[Dịch]Dương - Bình - Nhi- Sưu tầm
Chương 44 : Sự thật phơi bày 1
                                            .
                                    
             Loại khói hương này thật đặc biệt. Tôi không biết trên đời lại có loại  hương thơm tự nhiên kì lạ như vậy. Quả đúng như Vương tử nói, Trầm hương  khi đốt có khói đặc nhưng tan rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã  loãng gần hết. Hương trầm thanh tịnh vẫn vảng vất quanh đây chẳng bù cho  khung cảnh trong mộ yểm lúc này thật khiến người ta rùng mình.
Khói đã loãng ra nên tôi có thể quan sát mọi thứ trong huyệt, tuy nhiên  tôi chỉ dám nhìn lén mà thôi. Ngô Thông đang cõng Anh Nhi, Dương Dương  thì tay lăm lăm cầm Kiếm Tiên. Đoán chừng ban nãy kẻ tạo ra những âm  thanh kì lạ là Dương Dương rồi. Anh đã dùng Kiếm Tiên thi triển pháp lực  gì đó mới khiến đống đầu lâu đang rơi như mưa và cười điên dại phải im  bặt. Phía trên huyệt thì nhiều âm thanh hỗn loạn lắm, nhưng tôi không  muốn bận tâm tới tộc Bạch Tượng lúc này. Nắm được sơ qua tình hình của  bọn họ là tôi án chặt mắt vào vách huyệt đầy hài cốt xếp chồng lên nhau  cao tít đến tận nóc. Mấy bộ hài cốt này tuy chẳng có gì tốt đẹp đáng để  ngắm nghía nhưng tôi thà vậy còn hơn phải đối mặt với Ngô Thông và Dương  Dương. Lỡ chẳng may Ngô Thông nhớ ra cái chuyện tồi tệ đó, hắn không  đời nào lại từ bi hỉ xả với tôi.
Đầu lâu la liệt phủ gần kín đáy huyệt, thoáng qua thôi cũng phải hơn  trăm cái, to nhỏ đủ cả. Dù chúng không còn cười man rợ nữa nhưng những  hốc mắt sâu đen ngòm của chúng vẫn ẩn chứa ánh nhìn quỷ dị. Có thể chúng  đang quan sát để chờ cơ hội tấn công. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra  chứ. Khi quan sát kỹ tôi thấy những đầu lâu này tương đối to so với sọ  người, kết cấu xương hàm, sống mũi cùng hốc mắt cũng không giống với bất  kì sinh vật nào tôi biết. Thật kì lạ khi đây là một hố chôn xác tập  thể, nhưng có vẻ như những bộ hài cốt này là của nhiều tộc người hoặc  loài sinh vật khác nhau gộp lại. Thường thì hố chôn xác tập thể được sắp  xếp hoàn hảo như thế này là hậu quả của âm mưu được định sẵn hoặc nhằm  thanh trừng cả một bộ tộc, và tất cả phải được chôn cùng nhau. Đằng này  những bộ hài cốt không sọ và đầu lâu ở đây lại rất mất trật tự về độ  đồng tộc, kết cấu của các bộ xương cũng không đồng nhất, chẳng giống một  vụ thảm sát. Chuyện này thật khó hiểu!
Vương tử vẫn cái kiểu nói chuyện bí ẩn khiến đối phương phải huy động  hết nơtron trong não bộ để theo kịp anh. Không biết anh nhắc tới chuyện  Dương Dương đã giúp tôi hiểu được ngôn ngữ Việt Quốc vào thời điểm cam  go này là có mục đích gì. Việc cần thiết trước mắt là thoát khỏi đây để  lo đối phó với Tâm Nhân Ảnh, Quận chúa và cứu Thái tử kia mà. Dù sao thì  khung cảnh toàn hài cốt gớm ghiếc xung quanh thế này cũng đâu thích hợp  để hoài niệm chuyện quá khứ.
Vương tử nghiêng đầu khẽ nói:
“Không cần căng thẳng. Thực ra Dương huynh đã làm gì Bảo Bình thì cũng  là quá khứ rồi. Dù sao thì như vậy cũng tốt. Bảo Bình có thể thích nghi  nhanh với một nơi khác biệt hoàn toàn với cuộc sống trước đây của cô ấy,  nếu không hiểu được ngôn ngữ thì cô ấy sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Để  làm được điều kì diệu đó Dương huynh ắt hẳn đã tu luyện rất chăm chỉ nên  pháp lực mới mạnh như vậy. Bảo Bình không chỉ giao tiếp được với con  người mà còn hiểu được cả ngôn ngữ sinh vật thiên nhiên. Điều đó làm ta  bất ngờ.”
Dương Dương nét mặt sa sầm mất một lúc rồi đột nhiên bình thường trở  lại. Anh không phủ nhận cũng không khẳng định câu nói của Vương tử.  Dương Dương nói:
“Nếu đã nghĩ được như vậy thì huynh đâu cần phải nói ra lúc này. Mọi  chuyện xảy ra rối tung rối mù vậy rồi chi bằng ta tìm cách giải quyết  trước khi quá muộn. Thu Sa đã đi trước chúng ta quá xa, nếu không mau  chóng đuổi theo e rằng ý đồ của cô ấy sẽ thành hiện thực, và tất cả  chúng ta sẽ phải bỏ mạng ở Cửu Kỳ Môn Trận này mất.”
Vương tử chợt kinh ngạc: “Ta còn tưởng huynh sẽ không muốn cùng chúng ta vượt qua ải này...”
“Ta còn lựa chọn nào khác sao?” Dương Dương đã mươi phần bị Vương tử  khuất phục, anh hạ giọng như thuận theo số mệnh, khác hẳn thái độ bất  mãn bi cực suốt thời gian qua. Anh lưỡng lự vài giây rồi tiến lại gần  Vương tử trị thương. Với hành động liều mạng ban nãy, Vương tử đã bị  ngoại thương khá nhiều, thân thể đâu cũng loang lổ màu máu.
Trước khi để Dương Dương trị thương cho Vương tử, Ngô Thông có đôi chút  dè chừng đã tự lùi lại mấy bước, phải thăm dò thái độ thật kỹ lưỡng hắn  mới để Dương Dương làm phép.
Dương Dương cử động thật thận trọng, như thể sợ sẽ làm tổn hại đến Vương  tử, vừa trị thương vừa nói, giọng điệu mươi phần ôn hòa: “Việc dùng Hỏa  Kỳ Lân quả thực quá liều lĩnh. Huynh hi sinh như vậy làm ta thật khó  xử. Mọi chuyện*...ờ... trước... ờ... rốt cuộc là thế nào?”
* Lúc này, ý Dương Dương muốn làm rõ việc Vương tử đã từng tới đây  cho nên mới có thể ứng biến với nhiều tình huống tai quái trong Cửu Kỳ  Môn Trận như vậy. Tuy nhiên Dương Dương cũng hiểu rằng Vương tử không  nói dối về việc đã mất sạch ký ức. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc dù  Dương Dương có cố thúc ép Vương tử thì vẫn chẳng thu được lợi ích gì  cả.Sau cùng anh cũng là vì sự ghen tị hèn mọn của bản thân mà cực lực đổ  lỗi lên Vương tử mà thôi. Dương Dương buộc phải chấp nhận sự thực là  Vương tử trong quá khứ mà anh biết và Vương tử hiện tại hoàn toàn khác  nhau. Nếu anh cứ cố chấp quy kết thì há chẳng phải tự thừa nhận bản thân  mình tài trí không bằng Vương tử. Kể cả trước đây hay bây giờ, anh vẫn  là người đuổi theo sau kẻ tàn phế thảm hại trước mắt. Từ khi sinh ra, số  mệnh đã gán cho Dương Dương cái mác là một trong hai kỳ nhân hiếm có  của Việt Quốc. Trớ trêu hơn số mệnh lại tùy ý sắp đặt cho anh và Vương  tử cùng yêu một người. Anh và Vương tử vừa là bạn, vừa là đối thủ, vừa  là tình địch... nhiêu đó cũng đủ làm anh mệt mỏi, trăn trở đủ đường. Với  Vương tử của hiện tại thì cục diện cùng mối liên kết khó hiểu giữa hai  người đã thực sự thay đổi. Bọn họ đã không còn cùng một đối tượng yêu  thương, cũng không còn trên một mặt trận đối đầu phân cao thấp, Dương  Dương thực bối rối khi không biết có nên gạt bỏ mọi chuyện của quá khứ  tối tăm để coi Vương tử là bạn, và dốc sức cùng chiến hữu do số phận đã  an bài cho mình. Dương Dương vốn là người nặng tình nặng nghĩa, việc này  đối với anh mà nói thực sự rất khó khăn...
Bàn tay Dương Dương phát ra ánh sáng nhè nhẹ, dịu dàng lướt trên người  Vương tử, thậm chí còn có hơi ấm dìu dịu tỏa ra từ đó. Vương tử biểu  tình đã thoải mái hơn, cơ mặt như giãn ra. Lúc này tôi mới biết nãy giờ  Vương tử đã phải chịu đựng cơn đau rất khổ sở. Trên gương mặt Vương tử  không có một chút biểu cảm nào khác vẻ thản nhiên thường trực, cũng bởi  anh không muốn ai lo lắng hay phải áy náy. May là Dương Dương tinh ý đã  kịp nhận ra điều đó. Dương Dương dù không muốn chữa trị cho Vương tử đi  nữa thì lòng tốt và đạo đức nghề nghiệp của anh cũng sẽ không cho phép  anh bỏ mặc bệnh nhân.
Vương tử lúc này mới miễn cưỡng nói:
“Dương huynh hỏi chung chung quá.”
Dương Dương ngớ người vài giây rồi cười nhạt: “Chúng ta không biết là  oan gia hay là tri kỉ nữa đây? Nói xem, chuyện kì lạ mà ta đã bỏ lỡ là  gì?”
“Sao huynh không hỏi Bảo Bình có phải nhanh hơn không? Chuyện xảy ra một ngày trước có lẽ chỉ mình cô ấy là biết rõ nhất.”
Ngô Thông nghe thấy Vương tử nhắc tới chuyện một ngày trước liền lập tức  đứng dậy. Hắn có vẻ bần thần rồi như ngờ ngợ ra điều gì liền sầm sầm  tiến qua chỗ tôi. Tôi còn đang ôm chặt mấy bộ hài cốt né tránh thì bị  hắn xách cổ lên. Hắn quăng ánh nhìn đầy sát khí vào tôi, dò xét rất lâu  rồi gầm gừ: “Cô... biết chuyện gì?”
Tôi như bị ánh mắt đó làm cho hóa đá. Môi run không nói nổi lên lời. Tôi không thể nói tôi đã suýt moi tim hắn.
Ngô Thông lạnh giọng: “Tôi biết cô đã làm chuyện gì đó rất kinh khủng  mà, nhưng không sao nhớ nổi. Có điều cảm giác thì vẫn còn rất rõ.” Rồi  hắn nói ngắc ngứ: “Tôi cảm thấy mùi máu... rất nhiều máu, và nỗi đau tột  cùng... nơi vết sẹo này...” Hắn tự chạm vào ngực mình mà mắt tối sầm.
Tôi không chịu đựng nổi ánh nhìn này...
Tôi quát: “Bỏ ra! Tởm lắm!”
“Cái gì?” Ngô Thông gằn giọng. “Kinh tởm? Cô nên tự xem lại bản thân mình đi.”
Ngô Thông chắc là sắp ném tôi đi như quả bóng.
“Huynh thả Bảo Bình ra!” Vương tử vội ra lệnh.
“Thuộc hạ không thể. Cô ta chắc chắn đã làm chuyện gì đó. Thêm nữa...”  Ngô Thông chẳng chút e dè mà nhìn thẳng vào vết sẹo dọc từ bả vai xuống  tới gần eo của tôi qua lớp áo nhếch nhác kinh ngạc nói: “vết sẹo trên  người cô ta đây... rõ ràng là do thuộc hạ để lại.”
Tôi gào lên: “Khốn kiếp! Dám lỗ mãng với ta!”
Ngô Thông mặt càng đáng sợ, mắt không rời vết sẹo hớ hênh trước ngực  tôi: “Với chiêu ám sát đoạt mạng của tôi, cô không thể nào còn sống...”
“Không được vô lễ Ngô Thông!” Vương tử lớn tiếng hơn. “Huynh lui lại ngay lập tức!”
Ngô Thông rõ là không bằng lòng nhưng rồi cũng phải tuân lệnh. Hắn lui  lại nhưng chỉ vài bước ngắn, đủ để kịp phản ứng nếu tôi định làm gì  khuất tất. Vẻ mặt của hắn thấy rõ hắn và tôi là không thể là bạn.
Vương tử vẫy tay về phía tôi gọi tôi lại gần anh. Tôi biết anh chỉ muốn  kiểm tra xem tà khí Long Phục Linh trong người tôi đã đạt tới mức độ  nào. Nhưng tôi sao dám lại gần anh khi luồng tà khí ấy sẽ làm anh đau  đớn. Gần tôi anh sẽ lại co giật như bị trúng độc vậy.
“Tại vì ta cũng kinh tởm nên em không qua đây à?” Vương tử khẽ hỏi.
Thấy tôi im lặng Vương tử thở dài: “Bản tính ương bướng của em có vẻ đi  tong rồi nhỉ... Em không muốn nói cũng được... Chuyện đã xảy ra ắt hẳn  chẳng tốt đẹp gì. Ta sẽ không ép em. Cứ cố tìm hiểu mọi chuyện chỉ khiến  em tự rơi vào mớ bòng bong đã được giăng sẵn. Rồi sự bế tắc cùng khiếp  đảm sẽ ám ảnh mãi khiến em gục ngã và tự bỏ cuộc. Nếu như vậy phép màu  đã đưa chúng ta trở lại trước lúc tất cả đổ bể sẽ thành công cốc.”
“Ý anh là chuyện một ngày trước là có thực, nhưng vì phép màu nào đó nên  tất cả chúng ta đã quay trở lại quá khứ, trước khi những chuyện kinh  khủng đó xảy ra?” Tôi nhất thời kinh ngạc.
Vương tử bình tĩnh phân tích:
“Ta thấy không giống như chúng ta quay trở lại quá khứ. Nếu như đúng là  vậy thì cái huyệt rỗng này đã không biến hóa thành thế này. Đúng ra cái  huyệt phải nguyên hiện trạng như lúc em và Dương Dương chưa dịch chuyển.  Ta có cảm giác tình hình hiện tại của chúng ta mới là trò đùa thực sự  của thời gian, chúng ta vẫn đang trong guồng quay của nó. Có kẻ nào đó  hoặc một loại pháp lực thần bí đang điều khiển chúng ta vào thế giới  biệt lập của ‘họ’. ‘Họ’ đã can thiệp vào một khoảnh khắc nào đó và bắt  chúng ta phải chấp nhận đi tiếp theo những gì ‘họ’ muốn. Ta không hiểu  ‘họ’ muốn chúng ta làm gì khi đặt chúng ta vào tình huống bị động thế  này. Muốn thay đổi tương lai hay muốn quyết định tương lai?”
Dương Dương lúc này sững người, giọng đầy hoang mang:
“Nếu chuyện thực sự như huynh nói thì vết thương của Bảo Bình và Ngô  Thông chỉ là tạm thời liền sẹo để lừa mắt. Trên thực tế vết thương vẫn  đang hoạt động và hai người có thể chết bất cứ lúc nào nếu như... ‘kẻ  nào đó’ không bày ra cái trò này?”
“Ta không dám chắc về việc đó. Vết thương trên người Bảo Bình và Ngô  Thông đã rõ là do hai người tự gây ra cho nhau. Ta đã kiểm tra Ngô  Thông, thực sự không thể can thiệp vào vết sẹo đó, Bảo Bình có lẽ cũng  vậy. Chuyện này cứ như trò đùa của ma quỷ vậy.”
Lời Vương tử vừa dứt thì Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần thình lình nhảy  xuống huyệt, hạ cánh sát sạt cạnh chúng tôi. Bạch Nguyên nhìn cả hội một  lượt. Thấy ai mặt mày cũng như bánh đa ngâm nước anh liền châm chọc:  “Có ai vừa chết à?”
Tên này... đùa cũng rất chuyên nghiệp.
Bạch Nguyên cũng chỉ đùa cợt được mấy giây là quay ngoắt thái độ. Anh ta  gầm lên trách cứ khi Vương tử liều mạng đốt Mộc Trụ dẫn đến việc Tâm  Nhân Ảnh đang kéo đàn kéo đống tới đây. Bạch Nguyên càm ràm thêm một lúc  nữa mới chịu thôi.
Riêng Vệ Môn Thần thì có vẻ căng thẳng ra mặt. Không rõ có phải cô ta  đang bị coi như là tù binh cho nên mới có biểu tình đó hay không. Mấy  ngày trước cô ta đạp tôi xuống huyệt rỗng, buông nhiều lời đá xéo tôi,  cũng kèm theo nhiều thông tin mập mờ... rốt cuộc là làm rối tung mọi  chuyện. Giờ tóm được cô ta nhất quyết phải bắt cô ta khai hết.
“Các người dám đốt Mộc Trụ, quỷ tha ma bắt các người đi.” Vệ Môn Thần rít lên.
Sao đây? Ánh mắt thương cảm đó là sao? Vệ Môn Thần biết bên trong Mộc Trụ có đầu lâu?
Vương tử đột nhiên lên tiếng:
“Ta đã nói với cô từ trước, phải đưa Bảo Bình tới chỗ phong ấn Hồng  Bàng. Nhưng rốt cuộc cô lại đẩy Bảo Bình vào chỗ nguy hiểm, hết lần này  đến lần khác.”
Vệ Môn Thần nghiến răng nói:
“Tôi đã nghe theo lời Vương tử. Tôi đã đưa cô ta tới chỗ có phong ấn  Hồng Bàng, nhưng nó không có tác dụng với cô ta. Còn Vương tử đã hứa sẽ  bảo toàn cho Thái tử, vậy mà lại để ngài ấy bị ả Quận chúa nham hiểm kia  bắt giam, đến giờ vẫn không rõ tung tích. Vương tử quả là tên xảo  quyệt, giả dối. Người nên quản cô người yêu của mình cho chặt đi. Sao  người lại dễ dãi để cô ta hại cả em trai mình.”
“Cô quá khen rồi.” Vương tử cười nhạt. “Đừng hòng qua mặt ta, Vệ Môn  Thần. Ta tuy không nhìn thấy gì nhưng không phải kẻ vô dụng. Biểu tượng  trong mật đạo tà khí không phải phong ấn Hồng Bàng. Ta là người nói là  làm. Tính mạng Thái tử cho đến thời điểm này vẫn được bảo toàn, và ta  vẫn đang tận lực cứu cậu ta. Nhưng với thái độ ngông cuồng vừa rồi của  cô, ta sẽ chẳng hao tổn tu vi để thực hiện đúng giao hẹn làm gì.”
“Ngươi là đồ khốn!” Vệ Môn Thần gầm lên. Cô ta bất chợt chồm dậy, suýt  chút nữa ăn một đạp của Ngô Thông nếu như Bạch Nguyên không kịp thời kéo  lại.
Tôi cũng rất kinh ngạc khi lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu của Vương tử khi nói chuyện lại đậm chất gian trá như vậy.
Vương tử thờ ơ tiếp:
“Phong ấn Hồng Bàng là hình một con chim nước khổng lồ đậu trên lá sen.  Loài chim nước này là linh vật của tộc Giáng Long, còn có tên là chim  Lạc. Ta đã thấy biểu tượng chim Lạc ở khắp nơi trong Cửu Kỳ Môn Trận. Ở  mật đạo tà khí, hốc núi ma quái và cả ba cái đĩa đá lớn nằm dưới mấy bộ  hài cốt trong ba ngôi mộ ở giữa trận yểm này đều chạm nổi hình chim Lạc.  Tất cả chúng đều không phải phong ấn Hồng Bàng, chúng chỉ là những tấm  phù điêu bình thường. Cô không biết điều đó thật hay vờ không biết?”
Vương tử lại cười khi Vệ Môn Thần đang bị nuốt mất lưỡi. Cũng dễ hiểu  thôi, Vương tử vào những lúc xuất thần vẫn đọc được chút suy nghĩ của  đối phương. Dù chỉ chút ít nhưng cũng đủ thông tin anh cần. Vương tử  thay đổi ngữ khí nói:
“Dù Vệ Môn Thần đây không biết thật đi nữa cũng thế mà thôi. Thứ cô ta  lấy ra khỏi đầu Bảo Bình khi ở mật đạo tà khí rõ ràng không phải là kí  ức của Bảo Bình hay tạp niệm của Long Phục Linh. Cũng không phải xác của  Nhu Nhu Xà như cô ta đã nói. Vệ Môn Thần rất thông minh, mọi đường đi  nước bước của cô ta đều không có kẽ hở. Đến cả ta cũng bị cô ta qua mặt.  Mọi việc đã được Vệ Môn Thần sắp xếp vô cùng hoàn hảo, tất cả chúng ta  đều bị cuốn theo vòng xoáy do cô ta bày ra. Có điều, cô ta đã không biết  rằng, Bảo Bình không giống chúng ta. Thứ Vệ Môn Thần lấy ra khỏi đầu  Bảo Bình là thứ cô ta không bao giờ ngờ tới.”
Khi nghe đến đây đột nhiên CPU của tôi như được reset lại, chuỗi mã hóa  phức tạp bỗng chốc được giải. Tôi đã hoàn toàn quên mất trên người mình  cũng có phong ấn Hỏa Kỳ Lân. Nó chẳng phải đã hút hết sức mạnh của tôi  và niêm phong lại, biến tôi thành người thường. Không những thế, một vài  pháp lực tác động lên tôi cũng bị dội ngược lại. Như việc tôi bị trùng  cắn hay việc bị đâm chết...
Vậy tất cả những chuyện này... 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện