[Dịch]Đừng Nên Gặp Lại - Sưu tầm
Chương 52 : Phòng trộm 1 (1)
                                            .
                                    
             Nỗi sợ hãi cực lớn bao trùm lấy Doãn Ước.
Cô ngửa đầu liều mạng  giãy dụa, phổi giống như bị moi móc một lỗ. Xa xa có bước chân hỗn loạn  xuất hiện, như gần như xa. Doãn Ước mất đi năng lực suy xét, giống như  con cá bị mắc cạn.
Dây đeo trên cổ càng siết càng chặt, đột nhiên  vùng mạnh ra, lại có thể nới lỏng. Không khí như nước tràn vào cơ thể  Doãn Ước, cô gian nan quỳ rạp trên đất, mệt đến không thể cử động.
Người  tập kích cô ngã văng ra xa, lập tức có người vươn tay kéo cô lên khỏi  mặt đất. Tay chân Doãn Ước như nhũn ra suýt nữa té xuống, được người nọ  ôm chặt lấy.
Cơ thể nóng bỏng có chút ẩm ướt, vòm ngực dán vào gò  má Doãn Ước đang kịch liệt phập phồng. Mặc dù chưa nhìn thấy mặt, chỉ  ngửi được mùi hương quen thuộc kia, Doãn Ước cũng biết người nọ là ai.
Khoảnh khắc đó cô đã nghĩ cứ vậy mà ngủ trong lòng Kỷ Tùy Châu, cả đời cũng không cần thức dậy.
Bảo vệ và cảnh sát mau chóng chạy đến, đám người ồn ào dần trở nên im lặng, chỉ còn kẻ tập kích điên khùng kia đang la lối.
Kỷ  Tùy Châu buông Doãn Ước ra, xem xét tình trạng vết thương trên cổ cô.  Lực ma sát mãnh liệt khiến chỗ bị thương rướm máu, chạm nhẹ một cái liền  đau đến Doãn Ước run rẩy.
Cô có hơi ngượng, đang định đưa tay lên che đi, ánh mắt đảo qua phía sau Kỷ Tùy Châu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác.
Trịnh  Đạc đứng đó nhìn cô, trên mặt là nụ cười gượng ép. Không biết người nào  chạy đến bên cạnh anh, kéo tay anh qua cẩn thận xem xét. Doãn Ước lúc  này mới chú ý đến, trên mu bàn tay anh có vết rạch dài, hiển nhiên là  mới bị cắt.
Cô bỏ lại Kỷ Tùy Châu, đi về phía Trịnh Đạc. Anh biết mục đích cô đến, lập tức giải thích:
– Không sao, vết thương nhỏ thôi.
– Là người đó rạch đúng không?
Vừa  rồi lúc kẻ đó vươn tay về phía Doãn Ước, trong tay có giấu dao lam.  Chính là lưỡi lam này khiến Doãn Ước ý thức được nguy hiểm, lập tức xoay  người bỏ chạy.
– Không sao đâu, băng bó một chút là xong mà.
Cánh sát chuẩn bị áp giải kẻ tập kích đi, đối phương đột nhiên cười ha hả, hét to về hướng Trịnh Đạc:
– Ha Ha, tao bị bệnh AIDS, thằng nhóc mày tiêu rồi.
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều sững sờ. Trịnh Đạc nhìn chằm chằm người nọ, lạnh lùng nói:
– Mày nói gì!
–  Tao nói tao mắc bệnh AIDS. Vừa rồi lưỡi lam đó rạch tao lại rạch mày.  Mày nói xem mày sẽ có kết cục gì? Trở về con nhỏ đó lại đi lấy chồng,  thằng ngu.
Trịnh Đạc không nói lời nào, chậm rãi đi tới. Doãn Ước  nhìn tay anh nắm chặt, tưởng anh muốn đánh hắn. Kết quả anh đứng lại,  nhìn hắn chằm chằm, vẻ kiêu căng đắc ý của hắn dần dần thu lại, cuối  cùng chỉ yên lặng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng anh.
Khoảng  cách chỉ vài thước, Doãn Ước cũng có thể cảm nhận được áp lực mãnh liệt  kia. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trịnh Đạc như vậy.
Cảnh sát đẩy hắn đi:
– Được rồi, đừng lẻo mép nữa.
– Thật đó, nếu mày không tin, chúng ta thử xem?
Viên  cảnh sát nhất thời biến sắc, theo bản năng muốn buông hắn ra. Hắn bắt  đầu cười rộ lên, lập tức bị nhét vào xe cảnh sát, xe dần dần chạy ra  khỏi phạm vi tầm mắt.
Lại có nữ cảnh sát đến tìm Doãn Ước đặt câu hỏi, Doãn Ước lo cho Trịnh Đạc, quan tâm nói:
– Anh thế nào, có muốn đi kiểm tra hay không?
Khi Trịnh Đạc quay trở lại trên mặt đã khôi phục vẻ ban đầu:
– Anh sẽ đi, còn em, cũng đến bệnh viện kiểm tra chứ?
Anh  vừa nói như vậy Doãn Ước mới cảm thấy vết thương đau đớn, liền cùng  Trịnh Đạc ngồi lên một chiếc xe cảnh sát khác, đến bệnh viện gần đó kiểm  tra. Lúc xe chạy, cô luôn cảm thấy như đã quên gì đó, nhìn ra bên  ngoài, phát hiện Kỷ Tùy Châu vẫn còn đứng đó.
Cô vẫy tay chào đối  phương, định nói quay về sẽ gọi điện thoại cho anh. Nhưng anh chỉ nhìn  cô chằm chằm thật lâu, sau đó tự nhiên xoay người, hòa vào biển người  mênh mông.
Sau khi đến bệnh viện, Doãn Ước và Trịnh Đạc chia nhau  ra làm kiểm tra. Cô chỉ bị thương ngoài da, bác sĩ khám xong xác nhận cổ  họng không bị gì, ra toa thuốc tiêu sưng cho cô là xong.
Bên  Trịnh Đạc vừa uống thuốc vừa thử máu. Không cần biết hắn nói thật hay  giả, đều cần phải lấy sự thật chứng minh rồi xử lý. Sau khi uống thuốc  Trịnh Đạc đi thử máu, xử lý khẩn cấp, chưa đến mấy tiếng đã có kết quả.
Kết quả tạm thời an toàn, nhưng bởi vì là giai đoạn cửa sổ, còn phải đợi ba tuần sau mới có thể chẩn đoán chính xác.
Doãn Ước thấy ngại, lúc cho xong khẩu cung nói muốn mời Trịnh Đạc ăn cơm. Đối phương vẻ mặt trấn tĩnh:
– Đừng băn khoăn, cứu em là việc phải làm. Em cũng đừng lo quá, có một số chuyện ông trời đã định sẵn rồi.
Cũng  không nhất định là vậy, anh và Kỷ Tùy Châu rõ ràng đồng thời ra tay cứu  người, đối phương một cước đá văng tên kia xong lại quay sang ôm cô,  anh lại ngốc nghếch xông lên chế ngự đối phương, ngược lại làm mình bị  thương ở tay.
Luận về thủ đoạn tán gái, anh không sánh bằng đối phương.
Cũng may hiện giờ Doãn Ước ở bên cạnh anh, làm lòng anh được an ủi mấy phần. Chỉ là cơm thì không ăn được.
Anh  chạy marathon toàn hành trình nên toàn thân ướt đẫm, vốn chỉ mặc đồ thể  thao. Sau đó bạn anh đưa cho áo khoác, hai chân còn lộ ra ngoài phơi  gió.
Lại nhìn Doãn Ước vẻ mặt mệt mỏi, dù thích cô thế nào, cũng không thể bồi dưỡng tình cảm ngay lúc này.
Vì  thế hai người chia nhau ra về nhà. Doãn Ước về đến nhà liền nhận được  điện thoại của Hà Mỹ Hi, đối phương nghe tình huống của cô xong lập tức  chạy đến nhà cô, động viên ấm áp một hồi, lập tức hỏi han chi tiết.
– Nghe nói ở hiện trường có người ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, ai vậy, đẹp trai không?
Doãn  Ước ghét nhất dáng vẻ nhiều chuyện của cô, huống hồ đây lại là quan hệ  tam giác. Cô lấy cớ cổ đau buồn ngủ, muốn đuổi Hà Mỹ Hi về.
Đối phương lại chết cũng không đi:
–  Mình phải chăm sóc cậu, nói thế nào cũng bởi vì mình gây nên. Mình đi  nấu cháo cho cậu nha, bệnh rồi ăn cháo rất tốt, ăn cháo mau khỏe lắm.
Một câu nhắc nhở Doãn Ước, hôm sau cô liền chuẩn bị nấu cháo mang đến cho Trịnh Đạc.
Tối  hôm trước cô có tra vài công thức nấu cháo dinh dưỡng, thức dậy đi vào  bếp thì thấy còn thiếu vài nguyên liệu, cho nên cô ra siêu thị gần nhà  mua.
Chín giờ sáng cuối tuần, một mình Doãn Ước xách giỏ mua sắm đi vào, thuận tiện lấy điện thoại ra tìm công thức nấu ăn tối qua.
Cúi  đầu đi được một đoạn, đối diện có người đi đến, Doãn Ước liền tránh qua  bên cạnh nhường đường cho họ. Kết quả người nọ cũng đi sang bên đó.  Doãn Ước lại đi trở về, đối phương cũng theo về. Doãn Ước có chút tức  giận, vừa định ngẩng đầu nói chuyện, nhìn thấy gương mặt đen thui của Kỷ  Tùy Châu, oán giận trong lòng lập tức biến đổi:
– Anh tự đi siêu thị à.
– Tôi còn tự ăn cơm nữa đó- Kỷ Tùy Châu liếc cô.
Doãn Ước cười với anh, phát hiện anh có cầm giỏ liền chồm qua xem bên trong có gì.
Thịt bò khô, cá lát, còn có thịt heo khô.
– Từ khi nào anh lại ăn mấy thứ này vậy?
– Tôi không ăn.
– Vậy là…
– Cho heo ăn.
Doãn  Ước thật muốn liếc anh trắng mắt. Cô đi ngang qua Kỷ Tùy Châu không  thèm để ý đến anh, đối phương cũng rất tự giác đi theo cô, cùng cô sóng  vai.
Cảm giác cùng nhau đi siêu thị không tệ, Doãn Ước không đuổi  anh đi, điện thoại lại báo có tin nhắn, cô mở ra xem, là của Hà Mỹ Hi,  đối phương hỏi cô kế hoạch lễ Giáng Sinh.
Hà Mỹ Hi gần đây mới  quen bạn trai, tâm trạng vui vẻ. Cô đang đắm chìm vào hạnh phúc tình  yêu, bình thường cùng nhau uống trà, cho dù chỉ ngồi đó không nói gì, ý  cười trên mặt cũng không che giấu được.
Lúc này cô bạn kêu Doãn Ước cùng nhau trải qua ngày lễ Giáng Sinh, Doãn Ước trả lời thẳng:
– Điên rồi hả, một mình mình đứng nhìn hai người ân ân ái ái, bộ mình không muốn sống nữa à.
– Vậy thì dẫn theo Lão Kỷ nhà cậu.
Bộ Doãn Ước điên sao?
Cô  lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Kỷ Tùy Châu bên cạnh, phát hiện anh đang đứng đó  chọn bánh quy, vẻ mặt rất tập trung, hẳn là không nhìn thấy nội dung  tin nhắn. Vì thế cô mau chóng hồi âm hai chữ cho Hà Mỹ Hi: “Biến đi.”
Sau  khi mua một đống nguyên liệu về nhà, Doãn Ước vào bếp bắt đầu nấu cháo.  Để cô bất ngờ chính là, Kỷ Tùy Châu lại theo cô về nhà. May mà ông nội  đi bệnh viện kiểm tra, trong nhà chỉ có mình cô, nếu không với tâm lý  hiếu kỳ của người già, khẳng định không có gì tốt.
Nếu ông biết Kỷ Tùy Châu chính là người trước kia làm tổn thương cháu gái ông, chỉ e trong nhà không yên.
Kỷ  Tùy Châu đặt đồ đạc xuống cũng đi vào bếp, vô tư rót nước uống. Đột  nhiên điện thoại trên bàn bếp của Doãn Ước reo, là chuông báo có tin  nhắn. Cô còn chưa kịp xem, Kỷ Tùy Châu lại không nể nang cầm lên.
Tin nhắn chỉ hiện lên một nửa, Kỷ Tùy Châu bắt đầu nhập mật khẩu, Doãn Ước khoanh tay trước ngược nhìn anh, không khỏi hỏi:
– Anh biết bao nhiêu à?
– Ngoại trừ sinh nhật em ra, còn có thể là số khác sao?
Doãn  Ước le lưỡi. Cô có thói quen này, lên mạng nhiều năm như vậy, cho dù  đăng ký bất cứ tài khoản nào, cô luôn dùng mật khẩu là sinh nhật mình.  Trước kia Kỷ Tùy Châu từng bảo cô sửa thói quen xấu này đi. Nhưng Doãn  Ước cảm thấy rất tiện mà, cần gì phải cài mật khẩu phức tạp, cô sẽ là  người quên trước tiên.
Sau đó cô lại nghĩ đến mật khẩu của Kỷ Tùy  Châu, muốn hỏi lại cảm thấy ngại, còn đang ở đó do dự, Kỷ Tùy Châu đã  bắt đầu đọc lên tin nhắn kia:
– Doãn Ước cậu nói đúng đấy, Giáng Sinh đừng dẫn theo Lão Kỷ, không vui đâu, mình giới thiệu đàn ông cho cậu, cực phẩm nha.
Chữ “nha” cuối cùng kia đột nhiên cao giọng, hoàn toàn đối lập với hình tượng lạnh lùng thường ngày của anh.
Vừa nghe là biết do Hà Mỹ Hi gửi đến, con gái đang yêu quả nhiên nhanh thay đổi, nghĩ gì là nói ra ngay.
Kỷ Tùy Châu cầm điện thoại trong tay, tựa vào bệ bồn rửa nhìn sườn mặt Doãn Ước:
– Cho nên em vốn định dẫn tôi đến tham dự hoạt động nào đó?
– Đâu có, từ đầu đến cuối đều do cậu ta quyết định. Anh cứ xem như chưa thấy là được.
– Vậy hơi khó, đã thấy rồi.
Doãn Ước đổ gạo vào nồi:
–  Vậy anh nghĩ chuyện khác đi. Ví dụ như lễ Giang Sinh có dự tính gì  chưa, có phải đã chuẩn bị mang đến cho cô Hạ bất ngờ gì đó không.
– Em là đang ghen à?
–  Không thể nào. Chuyện này tôi cũng rất hoan nghênh mà, Mỹ Hi lại định  giới thiệu đối tượng cho tôi. Nói không chừng năm nay tôi có thể thoát  ế.
Kỷ Tùy Châu khinh thường:
– Là tròn hay méo còn không biết, ngộ nhỡ là tên lừa tiền gạt sắc.
– Anh đúng là thích đùa, hai thứ đó tôi có à?- Doãn Ước mỉm cười.
Luận tiền cô không có, luận sắc à, cô để Kỷ Tùy Châu gạt hết rồi, còn sót lại cái gì cho người ta đây.
Bên Hà Mỹ Hi lại gửi tin nhắn đến thúc giục:
–  Thế nào, suy nghĩ xong chưa, có muốn gặp một lần không? Hoạt động mình  sắp xếp rất tuyệt nhé, tham gia đi tham gia đi tham gia đi.
Kỷ Tùy Châu đột nhiên rất muốn bảo Doãn Ước cách người bạn này xa một chút.
Không  biết có phải do rất phấn khởi hay không, vài giây sau Hà Mỹ Hi lại gửi  tin nhắn thoại đến. Kỷ Tùy Châu tiện tay mở lên, trong bếp im lặng vang  lên tiếng nói kích động của cô.
– Thật là cực phẩm đó, đừng bỏ  qua. Đừng lưu luyến chiếc thuyền cũ nát Kỷ Tùy Châu kia nữa, anh ta  ngoại trừ đẹp trai cao ráo có tiền, còn có thứ gì đáng giá đâu.
Doãn Ước bất giác quay đầu, lặng lẽ quan sát Kỷ Tùy Châu.
Kỷ Tùy Châu vẫn ung dung như cũ, lại tự trả lời lại người ta:
– Nhiêu đó còn chưa đủ à?
Hà Mỹ Hi bị nghẹn đến á khẩu. Đúng vậy, cẩn thận ngẫm lại đàn ông có những thứ đó, còn chưa đủ à.
Tin  nhắn đã im lặng, Doãn Ước bắt đầu hầm cháo. Trong quá trình chờ đợi cô  cầm lấy điện thoại định trả lời Hà Mỹ Hi lại bị Kỷ Tùy Châu đưa tay ngăn  cản.
Vô thức cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra gì đó, Doãn Ước lùi về sau từng bước.
Kỷ Tùy Châu đưa tay vuốt lại tóc cô, như vô ý nói:
– Doãn Ước, em dám đi xem mắt thử xem.
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện