[Dịch] Dược Thần (Dị Giới Dược Thần)

Chương 64 : Oan gia ngõ hẹp

Người đăng: 

Dần dần, Trát Khắc cũng biết Kiệt Sâm mỗi lần đến phòng bồi luyện, hoàn toàn không phải để kiếm tiền, mà để bị đánh, ừm, nếu căn cứ theo cách nói dễ nghe của Kiệt Sâm, hắn cũng là đang tu luyện, nhưng Trát Khắc cô lậu quả văn chưa từng nghe qua có loại công pháp tu luyện nào bắt người tu luyện mỗi ngày phải chịu những vết thương chồng chất như vậy. Đối với thân thể biến thái của Kiệt Sâm, Trát Khắc cũng đã triệt để bái phục, ví dụ hôm nay trạng thái Kiệt Sâm hoàn toàn tốt, cho dù là mình toàn lực bạo phát ra thực lực gần tiếp cận Linh đồ nhất giai cao cấp công kích Kiệt Sâm mấy cái, Kiệt Sâm cũng có thể kháng cự được, chứ không đến mức ngã xuống không đứng dậy nổi. Điều này khiến cho Trát Khắc có lúc nhìn Kiệt Sâm như nhìn một quái vật, phải biết bây giờ Kiệt Sâm mới chỉ là Linh lực cấp tám, cho dù là một Linh đồ trung cấp bị mình mấy lần toàn lực công kích, cũng phải thổ huyết, toàn thân trọng thương ngã không đứng dậy nổi. Mấy ngày này Kiệt Sâm hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện, mỗi lần cùng Trát Khắc bồi luyện, là khiến cho Linh lực cấp tám trong cơ thể tiêu hao sạch sẽ, một tia cũng không còn, tốc độ tiêu hao linh lực này, khiến Kiệt Sâm mỗi lần hồi phục linh lực, đều cảm thấy nồng bộ Linh lực cấp tám trong kinh mạch có một chút tăng trưởng rõ ràng, tốc độ tu luyện điên cuồng, so với lúc trước nhanh hơn không ít. Sau mỗi lần chiến đấu với Trát Khắc, cơ bắp các bộ vị trên cơ thể lại ngưng tụ lại từ đầu, sinh trưởng, trị liệu, khiến Kiệt Sâm cảm thấy cơ bắp toàn thân vô cùng cứng rắn, thậm chí còn sản sinh một loại cảm giác, cơ bắp của mình còn dẻo dai hơn tuyệt đại bộ phận bì giáp, cho dù là kiếm bình thường đâm lên, cũng chưa chắc đả thương được mình. Căn cứ kinh nghiệm tu luyện của Bạo Lực Linh Sư, Kiệt Sâm biết, thân thể mình hiện tại đã có chỗ tiểu thành. Trưa hôm đó sau khi ăn xong cơm, Kiệt Sâm không ở trong kí túc xá tiếp tục tu luyện, mà đến phường thị Thành Tháp Lâm, đi dạo loanh quanh. Thân thể bị tổn thương quá nhiều khiến Trúc thể linh dịch tiêu hao rất nhanh, Kiệt Sâm tính vẫn còn khoảng mười đến mười lăm ngày nữa, cùng lắm bồi luyện với Trát Khắc thêm năm sáu lần, Trúc thể linh dịch trên người mình sẽ hoàn toàn tiêu hao hoàn tất, nên bây giờ Kiệt Sâm phải nghĩ đến việc pha chế Trúc thể linh dịch mới. Vừa đi dạo, Kiệt Sâm vừa quan sát các quầy hàng xung quanh, dược liệu cơ bản như bông cải xanh, Kiệt Sâm đã thu thập hoàn toàn, chỉ còn Linh Hạch Liệt Hổ Thú, là vẫn chưa mua được. Với con mắt hiện tại của Kiệt Sâm, Linh Hạch Liệt Hổ Thú bình thường hắn căn bản không để mắt tới, dùng quen Linh Hạch Liệt Hổ Thú Vương pha chế Trúc thể linh dịch, Linh Hạch Liệt Hổ Thú bình thường hiệu quả căn bản không thể khiến Kiệt Sâm hài lòng. Trong lúc Kiệt Sâm đang tùy ý xem xét, một đám người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, sau khi nhìn thấy một người trong số đó, Kiệt Sâm không khỏi sững sờ. Khải Đặc mấy ngày nay rất là phiền muộn, lần đó sau khi bị Kiệt Sâm đánh bay trên tràng quyết đấu, hắn phải nằm trên giường đúng một tháng mới có thể xuống giường đi lại, đợi hắn quay trở lại trường học, không ít học viên trong học viện nhìn thấy hắn, quay sang nhau xì xào bàn tán, ánh mắt mập mờ, có người thậm chí còn lộ vẻ thương hại, Khải Đặc ta cần các người thương hại sao? Những ánh mắt này khiến Khải Đặc hận mà chỉ biết cắn răng im lặng. Những ngày này Khải Đặc quyết định không đến học viện nữa, mà lêu lổng bên ngoài, hôm nay vừa hay gặp anh họ Đặc Lặc Y của hắn, nghe nói hắn muốn đi dạo phường thị, một nơi đầy những kẻ mạo hiểm như phường thị, Khải Đặc thường ngày khá coi thường, nhưng vì anh họ hắn yêu cầu dữ quá, nên hắn đành phải đi theo. Khi Kiệt Sâm nhìn thấy Khải Đặc, cũng là lúc Khải Đặc phát hiện ra Kiệt Sâm trong đám đông, vừa phát hiện, hắn lập tức giật mình, phản xạ có điều kiện vội vàng lùi một bước ra sau, xô ngay vào Đặc Lặc Y đang xem xét vật phẩm sau lưng hắn. - Khải Đặc ngươi nhìn thấy ai à? Đặc Lặc Y ngẩng đầu nhìn Khải Đặc, sau khi nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Khải Đặc, không khỏi hiếu kì nhìn theo, nhưng không nhìn thấy gì. - Kiệt Sâm. Khải Đặc nghiến răng, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ. - Kiệt Sâm, là cái tên đả thương ngươi mấy ngày trước? Ánh mắt Đặc Lặc Y tìm kiếm trong đám người, lập tức phát hiện ra Kiệt Sâm, trong cả đám đông, cũng chỉ có thiếu niên Kiệt Sâm là giống học viện học viện Tây Tư nhất. - Sao? Có muốn anh họ giúp ngươi báo thù không? Nhìn Kiệt Sâm, trên mặt Đặc Lặc Y lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Tâm trạng hoảng hốt của Khải Đặc lúc này đã có chút dịu lại, nhìn Đặc Lặc Y và bốn hộ vệ sau lưng, trên mặt cũng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, măt lóe hung mang, hai nắm tay lập tức siết chặt, giơ chân đi về phía Kiệt Sâm. Cảm nhận được Khải Đặc với ánh mắt thù hận và sát khí đang từ từ đi về phía mình, Kiệt Sâm trong lòng khẽ thở dài, có những người, không bao giờ tự biết lượng sức mình! - Kiệt Sâm, lâu rồi không gặp. Khải Đặc đến trước mặt Kiệt Sâm, nở một nụ cười lạnh. - Ừm, thì ra là Khải Đặc, lâu rồi không gặp, những ngày này nằm trên giường thoải mái chứ? Kiệt Sâm đến nhìn cũng không buồn nhìn, cúi đầu quan sát vật phẩm trước mặt thản nhiên nói. - Ngươi... Khải Đặc mắt lóe thần sắc oán độc, câu nói kia của Kiệt Sâm đã trực tiếp đâm vào tim hắn. - Hừ, chết đến nơi rồi còn hung hăng, Khải Đặc một bước chặn trước mặt Kiệt Sâm: - Chỉ cần hôm nay ngươi quỳ ở đây dập đầu với ta, nhận sai, tiểu gia ta sẽ tha cho ngươi, còn không, hừ, sẽ cho ngươi biết tay. Lúc này hai thị vệ mà Khải Đặc dẫn theo cũng đã đến sau lưng Khải Đặc, chằm chằm nhìn Kiệt Sâm trước mặt, Đặc Lặc Y và hai thị vệ của hắn thì đứng một bên nhìn. - Cút đi... Đối với Khải Đặc đang đứng chặn trước mặt mình, thái độ Kiệt Sâm vẫn như ngày hôm đó, chỉ thốt ra hai chữ lạnh lùng. - Ngươi muốn chết. Trong mắt Khải Đặc đột nhiên bắn ra một đạo hàn mang, linh lực cấp tám trong cơ thể cấp tốc lưu chuyển, trong tiếng rống giận dữ, tay phải hung hăng đánh vào ngực Kiệt Sâm. Đặc Lặc Y đứng bên cạnh không nhịn được lắc lắc đầu, tên Kiệt Sâm kia chẳng biết điều gì cả, không nhìn thấy bên cạnh mình có nhiều người như vậy sao, thế mà hắn còn dám hung hăng như vậy, hay là hắn muốn chết? Nếu hắn thông minh chút, quỳ xuống dập đầu hai cái, nhận sai, nói không chừng Khải Đặc còn có thể tha cho hắn, bây giờ... Khóe miệng Đặc Lặc Y không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm, xem ra mình phải đứng lại đây xem, xem Khải Đặc đánh Kiệt Sâm đến thừa sống thiếu chết, nếu đánh chết thật, dù sao mọi người cũng là học viên học viện Tây Tư, khó tránh có chút phiền phức. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Kiệt Sâm đến tránh cũng không tránh, trực tiếp để nắm đấm rắn chắc của Khải Đặc ấn lên ngực mình, phát ra một tiếng vang cực lớn. - Cái này sao có thể? Thấy Kiệt Sâm chịu một quyền mà không có tổn hại gì, Khải Đặc không khỏi thốt ra một tiếng kinh ngạc nho nhỏ, cho dù tổn thương của mình vẫn chưa khỏi hẳn, thực lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng một quyền Linh lực cấp tám mà mình ngưng tụ yếu đến thế sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang