hơn mét. Những thanh đá tròn này nằm ngang đẩy cả  ba “bóng đen” kia từ các phía và chúng tôi vào giữa lòng chảo tạo thành  vòng tròn lơ lửng giữa không trung. Nhìn kỹ tôi mới phát hiện những  thanh đá tròn này không bình thường, trên thân nó có vảy sáng bóng, thân  nó hơi uốn lượn. Tôi nhìn xuống chân thì phát hiện tôi đang đạp lên đầu  con Mãng Xà, miệng nó còn đang há ra, lưỡi thè rất dài. Trời, hóa ra  dưới chân tôi không phải thanh đá tròn nằm ngang mà là một con Mãng Xà  Thạch khổng lồ vừa phóng người ra khỏi vách. Không phải chỉ một con mà  là bốn con đại Mãng Xà Thạch đang quây đầu vào nhau, miệng đều thè lưỡi  rất dài. Lưỡi của chúng cách nhau một khoảng cách không xa là có thể  chạm vào nhau. Tôi có cảm giác bốn con đại Mãng Xà Thạch này biểu cảm  không giống nhau và vô cùng quỷ dị, chúng cũng không to bằng con Mãng Xà  ngậm Phụng Xà Tiễn trong hang đá kia.
Tôi ngước lên nhìn Thái tử vì cảm giác hơi thở gấp của hắn thì đập  vào mắt tôi là đôi mắt uy nghiêm đầy đe dọa đang chiếu thẳng qua vai  Thái tử, một con Phụng Thạch khổng lồ đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn  sang ba bóng đen khổng lồ kia thì thấy chúng chính là Tứ Linh thạch  khổng lồ đầy uy nghiêm, hùng dũng. Chúng sống động như thật nhất là đôi  mắt của chúng, cứ như đang nhìn xuyên suốt mọi thứ vậy.
Tôi không hiểu Quận chúa khi xưa nhốt Thái tử ở đây cô ta đã làm thế  nào với những thứ như này. Đợi đã, tôi có nhìn nhầm không, sao hai bức  tượng Long, Lân lại chuyển động, cái đuôi rồng đang ngoe nguẩy, cái tay  Kỳ Lân đang vẫy vẫy, không phải chứ, chúng đang sống lại sao. Tôi nhìn  Thái tử, cậu ta cũng đang nhìn tôi đầy hốt hoảng, không phải chứ, lẽ nào  chúng đang sống lại thật, tôi nhìn mắt Phụng đang trợn ngược lên mà mồ  hôi túa ra. Cả hai chúng tôi thần hồn nát thần tính cùng hét lên, lúc  này thì chẳng còn nghĩ gì được nữa.
Từ hai bức tượng khổng lồ bỗng phát ra tiếng cười, nghe quỷ dị vô  cùng, sao tiếng cười Long, Lân lại quen thế, nghe như tiếng cười của  Dương Dương với Ngô Thông vậy, lại còn tiếng cười trong trong của Tiên  nữ nữa. Hừm, hóa ra là bọn họ trêu chúng tôi, làm cho tôi và Thái tử một  phen hú vía. Nhìn vẻ mặt Thái tử cũng biết hồn phách vẫn chưa kịp quay  về đầy đủ, hắn vô cùng bất mãn.
Tôi định trườn xuống thì Dương Dương vội ngăn tôi lại, anh nói đá  phía dưới có vấn đề, tôi tốt nhất cứ đứng yên đấy, để xem xét thật kỹ  lại và nghĩ cách rời khỏi đó thật an toàn đã. Anh mà nghĩ không ra thì  tôi cứ ôm chặt Thái tử như này mãi đấy. Tôi nhìn Thái tử hằm hè, hắn  cũng nhìn tôi bực dọc. Mà vừa nãy chẳng phải Thái tử cử động được rồi  đấy thôi, còn với tay ra túm tôi lại kịp nếu không đã ngã nhào xuống  đống đá lởm chởm bên dưới rồi, lẽ nào đã giải được phong ấn rồi?
"Này, vừa nãy... cám ơn nhé." Tôi giọng dò xét, nhưng chắc Thái tử không phát hiện ra.
"Cô khỏi phí lời đi." Thái tử trả lời. Cái giọng hách dịch thấy ghét.
"Vừa nãy... tay cậu cử động được phải không? Giờ cậu thế nào rồi?" Tôi vẫn lì lợm hỏi.
"Hừm, không rõ."
Cái tên này muốn ăn đập phải không, sao thái độ khó ưa vậy. Tôi lập  tức xù lông nhím hằm hè. Thật muốn khè được ra lửa mà thui chết khuôn  mặt khó ưa đó luôn đi cho rồi. Thấy thái độ của tôi Thái tử mới ngúng  nguẩy nói: "Cô cứ ôm tôi chặt cứng thế này thì tôi biết làm sao?"
À, ra vậy, tôi lúc này có chút xấu hổ vội buông tay ra, nhưng chỉ thả  ra một chút là người tôi lại ngã ngửa ra sau, đầu con Mãng Xà thạch này  quả rất khó đứng, cử động một chút là mất thăng bằng rồi, Thái tử lại  phải với tay giữ chặt lấy eo tôi, lần này thì hắn giữ chặt không cho tôi  ngo ngoe nữa. Vậy mà còn bày đặt nói người ta, muốn ôm thì nói đại ra  cho rồi.
Dương Dương bên kia thấy tôi chao đảo cũng hét lớn nói tôi hãy cẩn  thận, tuyệt đối đừng để ngã xuống đống đá ngổn ngang phía dưới. Anh đang  loay hoay trên thân hình uốn lượn của con Mãng Xà đội Long cạnh con  Mãng Xà đội Phụng tôi đang đứng. Anh nên mau nghĩ ra cách đi nếu không  gã Thái tử này sẽ bị tôi ôm chết ngạt mất. Nghe hơi thở gấp của cậu ta  thì biết.
"Cô đã từng cứu tôi một lần." Thái tử đột nhiên thì thầm làm tôi ngạc nhiên.
"Cứu? Tôi cứu anh? Hồi nào vậy? Tôi đã gặp anh lần nào đâu."
"Cô cứu tôi khỏi bóng đen hung thần trong luồng ánh sáng chói chang  dạo đó. Cô đã đẩy tôi tránh ra khỏi thứ đó và tôi thấy cô bị nó đâm hất  tung lên."
Lòng tôi hỗn loạn không hiểu những điều Thái tử vừa nói nghĩa là gì.  Tình tiết cậu ta nói chẳng phải là hôm tôi bị tai nạn sao, hôm đó kẻ bị  Vương tử phong ấn không phải là Linh Ảnh mà lại là Thái tử thật. Chuyện  này là sao chứ, trước giờ tôi vẫn nghĩ đêm xảy ra biến cố của Vương tử  là đêm tôi xảy ra tai nạn và bị hất văng tới đây, mà đêm đó Quận chúa  chết, Vương tử thì bị mù mắt, Linh Ảnh thay thế Thái tử bị Vương tử  phong ấn nhưng rồi lại thành tôi bị phong ấn…
Đầu tôi bỗng chốc tái hiện lại mọi chuyện. Nếu hôm đó không phải là  Linh Ảnh bị Vương tử phong ấn mà lại là Thái tử thật thì sự việc lại trở  thành hoàn toàn khác, Thái tử thật đã giết Quốc Vương. Đêm xảy ra biến  cố chẳng phải là sau khi Quốc Vương đã bị ám sát sao, nếu người xuất  hiện lúc tôi bị tai nạn lại là Thái tử thật thì phải trước khi Quốc  Vương bị giết chứ, vì Thái tử chỉ mới gặp Vương tử một lần rồi bị bắt  nhốt tới đây rồi thì làm sao mà biết chuyện sau đó.
Mọi chuyện sao lại đảo lộn tùm lum hết lên rồi, chuyện nào trước,  chuyện nào sau, cái nào là giả cái nào là thật đây, hay Thái tử nói dối  tôi, hay Vương tử đã nhầm, cậu ta không phải Thái tử xịn. Cậu ta chính  là Linh Ảnh Anh Vũ vừa biến mất. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện