[Dịch]Dương - Bình - Nhi- Sưu tầm
Chương 38 : Cầu nguyện dưới vực thẳm 1
                                            .
                                    
             Bạch Nguyên ngỡ ngàng nhìn Vương tử hồi lâu, khóe miệng giật giật, tay  siết chặt. Bọn họ chẳng ai bận tâm tôi ở đằng này đã nghe thấy hết từ  đầu tới cuối mớ bòng bong đó.
Thái tử cầu thân với Ánh Dương?
Ánh Dương là hôn thê của Thái tử?
Tôi ước... mình không nghe thấy chuyện này.
Toàn bộ cơ thể tôi như chìm vào một trạng thái; sững sờ, tê liệt...
Tuy không còn nhớ rõ mọi chuyện trong mật đạo tà khí, nhưng những gì  Thái tử đã nói thi thoảng vẫn văng vẳng bên tai tôi: Yêu thương, không  bao giờ bỏ mặc, xin lỗi...
Nói ra những lời này... toàn là dối trá phải không?
Tàn nhẫn thật đấy, Anh Vũ!
(...)
Bạch Nguyên mươi phần đã rất khó chịu, nhưng có lẽ là vì lòng kiêu hãnh  mà cố nhân nhượng. Anh nhìn Vương tử hồi lâu mà mặt tái dại. Biết rằng  lúc này anh có biểu hiện cái gì thì Vương tử cũng không thể nhìn thấy,  nhưng anh vẫn cố không để lộ rõ thái độ. Bạch Nguyên nói: "Huynh có thể  nói về chuyện quan trọng như vậy bằng cái vẻ ơ hờ và giọng bàng quang  như vậy? Ý huynh là Thái tử sẽ lật lọng, hủy hôn ước với Ánh Dương?"
Vương tử khẽ nghiêng đầu, nhưng vẻ mặt vẫn vậy. Bạch Vương dễ cho Vương  tử một đấm nếu như Ngô Thông không đứng lù lù như hộ pháp ở đó.
Bạch Nguyên cau mày: "Đây là danh dự của em gái ta."
Vương tử biểu cảm không mấy biến chuyển, nói: "Đây là hạnh phúc cả đời  của Ánh Dương." Rồi anh hướng đôi mắt đẹp mà xa xăm chiếu thẳng vào Bạch  Nguyên: "Danh dự và hạnh phúc thứ nào quan trọng hơn? Ta không can  thiệp vào chuyện riêng của Thái tử. Ta chỉ muốn huynh cân nhắc việc hi  sinh người trong tộc vì hôn ước chính trị. Hi vọng huynh sẽ không nhầm  lẫn giữa việc công và tư."
"Huynh..." Bạch Vương không tiết chế nổi liền nhào tới. Ngô Thông không  lỡ một giây suy nghĩ, hắn ngay lập tức rút đoản kiếm uy hiếp Bạch  Nguyên. Chỉ chờ có thế, đội cận vệ của Bạch Vương cũng rút vũ khí trấn  áp Ngô Thông.
Thật không thể ngờ tình huống lại bị đảo lộn theo chiều hướng này. Vậy  ra việc Bạch Nguyên kéo theo cả một đội quân tới đây liều mạng là vì  liên hôn giữa hai tộc, chứ không chỉ đơn giản là vì lòng tận trung với  Nam Vương, Vương tử hay Thái tử.
Vẻ mặt e dè của Ngô Thông dạo trước là vì việc này.
Khi chưa vào vịnh Bái Tử Long, gã mặt lạnh đó đã rất lưỡng lự, mãi mới  chịu dẫn quân Bạch Tượng vào vịnh. Xem chừng hắn cũng đã sớm dự đoán  tình huống xấu sẽ xảy ra, vì mối quan hệ phức tạp sẽ ảnh hưởng đến đại  sự. Ngô Thông đã theo Vương tử nhiều năm, ít nhiều đầu óc cũng nhạy bén  hơn. Hắn thừa hiểu Bạch Nguyên không còn là một Vương tử, anh ta đã là  Vương tộc, điều đó có nghĩa, anh ta có quyền lực và thế lực trong tay.  Nếu không phải vì có vụ cầu thân thì Bạch Nguyên sẽ không tự mình thân  chinh, mang theo cả em gái cùng đoàn quân hùng hậu như thế tới một nơi  huyền bí chẳng có đường về. Lần tiếp ứng này của Bạch Nguyên nếu thành  công sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho tộc Bạch Tượng, và Ánh Dương sẽ  là Thái tử Phi. Có lẽ ban đầu, Bạch Nguyên cũng không thể nào ngờ rằng  trong Cửu Kỳ Môn Trận lại nhiều gian nan và nguy hiểm như vậy, trên  đường thực hiện nghĩa vụ đã phải hi sinh nhiều người.
Việc Bạch Nguyên có mục đích từ trước là không thể phủ nhận.
Bạch Nguyên rất có tham vọng. Khi ở công trình dưới đáy biển, lúc Bạch  Nguyên cầm viên ngọc tà thuật trên tay đã bị biến thành tên hung đồ.  Viên ngọc tà thuật là một 'bài kiểm tra' và rồi Bạch Nguyên đã hoàn toàn  bị nó khống chế.
Vương tử đã biết trước chuyện này, và sớm đã lường trước hậu quả. Anh đã  sợ rằng Bạch Nguyên và quân Bạch Tượng đang nắm binh quyền trong tay,  sẽ chẳng dễ dàng buông tha cho những kẻ dám trái ý. Vương tử, tôi, Dương  Dương, Ngô Thông đều đang là những kẻ phụ thuộc. Kể cả Bạch Nguyên có ý  tốt với chúng tôi nhưng không có gì đảm bảo quân binh của anh ta sẽ  không làm khó chúng tôi. Bạch Nguyên là Vương tộc, anh ta đương nhiên sẽ  tự ý thức mà cân nhắc lợi ích cho cả tộc...
Bầu không khí bao vây lấy bọn họ mỗi lúc càng thêm căng thẳng.
"Người muốn làm gì cũng phải bước qua xác tôi đã." Ngô Thông gay gắt nói.
Bạch Nguyên mặt càng tím hơn, không còn biết nể tình mà buông lời cay  nghiệt: "Ngô sư phụ nên biết mình là ai. Đừng tưởng ta sẽ vì mối thâm  tình giữa chúng ta mà để cho Vương tử Việt Quốc lấn át. Vì huynh, ta đã  tha cho kẻ mang trọng tội giết Quốc Vương, cũng là kẻ trực tiếp tổn hại  đến ngôi vị của Thái tử hết lần này đến lần khác. Kẻ như Vương tử Anh  Nhi, đi đến đâu cũng có người muốn giết. Giờ ta mà hạ lệnh, thì có mười  Ngô Thông cũng không thể cứu được hắn."
"Cho dù vậy, cũng phải bước qua xác tôi đã." Ngô Thông vẫn rất bình tĩnh  đối đáp lại thái độ hiếu chiến của Bạch Nguyên. Gã này bản tính vốn dĩ  nói là làm thật chứ không có chuyện chần chừ. Phân bua giông dài thì  càng chẳng thể nào.
"Ngô sư phụ!" Bạch Nguyên đang mất dần kiên nhẫn. "Đây là thái độ chống đối, là tội chết đấy."
Hẳn nhiên Bạch Nguyên sẽ không chịu nhún nhường trong trường hợp này.  Đây là việc trực tiếp ảnh hưởng đến danh tiếng và uy quyền Vương tộc của  anh ta. Nếu Bạch Nguyên không làm căng thì tộc Bạch Tượng sẽ tự khắc  nổi dậy làm loạn ngay lúc này, chẳng ai lại chịu phí mạng mình dưới  trướng một kẻ vô dụng.
Vương tử và Ngô Thông đã bị bao vây. Với khả năng của Ngô Thông thì có  thể hạ được Bạch Nguyên nếu một chọi một, nhưng với đám binh sĩ kia thì  hắn sẽ khó lòng vừa bảo vệ Vương tử vừa giao chiến.
Lúc này Ánh Dương đột ngột xuất hiện, thấy Ngô Thông và Vương tử bị bao  vây, cô ta chưa hiểu sự tình liền vội nhảy vào can ngăn: "Bạch ca, huynh  đang làm gì vậy? Đây là Ngô sư phụ, người mà huynh rất tôn trọng đấy."
Bạch Nguyên vẫn chưa lui, mặt hằm hằm với Ngô Thông. Trong tình huống  này, sự tức tối của Bạch Nguyên là vì Ngô Thông chứ không hẳn vì Vương  tử và chuyện danh phận của em gái anh ta. Điệu bộ Bạch Nguyên thấy rõ  đang vô cùng bực bội vì thái độ ngang nhiên thách thức của Ngô Thông với  mình để bảo vệ kẻ khác. Đích xác biểu tình này là đang ghen tức; Bạch  Nguyên cáu giận vì Ngô Thông luôn một lòng bảo vệ Vương tử, bất chấp mọi  việc Vương tử đã làm là đúng hay sai, và hắn còn dám đối đầu công khai  với Vương một tộc hùng mạnh.
Tình cảm Bạch Nguyên dành cho Ngô Thông có chút không bình thường.
Ngược lại vẻ căng thẳng của Bạch Nguyên là bộ mặt rất bình tĩnh của Ngô  Thông cứ như thể việc này chẳng liên quan gì đến hắn. Điều duy nhất Ngô  Thông nghĩ là bảo vệ Vương tử. Ngoài ra bất kể ai có cảm xúc gì thì cũng  không liên quan đến hắn. Kẻ nào dám bước qua ranh giới của hắn định  sẵn, hắn nhất quyết không tha.
Cho tới giờ phút này, Ngô Thông là kẻ duy nhất níu kéo sự sống của Vương tử.
Vương tử thì lại chẳng có phản ứng gì với tình cảnh bất trắc hiện tại.  Anh vẫn mang cái vẻ mặt thường trực, bình tĩnh với mọi việc. Có vẻ như  chuyện đang diễn ra là anh đã trù tính sẵn trong đầu cho nên dù có  chuyển biến như nào cũng không mấy ngạc nhiên. Có đôi lúc tôi đã nghĩ  rằng, Vương tử không chỉ có cái đầu đã đạt tới Cảnh Giới Vô Ngã, mà tim  anh cũng đã được phong ấn bí mật ở đâu đó rồi chứ không còn tồn tại  trong cơ thể tàn tạ kia nữa.
Bạch Nguyên và Ánh Dương vẫn đang lời qua tiếng lại. Một hồi thì Ánh  Dương cũng đã hiểu ra nguyên nhân là do mình. Cô ta chững lại vài phút,  cố kìm nén nỗi lòng lại, rồi sau đó khô khốc nói:
"Bạch ca đang hành động thiếu suy nghĩ đấy. Thật chẳng giống huynh."
"Ta đang vì muội." Bạch Nguyên gắt.
"Huynh điên rồi sao? Huynh từ lúc nào lại công tư bất minh vậy? Cho dù  không có hôn sự này, muội vẫn sẽ dẫn quân Bạch Tượng đi giải cứu Thái tử  và Nam Vương. Cuộc hôn nhân này là quyết định của cha và Nam Vương,  Thái tử chưa từng chính thức đề cập tới chuyện này. Nhưng cha đã quy  tiên, không còn nữa, Nam Vương và Thái tử đều mất tích. Lúc này nói đến  hôn nhân mới là ích kỷ, huynh đang biến muội thành kẻ chẳng ra gì trong  mắt mọi người đấy. Cuộc sống của muội xin huynh hãy để muội quyết định."
Bạch Nguyên sững sờ khi thấy thái độ cương quyết của Ánh Dương. Trong  đôi mắt sắc sảo ấy hiện rõ sự quyết tâm mãnh liệt, không gì có thể thay  đổi được. Ánh Dương là cô gái mạnh mẽ, tự chủ, cô ấy chưa bao giờ muốn  dựa dẫm vào ai. Khi Bạch Cố Vương ra đi, Bạch Nguyên đã luôn tự nhủ  trong lòng sẽ hết mực chăm lo và bảo vệ cho Ánh Dương, thay cha đảm bảo  hạnh phúc cho em gái. Nhưng giờ Ánh Dương đã thực sự trưởng thành, bản  lĩnh hơn người, lại quyết đoán, không để tình cảm cá nhân xen lẫn vào  việc công. Dù là con gái nhưng Ánh Dương cũng không thua kém bất kì nam  nhân anh kiệt nào. Ánh Dương đã không còn cần Bạch Nguyên bao bọc nữa.
"Ta đã quá ích kỷ, mà không biết tâm tư của muội..." Bạch Nguyên trầm giọng.
Ánh Dương nhìn dáng vẻ đó của Bạch Nguyên lại có chút đau lòng, cô ôm  lấy anh rồi nức nở khóc. Tâm can và những thương tổn của cô thực chất  đều bị Bạch Nguyên thấy hết, nhưng cô không còn cách nào, trọng trách  với cả tộc mà hai anh em phải gánh vác là rất lớn. Chiến tranh sắp xảy  ra, Việt Quốc sắp lâm vào cảnh nước mất nhà tan, Ánh Dương nào còn tâm  trạng lo nghĩ tới hạnh phúc riêng hay chức danh Thái tử Phi. Có khi,  trong lúc tất cả đang phí thời gian đôi co ở đây thì trong đất liền đã  đánh nhau tan tác hết cả mất rồi.
Nghe những lời tận đáy lòng của Ánh Dương, Bạch Nguyên lòng vô cùng rối  bời. Một lúc sau Bạch Nguyên quay sang nhìn Ngô Thông đầy áy náy, thấy  hắn đang gườm gườm nhìn lại Bạch Nguyên khẽ thở dài, rồi hạ lệnh cho  toàn quân lui ra. Ngô Thông sẽ chẳng để tâm trong lòng Bạch Nguyên đang  ngổn ngang những gì, thấy những binh khí thôi chĩa vào mình hắn lập tức  bế Vương tử quay lại chỗ nghỉ.
Vừa rồi mặt Ngô Thông nhìn rất đáng sợ, chậm chút nữa có khi hắn đã cống  vài mạng cho Diêm Vương chẳng chút áy náy rồi, kể cả đó là Bạch Vương  tộc Bạch Tượng.
Chỉ riêng với Vương tử, Ngô Thông mới có những hành động và ánh nhìn dịu dàng, ngoài ra, hắn không khác gì ác nhân.
Hắn đặt Vương tử nằm thoải mái nhất, mặc dù thực chất cơ thể Vương tử  chẳng có chút cảm giác nào. Hắn khoanh tay ngồi canh rất lâu chờ Vương  tử an giấc, chẳng cần biết tình hình sau lưng mình thế nào. Nhìn tấm  lưng vững chãi của Ngô Thông đã ngồi hơn ba tiếng mà không hề ngả  nghiêng là biết hắn vẫn còn thức. Lòng tận trung của hắn với Vương tử  quả thực rất đáng ngưỡng mộ.
Ngô Thông tranh thủ chợp mắt một chút. Ngay cả khi hắn ngủ, đôi lông mày  vẫn cau có. Một bàn tay lạ lùng bất thình lình vươn tới gần Vương tử,  Ngô Thông lập tức bắt gọn. Thật may mắt Ngô Thông còn nhanh hơn tay hắn,  nếu không kịp nhận ra cánh tay kì lạ kia là của Bạch Nguyên thì trăm  phần trăm hắn đã bẻ ngoéo làm mấy khúc rồi.
"Người định làm gì?" Ngô Thông buông giọng lạnh lùng.
Bạch Nguyên chẳng nhìn Ngô Thông, anh vẫn tiếp tục hành động của mình,  kéo cái chăn cỏ đắp cho Vương tử đỡ lạnh. Về đêm, trong rừng nhiệt đới  lạnh và nhiều sương, lại âm u khó tả, rất dễ bị cảm.
Ngô Thông không ý kiến, cũng chẳng tiện can ngăn Bạch Nguyên, nhưng ánh  mắt đa nghi thấy rõ. Sau đó Bạch Nguyên đưa một vò rượu cho Ngô Thông,  hỏi hắn có muốn uống cùng mình không. Ngô Thông phân vân vài giây mới  đón lấy vò rượu, uống một hơi dài rồi đưa lại. Bạch Nguyên cũng nốc một  ngụm lớn rồi nằm ngửa ra ngay sau Ngô Thông mà ngắm trời đất. Cả hai sau  đó chẳng ai nói với ai lời nào. Thi thoảng, Bạch Nguyên có liếc nhìn  trộm Ngô Thông, nhưng chỉ thế thôi không có ý tứ gì khác. Vò rượu cứ để ở  giữa, họ thay nhau uống rồi cạn sạch từ lúc nào.
Đêm đó, trong khoảnh rừng khắc nghiệt, nỗi tuyệt vọng và mệt mỏi bao  trùm lấy những con người đang cố vùng vẫy chiến thắng bản thân. Bọn họ  vốn chẳng ở gần nhau, mỗi người một phương, nhưng rồi quy tụ lại cái nơi  nguy hiểm này cũng vì lòng kiêu hãnh của bản thân cùng lòng yêu nước  bất diệt. Tiếng nói chung duy nhất lúc này đã kéo họ lại gần nhau chính  là một Việt Quốc tự do. Trong lòng mỗi người đều đã có quyết định riêng  cho bản thân, chỉ là, tình cảm cá nhân sẽ giúp họ có thêm động lực để cố  gắng cùng nhau, hay sẽ hủy hoại mọi mầm mống hi vọng cùng lòng tin cho  nhau trong mỗi người.
Tôi ngồi một mình trong khoảng rừng bao la và lạnh lẽo. Đầu óc tôi lúc này hỗn loạn vô cùng.
"Sao mắt ngươi lại có màu đỏ?" Giọng Ánh Dương vang lên bên cạnh tôi.
Khỉ thật, tôi chẳng hề phát hiện ra tiếng chân của Ánh Dương. Ánh nhìn  của cô ta có gì đó bất ổn, tôi có chút linh cảm không tốt về điều này.  Tôi vẫn phải giả vờ như không hề nghe thấy vụ cãi lộn vừa rồi, đặc biệt,  việc Ánh Dương là hôn thê của Thái tử. Tôi cố diễn vẻ mặt ngô nghê nhất  có thể.
"Một mắt màu đỏ, một mắt màu thẫm. Không giống Sa Đạ Tử. Thật kỳ lạ!"  Ánh Dương tiếp tục nói. "Càng kì lạ hơn là ngươi còn đi cùng Vương tử  tộc Tiên."
"Có gì kỳ lạ?" Tôi vờ ngây ngốc.
"Nói đến mới nhớ Dương Tiên không có ở đây. Đã đi rồi sao? Vậy là đã  quyết định rồi?" Ánh Dương hỏi mà như không, khiến tôi càng bực.
Ánh Dương buông ánh mắt hờ hững sang tôi. Cô ta đưa tôi một cái đùi gà,  còn vẩy vẩy trước mặt tôi mà chẳng chịu nói. Cô ta xem tôi là con chó  chắc?
"Không ăn?" Ánh Dương cộc lốc hỏi.
Tôi tím cả mặt, cáu giận cắn ngoàm một miếng rõ to vào tay Ánh Dương. Cô  ta thét lên, tôi mới giằng lấy cái đùi gà và ăn ngon lành. Dù sao thì  tôi cũng đói rồi.
"Hóa ra ngươi cũng biết đói?" Ánh Dương nhăn mặt.
"Cô... xem... tôi... là gì?" Tôi ngắc ngứ, vừa nhai miếng thịt đầy miệng vừa nói.
"Ta chỉ thấy ngươi rất kỳ lạ. Ngươi như con thú hoang hóa thành người  ấy, biểu hiện chẳng giống con người là mấy, tà khí thì quá nặng..."
Tôi đột nhiên nghĩ, Ánh Dương chắc đang liên tưởng tôi là chó hóa người.
"Điều gì khiến cô cho rằng tôi không giống con người?" Tôi nghiến răng nói.
Ánh Dương liếc nhìn tôi một lượt, ánh mắt cô ta sắc thật. Lúc sau cô ta  mới trả lời: "Ta cảm giác ngươi không phải là con người. Thậm chí cũng  chẳng tồn tại chút tình cảm gì như người với người. Ngươi đi cùng Dương  Tiên thì càng kỳ lạ hơn. Người tộc Tiên sẽ không đi cùng đám yêu ma đầy  tà khí. Thứ nhất đó là điều đại kị, nếu bị tộc Tiên phát hiện Dương Tiên  sẽ bị trừng trị theo luật tộc. Hai là, việc đó sẽ trực tiếp tổn hại  Tiên khí của Dương huynh. Tuy rằng tà khí của ngươi sẽ được thanh tẩy,  đồng thời với việc đó là khí Tiên sẽ bị vấy bẩn."
Không cho tôi nói gì, Ánh Dương tiếp: "Dương Tiên luôn một lòng một dạ  với Quận chúa Thu Sa, ai cũng biết. Ta chỉ không hiểu sao huynh ấy lại  đối xử với ngươi đặc biệt như vậy. Trong khi việc gần ngươi gây cho  huynh ấy rất nhiều bất lợi. Ta có nghe nói về việc Dương Tiên tìm thấy  ngươi trên đồi hoa Bách Mộc Thảo. Ngươi không cảm thấy kì lạ khi Dương  Tiên mới gặp ngươi lần đầu đã tốt với ngươi à? Huynh ấy đúng là người tử  tế... nhưng cũng thật tệ khi xem ngươi như người thay thế." 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện