[Dịch]Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em - Sưu tầm
Chương 10 : Khải Huy nhân vật bí hiểm.
.
Hắn rất thích khi cảm giác cô đang run sợ trước "vật" của Khổng Tinh ngoại cỡ hơn con người, hắn không nhớ Khổng Tinh đã "cưỡng" bao nhiêu người, Khổng Tinh rất thông minh chỉ dạy một lần là nó biết, tay hắn lắc nhẹ ly rượu, màu đỏ hắn rất thích, ánh mắt hắn nhìn cô không ngớt, ngón tay thon dài miết nhẹ miệng ly rồi từng ngụm từng ngụm rượu trôi xuống cổ họng thật khoan khoái chẳng khác gì thưởng thức gái đẹp còn trinh nguyên.
Cô đứng im một chỗ mắt nhắm không dám nhìn khi Khổng Tinh thổi một hơi vào mặt cô sặc mùi thú, cô nín thở, xem ra cô không thể thoát khỏi con thú đang điên rồ muốn ăn tươi nuốt chửng cô ngay lập tức, chỉ tội nó vướng phải góc bàn nên chậm lại, Khổng Tinh giáng một cú đập xuống bàn, bàn gỗ gẫy vụn văng từng mảnh nhỏ, cô giật mình mở mắt, Không Tinh túm được tay cô, cô gào thét vùng vẫy muốn thoát, đúng lúc ấy Vương Đình xuất hiện,trên nét mặt Vương Đình thoáng tái xanh nhưng vội che đi bằng gương mặt vô cảm.
- Ông chủ, Khải Huy muốn cô Thanh Nhã hầu rượu.
Hắn không nói gì, trong lòng nguyền rủa, không ngờ tới Khải Huy rất biết chọn đúng lúc, hắn phất tay, Vương Đình vội đi tới bên cô để tháo sợ xích cho cô, Khổng Tinh tưởng Vương Đình tới cướp bạn tình, bàn tay Khổng Tinh vung lên với ý định là tát vào mặt, Vương Đình nhanh chóng ôm lấy cô bổ nhào xuống xuống sàn, trán cô đập vào vết thương trên ngực, Vương Đình hơi nhăn mặt.
- Không sao chứ? - Vương Đình quan tâm hỏi, cô không trả lời mà thân hình cô đang run vì sợ hãi. - Tôi đưa cô đi.
Khổng Tinh kêu hục...hục vỗ ngực tỏ ra tức giận và muốn thoát ra khỏi sợ dây xích to đang đeo trên cổ, hắn nhíu mày nhìn theo bóng Vương Đình dìu cô đi, vệ sĩ Khương bên cạnh hơi cúi đầu lên tiếng.
- Ông chủ?
Hắn phất tay, Khương hiểu ý xịt thuốc gây mê vào Khổng Tinh, con thú đang vật lộn với cơn tức giận bèn gục xuống khi thuốc có hiệu lực tức thời.
Hắn vuốt lại âu phục khi bị nhăn, chỉnh lại cổ áo rồi mới đẩy cửa bước vào.
Khải Huy thân hình cao lớn tựa ra ghế, hai tay giang rộng bám trên thành ghế, ngón tay thon dài gõ xuống thành ghế theo nhịp, bộ âu phục màu đen được may theo kiểu thủ công vừa vặn ôm sát thân hình tạo ra những đường cong hoàn hảo, đôi chân thon dài gác lên bàn, mặt nạ bạc gắn kim cương khi có ánh điện rọi xuống trở nên sắc bén, xung quanh Khải Huy phát ra luồng sáng lạnh, nếu để ý sẽ nhận ra hắn và Khải Huy có một vài nét giống nhau.
- Anh hôm nay thực rảnh (?) – Hắn lên tiếng.
- Lẽ nào rảnh tôi mới được phép tới đây?
Hắn tìm một chỗ đối diện Khải Huy, dù hắn đã cho người điều tra về Khải Huy nhưng kết quả đều trả lời bằng con số không? Khải Huy thu gọn đôi chân nghiêng người nhìn hắn.
- Cậu cho người theo dõi tôi - Khải Huy nhìn hắn rồi hỏi.
- Nghề của chúng ta là vậy mà, muốn nắm bắt được đối thủ mạnh hơn cần phải tóm được nhược điểm của đối phương.
- Tôi khuyên cậu không nên tò mò quá sẽ hại đến thân, Khải Huy tôi từ trước tới nay khi làm việc gì đều không để lộ ra một chút manh mối, trừ khi tôi để lại.
- Lý Nam Vương ta từ trước tới nay chưa bao giờ nể phục ai, tôi nể phục anh là ở điểm đó, xem ra tôi phải học anh nhiều.
- Hahaha....cậu không nhận ra giữa hai ta có một mối quan hệ rất thân thiết sao? Tôi thích cậu là ở điểm thẳng thắn, một chút tàn bạo không giống ai.
- Anh đang nhạo báng tôi?
- Không hề, người anh em, lần cuối tôi nhắc nhở cậu đừng cho người điều tra về tôi sẽ vô ích, cậu biết sự thực tôi nghĩ cậu sẽ không hài lòng.
- Bản tính tò mò trong tôi không thể thay đổi, anh nói vậy xem ra tôi phải tăng cường điều tra.
- Nếu vậy, giữa hai ta không thể tránh khỏi băng đạn rồi.
- Một khi muốn biết sự thực, tôi rất sẵn lòng cùng anh chĩa súng vào mặt.
- Không nói chuyện này, cô gái tôi yêu cầu đâu?
- Đưa tới phòng của anh rồi.
Khải Huy đứng dậy khi đi ngang qua hắn vỗ nhẹ vai hai cái sau đó bước đi, hắn nhíu mày nhìn theo, Khải Huy khiến hắn tò mò, hắn cũng biết Khải Huy chưa lâu lắm, Khải Huy vốn là nhân vật bí ẩn mà rất nhiều kẻ bỏ ra không ít tiền để mua tin tức nhưng đáp án chỉ là một dấu hỏi chấm. Hắn không tin Khải Huy không có điểm nào sơ hở, hắn thả người ra ghế di nhẹ tay lên trán để xua tan sự mệt mỏi, quả thực mấy ngày gần đây hắn rất bận, hắn nhìn đồng hồ trên tay sau đó bước đi.
Cánh cửa mở ra khiến cô giật mình vội thu người vào một góc, một thân hình cao lớn bước vào, mặt nạ lạnh phát ra tia sáng quỷ dị, Khải Huy ánh mắt lạnh lẽo phóng lên người cô, hôm nay cô mặc một bộ váy trắng khiến cô trở nên dịu dàng nữ tính, mà cũng bộc lộ sự mảnh mai yếu đuối, Khải Huy nhíu mày khi thấy cô sợ hãi.
Mặt nạ lạnh, khiến cô nhớ tới người đầu tiên đã lấy đi sự trong trắng một cách thô bạo, cũng tại căn phòng này, mùi hương làm cô nhớ ra, cô vội xuống giường lùi dần cho tới khi đụng vào tường, Khải Huy tháo găng tay da màu đen đặt xuống bàn rồi ngồi xuống ghế sofa, đôi chân thon dài bắt chéo nhau, nhìn cô một cách nghiên cứu, thật lâu sau Khải Huy mới lạnh lẽo cất tiếng:
- Tôi thích đàn bà run rẩy dưới thân tôi, khi đứng trước mặt tôi cô nên học cách quên đi sợ hãi, qua đây! – Bàn tay hắn ta đưa ra trước mặt, lời nói phát ra bao trùm một mệnh lệnh khiến người ta không thể phản kháng, Khải Huy và Nam Vương hai người bọn họ khí chất thật giống nhau đều áp bức người, cả hai đều lãnh như nhau chỉ có điều Khải Huy đáng sợ hơn khi trên người có chiếc mặt nạ quỷ màu bạc, mặt nạ luôn phát ra một thứ ánh sáng của địa phủ, hắn ta đứng ở đâu khí lạnh bao trùm ở đó.
Cô không thể nhấc chân đi đến bên hắn ta, chân tay cô vẫn còn cứng, cô vẫn chưa thể hoàn hồn lại khi được Vương Đình đưa ra từ căn phòng tử thần đó, cô chỉ biết giữa lúc gặp nguy Vương Đình đã cứu cô thoát khỏi Khổng Tinh, cô từng thề nếu ai giúp cô, cô sẽ báo đáp.
- Lại đây – Một lần nữa âm lượng hắn ta mang theo khí lạnh báo hiệu không đủ kiên nhẫn.
Cô run rẩy tiến về phía hắn, cô không muốn bị đem đi cho Khổng Tinh, cô đã sợ, đã học được một bài học nhớ đời, cô không sợ gì chỉ sợ bị loài thú làm nhục.
- Nhanh lên – Hắn ta quát, cô giật mình suýt bị ngã, cô chậm chạp tiến lên phía trước rồi đứng lại trước mặt cách hắn ta hai bước chân, hắn ta ngoắc ngoắc ngón tay ý nói là “tiến lên” cô chậm rãi bước lên, hắn dơ mũi giày ra để ngăn cách khoảng cách giữa hắn ta và cô, hắn ta chỉ tay xuống giày, cô ngồi xuống bàn tay run run chạm lên dây giày để tháo ra.
- Sốt bao nhiêu độ? – Hắn lên tiếng hỏi khi thấy tay cô run run – Tôi không muốn thấy bộ dạng của cô run sợ trước mặt tôi, nhưng thân hình của cô run dưới thân tôi, tôi lại thích, cởi quần áo ra đi.
Lúc này cô như một con rô bốt bảo sao làm vậy, cơ thể cô không ngừng run rẩy, ánh mắt hắn ta lạnh lẽo nhìn cơ thể của cô, trên cơ thể trắng mịn có vài vết thâm để lại thật bắt mắt điều này chứng tỏ cô mới cùng ai hoan ái gần đây.
- Cô lại leo lên giường cùng gã nào vậy, tôi từng nói cô là người của tôi cô không nghe sao? đứng đó làm gì?
Cô bước về phía sau, lời hắn lạnh lẽo vang lên bắt cô đứng trước mặt, may có mặt nạ che đi nếu không khuôn mặt của cô ửng đỏ hơn quả cà chua, hắn hất hàm về phía quầy bar gần cửa sổ, cô tới bên lấy ly rồi rót rượu đưa cho hắn ta, hắn ta cầm lấy ly rượu nhìn cô, xoay nhẹ ly rượu trên tay.
- Một gái điếm như cô chưa học qua một lớp kĩ thuật vào nghề à, cần tôi chỉ dạy cho từng ly từng tí một không?
- Tôi...tôi...- Cô ấp úng.
- Trèo lên. - Đôi môi băng lãnh phun ra hai từ khiến cô giật mình, "trèo lên" cô đang do dự không biết trèo lên giường hay lên ghế.
- Trèo...lên đâu thưa ông?
Hắn ta nhíu mày nhìn cô vẻ không hài lòng, uống ly rượu trong tay xong hắn nhìn cô, hắn chỉ tay lên người ý là "lên người hắn", cô giật mình lùi lại, hắn tóm lấy dây áo lót của cô, dây áo bung ra để lộ bộ ngực căng tròn, cô vội hai tay ôm lấy ngực quay lưng về phía hắn, hắn ném áo lót sang bên cạnh, hai ngón tay kẹp lấy ly rượu nhấp nháp một cách tao nhã.
- Lùi lại. - Hắn lạnh giọng lên tiếng, cô chậm chạp làm theo cho tới khi cảm thấy sống lưng chạm vào vật thể lạnh lẽo.
- Quay người lại.
Cô từ từ xoay người, cô không dám nhìn phía thân dưới là vật gì đang chĩa vào, toàn thân cô run rẩy.
- Nhìn xuống.
Mắt cô từ từ nhìn xuống, cô giật thót tim khi khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào nơi bộ phận nhạy cảm của phụ nữ, riêng buổi tối nay cô đã hai lần bị chĩa súng vào người, cô không biết mình đã phạm phải sai lầm gì mà gặp phải người xã hội đen thích lấy súng ra chơi.
- Cô có tin viên đạn này sẽ nằm trong vùng cấm không? Nó sẽ nằm thay thứ đồ chơi của đàn ông - Hắn di chuyển dần lên rồi dừng lại trước ngực - Hoặc đây sẽ có lỗ thủng tuyệt đẹp. - Hắn di chuyển súng lên phía trên rồi dừng lại cằm của cô: - Leo lên.
Cô nghe theo hắn ngồi trên đùi, thân hình cô lạnh ngắt khi bàn tay nóng bỏng chạm lên lưng cô, hắn vuốt nhẹ khiến toàn thân cô nổi da gà.
- Tôi không thích phụ nữ cứng như một khúc gỗ khi đã leo lên người tôi, cô không biết làm gì sao? vậy cần tôi dạy cho phải làm cách nào gây hưng phấn cho đàn ông không? Tôi làm tình không thích có vật gì cản trở trên người.
Hàm ý của hắn rất rõ ràng là cô cần phải cởi bỏ quần áo trên người của hắn ra, nhưng với tâm trạng chậm tiêu của cô làm sao hiểu được, một phần sợ hãi, một phần luống cuống vì xấu hổ, đúng, rất xấu hổ khi trên người chỉ còn một mảnh vải che đi phần quan trọng nhất trên cơ thể, ngồi trên đùi hắn và cảm nhận một chỗ nào đó trên cơ thể hắn không ổn hỏi xem không sợ sao được, tinh thần phân tán nên cô cứ ngồi ngây ngốc tại chỗ cho tới khi hắn ta đá cô xuống dưới sàn cô mới giật mình hoàn tỉnh, bàn tay thon dài của hắn lướt nhanh trên bàn phím, cô sợ hãi khi nghĩ tới việc hắn gọi cho Lý Nam Vương, nhớ tới con thú kia cô sợ hãi vội nắm lấy tay hắn, giọng nói như van xin cầu khẩn.
- Tôi…tôi xin lỗi ông, tôi sẽ cố xin ông đừng gọi cho ông chủ, xin ông đấy…làm ơn, tôi sẽ học dần dần.
Hắn gọi điện là nhờ phục phụ đem ít đồ ăn lên phòng, nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của cô với nét mặt thành khẩn sẽ khắc phục hắn nổi hứng thú xem cô học như thế nào, giọng hắn chậm rãi cất lên:
- Được, để tôi xem cô làm như thế nào khơi dậy dục vọng trong tôi.
Hắn ngồi xuống, nới lỏng cà vạt qua bên, đôi chân thon dài vắt chéo lên thành ghế, người hơi ngả ra sau, hai cánh tay sải rộng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô để thăm dò.
- Nhìn gì nữa, bắt đầu đi, cho cô 2 giây nếu không tôi sẽ bấm máy gọi – Hắn cầm điện thoại lên.
Cô sợ hãi vội tới bên cạnh – Tôi…tôi phải làm gì trước?
- Điều này cô phải tự mình biết chứ, trong vòng nửa tiếng bằng mọi cách cô có thể khơi dậy dục vọng trong tôi, bắt đầu tính giờ. – Hắn nhìn đồng hồ đeo tay mặt đồng hồ được làm bằng pha lê, họa tiết trên mặt rất sắc sảo tinh tế, còn các con số được gắn kim cương hình ngôi sao nhỏ, ánh sáng từ chiếc đồng hồ phát ra lạnh lẽo phản lên mặt cô, hắn hít một hơi dài điều chỉnh cơ thể để trấn áp dục vọng lắng xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện