[Dịch]Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em - Sưu tầm
Chương 6 : Khách làng chơi
.
Người quản lý trong hộ đêm đưa cô tới một phòng thay đồ theo lệnh của hắn, trong phòng thay đồ rộng rãi có hơn mười vũ nữ đang thay đồ, thấy cô họ dừng lại nhìn, một cô gái nhuộm tóc màu đỏ, trên người mặc chiếc áo ren mỏng có thể nhìn thấy rõ bộ ngực căng tròn, cùng với chiếc quần không thể ngắn hơn được nữa, đôi chân dài gác lên chiếc bàn trang điểm, cô ta nhả khói thuốc xong nhìn cô rồi lên tiếng, giọng lạnh lẽo không chút thân thiện cất lên.
- Lính mới à anh Giang?
- Ông chủ có lệnh nhờ cô đào tạo chăm sóc cô ta giúp? Các cô nhanh lên trang điểm lề mề quá, khách đang đợi kìa, hôm nay ai múa mở màn vậy?
- Là em. – Một cô gái ăn mặc sexy đi tới cô ta có ngoại hình thật đẹp, dáng người nóng bỏng khiến bao người phải thèm, cô ta chắc bằng tuổi cô, cô gái tóc tên là Kiều, dụi điếu thuốc xuống gạt tàn sau đó đi đến phía cô, Kiều quan sát cô, vươn bàn tay túm lấy cằm của cô bóp khá mạnh, cô nhíu mày thoáng đau.
- Khá xinh, ngoại hình đẹp, chân tay cô rất đẹp điều này chứng tỏ cô rất sung sướng, nói đi vì sao dẫn thân vào nghề này?
- Tôi…tôi…
Kiều nhấc môi lạnh lẽo nhìn cô: - Tiền, đúng không, ở Đam Mê một tối của cô thu nhập rất cao, nếu cô được phục vụ các khách quý tiền họ bao cho cô rất nhiều.
- Chị…- cô vội nắm lấy tay Kiều ánh mắt cầu khẩn van xin: - Giúp em trốn khỏi đây…
- Không phải do cô tự nguyện sao?
- Họ ép em.
- Cô Nhã, đem rượu lên phòng số 13. – Người quản lý thò đầu vào lên tiếng, cô cầu khẩn nhìn Kiều trong lòng cô dâng lên sự sợ hãi, chuyện của ngày hôm qua khiến cô trở nên sợ, Kiều chỉ lắc đầu sau đó bước đi.
Đứng trước cửa phòng số 13 chân tay cô không ngừng run, Kiều đẩy cô đi vào, trong phòng cảnh đầu tiên đập vào mắt là cảnh nóng bỏng khi một gã râu hùm đang mân mê bầu ngực của tiếp viên, bên cạnh có hai ba người đàn ông đang bàn chuyện làm ăn, một người trong đó cô nhận ra chính là hắn Lý Nam Vương, bên cạnh là người đàn ông khoảng 35 tuổi, trên mặt người đàn ông toát lên vẻ phong trần, nhưng trong con mắt lạnh lẽo không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, hắn ta được duyệt phải danh sách mỹ nam, nhan sắc của hắn cũng chẳng kém gì Lý Nam Vương, khuôn mặt của cả hai như được vẽ ra rất hoàn hảo đến từng cm, bên cạnh cũng có một thiếu niên, vị thiếu niên này duyệt vào danh sách mỹ, chỉ có điều cậu ta có dáng người mảnh khảnh ốm yếu, trong đôi mắt cậu ta hiện lên một tia lạnh lẽo, bên cạnh còn có một gã đang vui vầy cùng mấy cô phục vụ, bàn tay mấy gã tranh thủ sờ soạng một chút trước khi bàn công việc chính.
- Ư, anh à, lúc nữa đã đi, bây giờ uống với em một ly nè. – Cô tiếp viên nũng nịu lắc lắc cánh tay gã, gã mập cười ha hả, sau đó nhéo má cô gái rồi uống cạn ly rượu trên tay.
Hắn phóng tia nhìn lạnh lẽo về phía cô, ánh mắt như ra lệnh khiến cô sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau, Kiều đẩy cô lên phía trước sau đó tiến về phía hắn mỉm cười rồi ngồi xuống rót rượu vào ly cho hắn.
- Hôm nay tôi sẽ hầu rượu ngài đây, lâu không gặp uống với tôi một ly.
Hắn không nói gì, phóng tia nhìn lạnh lẽo về phía cô, mồ hôi trên người cô bắt đầu chảy ra, người đàn ông bên cạnh hắn phóng tia nhìn hứng thú nhìn cô, ánh mắt hắn ta rà soát trên người cô một cách tìm tòi, cô vội lấy tay che đi phần ngực đã hở phân nửa do cổ áo quá rộng, trên ngực còn hiện lên dấu răng của cuộc ân ái để lại, môi hắn ta thoáng nhấc, hắn ta lên tiếng.
- Là cô. – Hắn chỉ tay về phía cô, cô sợ hãi lùi về phía sau, mấy cô gái phóng cho cô tia nhìn ghen tị, ai cũng biết Lâm Phàm là người có địa vị trong xã hội, hơn nữa lại là người rất phóng khoáng trong việc chi tiền bao cho các cô gái, hắn ta ngoắc ngón tay ý nói rằng “hãy lại đây”, Nam Vương hất hàm ra lệnh, lời cảnh báo hôm qua vẫn còn vang vọng bên tai cô, cô chậm chạp tiến về phía hắn ta, hắn ta vươn bàn tay túm lấy cổ tay cô kéo ngồi xuống bên cạnh.
- Tôi chọn cô ta đêm nay. – Lâm Phàm lên tiếng.
- Anh có vẻ hứng thú với cô ta (?) Nam Vương lên tiếng hỏi
- Ừ. - Lâm Phàm cúi xuống nâng cằm cô rồi nói: - Bây giờ cô sẽ là người của tôi, ngoài lên giường cùng tôi ra cô không được phép lên với bất kì một gã đàn ông nào khác.
- Tôi…tôi…
- Cô phải thấy vinh hạnh khi trở thành người phụ nữ của tôi, rất nhiều người muốn mà không được, rót rượu đi.
Bàn tay cô run run cầm lấy chai rượu rót ra ly vì run sợ mà rót ra ngoài đổ lên bộ tây phục màu trắng, cô hoảng hốt vội lấy khăn lau đi, do luống cuống chiếc ly trên bàn đổ cô cúi xuống thu dọn, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay cô mặc kệ, bàn tay vẫn nhanh nhẹn nhặt lấy, Lâm Phàm níu mày nhìn xong hắn nắm lấy tay cô kéo lên.
- Nhìn tôi cô sợ đến thế sao? rót ly khác.
Tay cô vẫn nắm chặt lấy chai rượu cố rót cho đầy ly, Lâm Phàm cầm ly rượu trên tay uống một hơi sau đó túm lấy cằm cô rồi cúi xuống hắn đẩy toàn bộ số rượu sang khoang miệng cô, cô cố đẩy thứ chất lỏng đang thiêu cháy cổ họng cô ra ngoài nhưng hắn đã chặn bằng nụ hôn, rượu toàn bộ cô phải nuốt xuống.
- Cô dám từ chối thiện ý của tôi sao?
Mấy phút sau cồn thấm vào người cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhìn một người thành hai, cô đã say, Lâm Phàm nhìn bộ dạng cô say nhìn thật kích thích, Lâm Phàm ôm lấy cơ thể mềm mại của cô sau đó tiến về phía bên trái, ở đó trong một gian phòng tối cánh cửa đóng lại, hắn nhìn theo rồi quay lại nhìn mấy ông bạn làm ăn tiếp tục bàn luận công việc.
Khá lâu sau Lâm Phàm mới xuất hiện ngồi xuống vị trí cũ, mấy tay bạn làm ăn lên tiếng trêu chọc.
- Ngài Lâm tôi thấy ngài vào trong đó khá lâu nha, chắc là mãnh liệt lắm hả?
- Cô ta, tôi thích, nghe tiếng cô ta rên rỉ dưới thân thật sự rất thú vị, chưa bao giờ tôi hài lòng như vậy, xem ra có thể cho cô ta đi bên cạnh.
- Không được. – Hắn lên tiếng khiến mọi người nhìn vào: - Cô ta là cây hái ra tiền của hộp đêm tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cô ta về, để cô ta theo anh tôi chẳng trắng tay sao?
- Cậu cần bao nhiêu tiền?
- Hahaha…anh Lâm, anh nghĩ tôi thiếu tiền như vậy sao?
- Nghe có vẻ thú vị, xem ra nếu muốn tôi lại phải tới đây rồi, nhưng tôi muốn cô ta ngoài phục vụ tôi ra thì không được phục vụ bất kì gã đàn ông nào?
- Điều này còn phụ thuộc vào cô ta xem có ngoan ngoãn hay không đã, không bàn tới chuyện này, hãy tiếp tục công việc của các ông đi, các cô có thể lui ra ngoài.
Các cô gái bèn lui ra ngoài sau đó đóng cửa lại, căn phòng trở nên im lặng.
Sau cuộc bàn tán làm ăn, mấy gã đàn ông lại tiếp tục cuộc chơi, từ đầu đến cuối cậu thanh niên không hề lên tiếng, cậu chỉ im lặng lắng nghe cuộc thảo luận, trong tay mấy bạn làm ăn đều có hai ba cô chăm sóc, còn cậu ta trên tay ly rượu tao nhã lặng yên nhấm nháp, trong con mắt lạnh lẽo không hề gợi lên một cảm xúc, không ai biết cậu ta đang nghĩ gì, ánh mắt chỉ nhìn vào ly rượu đỏ trên tay, còn hắn và Lâm Phàm nói chuyện công việc, cô gái ngồi bên cạnh Lâm Phàm luồn bàn tay mềm mại vào bên trong áo sơ mi của Lâm Phàm nghịch ngợm.
- Cô muốn sao? – Lâm Phàm lên tiếng hỏi, cô gái nũng nịu nguýt dài: - Để lúc nữa, cô có thể sang bên kia đợi tôi. – Dứt lời Lâm Phàm nhét tiền vào giữa ngực của cô gái và không quên hưởng thụ.
- Ưm…ghét cái anh này ghê! – Cô gái nũng nịu đẩy nhẹ Lâm Phàm vờ e thẹn, Lâm Phàm cười phóng khoáng, tay chạm lên đùi trên trắng nõn của cô gái bóp nhẹ, sau đó vỗ mông.
- Cô lui ra đi.
Cô gái nhận tiền sau đó lui ra, hắn nhìn Lâm Phàm tựa người ra ghế dơ ly rượu ra trước mặt với ý là “cụm ly”, Lâm Phàm cầm lấy ly rượu cũng dơ ra rồi uống, hắn đặt ly xuống bàn nhắm mắt hưởng thụ, cô gái bên cạnh đang xoa bóp chân tay, còn cô bên cạnh đang khiêu khích trên cơ thể hắn, sau đó cúi xuống cắn nhẹ vào tai hắn thì thầm.
- Lúc nữa em hầu anh nhé!
Hắn giữ tay cô ta lại khi cô ta cởi khuy áo trên người hắn ra, rồi ghì cô ta xuống ghế, phía bên kia mấy tay đối tác cũng vậy đang tranh thủ hưởng thụ, căn phòng trở nên rối loạn bởi những âm thanh kích tình, chỉ duy nhất cậu thanh niên vẫn tựa người nhìn ly rượu trong tay, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn rượu trong ly, khuôn mặt lạnh tanh không hề đỏ.
Ào…một xô nước lạnh đổ lên người của cô, cô vùng dậy cảm giác đầu tiên đem đến cho cô toàn thân thể đau nhức nhối, cô nhớ rõ khi say mình cùng một người ân ái, cảm giác kích tình khi đó khiến cô mê muội, toàn thân mềm nhũn, thậm chí cô còn phối hợp với hắn ta, suy nghĩ của cô bị cắt bỏ khi có giọng nói cất lên.
- Định lười biếng sao?
Cô hốt hoảng khi nhận ra đó là hắn, trên tay cầm xô nước tạt vào người cô, trên người cô lúc này không có mảnh vải che thân bởi khi nãy hắn ta xong việc kéo quần rồi đi luôn, cô cảm thấy số phận của một người con gái lại khổ đến vậy, khi cần họ tìm đến còn không họ sẽ bỏ đi như một chiếc áo rách, cô kéo lấy chăn ướt che người.
- Mặc quần áo ra ngoài tiếp khách. – Hắn ném cho cô bộ quần áo hở hang có thể gọi chiếc áo là áo lót được rồi, áo chỉ có hai mảnh vải che đi nửa ngực cùng với bộ váy không thể ngắn hơn, váy ngắn hở nửa mông, quần tất dạng lưới mắt cáo màu đen cùng đôi bốt da cao cùng màu, nhìn bộ quần áo như vậy khiến cô muốn cắn lưỡi mà chết.
- Còn không mặc? – Hắn trừng mắt, cô run rẩy nghe theo, một ngày nào đó cô nhất định sẽ thoát khỏi bàn tay quỷ, cô nguyền rủa thân xác này, đúng vậy thân xác không phải của cô, chỉ có linh hồn mới là của cô nhưng khi hành hạ lại khiến cô đau đớn cảm giác đó như chính bản thân của cô bị, cô lùi dần vào bóng tối.
- Mặc ở ngay đây. – Hắn quát lớn.
Cô giật mình nấc thành tiếng, chân tay run run bắt đầu mặc, cô xoay lưng về phía hắn, hắn níu mày nhìn phía sau lưng cô, đáy lưng ong, cặp mông tròn trắng mịn đầy khiêu gợi, hèn chi Lâm Phàm và Khải Huy đều bị cô làm cho mê muội, thật mày là hắn không phải loại đàn ông đói tới mức mà muốn cùng kẻ thù ân ái, tuy trên giấy tờ hai người là vợ chồng, từ lúc cưới nhau về hắn chưa một lần chạm vào người cô, ở cô chỉ càng tăng thêm sự chán ghét.
Cô không dám ngồi xuống, khi ngồi xuống sẽ bị lộ hàng, cô khép nép đứng một góc đầu cúi xuống nhìn dưới sàn, mái tóc dài đã che đi khuôn mặt của cô, nếu không đeo mặt nạ mọi người sẽ nhìn rõ khuôn mặt của cô tái xanh như thế nào, trong phòng tiếng trai gái trêu đùa cứ vang lên, mọi hoạt động trao đổi làm ăn của hắn đều diễn ra ở căn phòng này, hắn cũng là ông chủ của hộp đêm, bởi vậy các cô gái trong hộp đêm luôn mong ước một ngày nào đó mình sẽ trở thành bà chủ của hộp đêm này.
- Lại đây nào cưng? – Một gã nắm lấy tay cô khéo lại gần khiến cô ngã vào lòng hắn, mọi người cười ha hả, cô muốn thoát khỏi tay lão mập, nhận được cái trừng mắt cô đành im lặng, tay cô nắm chặt lấy gấu váy cố khéo ra cho váy dài thêm một chút, bàn tay cô không ngừng run rẩy, lão mập nâng cằm cô cho đối diện nhìn lão.
- Cưng, rét hay sao mà run như vậy, uống rượu cho đỡ lạnh.
Lão đưa ly rượu ép cô uống, cô quay mặt đi, rượu sóng ra đổ xuống đùi trắng mịn của cô, lão cười hề hề.
- Không sao để anh, lau giúp em.
Gã cúi xuống liếm, cô giật mình khi chiếc lưỡi ướt át nóng bỏng của lão liếm trên đùi, cô vội tát cho lão, trong phòng trở nên im lặng bao nhiêu ánh mắt đổ vào, cô giật mình mới hay mình đã gây ra họa sát thân, ánh mắt lão trở nên nổi giận.
Bốp…cô bị lão tát cho thật mạnh khiến cô bị ngã xô ra ghế, lão bổ nhào tới đè lấy cô: - Con đĩ, mày đã đặt chân vào đây làm đĩ còn đòi hỏi thanh cao hả, một con đĩ như mày lẽ ra phải nằm ngửa dưới thân đàn ông mà rên rỉ, thấy đẹp thì tao chọn, hôm nay tao sẽ cho mày biết phải rên như thế nào?
- Buông ra… - Cô vùng vẫy chống cự, cô đã bị hai lần làm nhục, cô không thể để lần thứ ba như vậy đã quá đủ, lão đè cô ra bàn tay thô lỗ bóp thật mạnh ngực, cô vẫn vùng vẫy khua lung tung, cô nắm được chai rượu không nghĩ ngợi gì đập mạnh vào đầu lão, chai rượu vỡ, màu rượu hòa cùng màu máu chảy xuống ghế sofa màu trắng, lão vội buông cô ôm lấy đầu gào thét, cô sợ hãi lui dần rồi ngã xuống đất, toàn thân cô không ngừng run rẩy, cô đang sợ đây là lần đầu cô đánh người, hắn búng tay, từ trong bóng tối một vệ sĩ bước ra lôi cổ cô đứng dậy.
Mày kiếm khẽ níu lại, hắn không biết nên khen cô hay không, bởi kẻ mà cô ra tay chính là chú ruột của cô, lẽ nào cô không nhận ra chú của mình, còn lão ta không nhận ra là đúng rồi bởi trên gương mặt cô đeo mặt nạ da người, mặt nạ rất kì công sáng chế, hắn vốn ý định dùng vào việc khác nhưng không ngờ lại áp dụng vào cô.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện