[Dịch]Đừng Nên Gặp Lại - Sưu tầm
Chương 42 : Nhờ vả (2)
.
Thời tiết ngày càng lạnh, vụ án của Triệu Sương lại không có tiến triển gì.
Cảnh sát vẫn chưa tìm được xe, cũng không tìm được cô, ngay cả người bạn trai thần bí cô thường nhắc đến cũng không có tung tích. Hỏi những người có quan hệ thân thiết với cô, ai cũng từng nghe nhắc đến người đàn ông này, nhưng tròn méo ra sao thì chưa gặp. Chỉ có hai người bạn, bằng trí nhớ có nhắc đến một chi tiết: Nói là làm kinh doanh, rất có tiền, nếu không sao có thể lăng-xê cô ấy thành nữ diễn viên chính chứ.
Tin tức bên Kỷ Tùy Châu truyền đến rất nhanh, người mà anh sắp xếp ở bên cạnh Giang Thái hồi báo lại, không phát hiện ra gần đây Giang Thái có làm chuyện giết người phóng hỏa gì.
Ngẫm lại cũng đúng, một tổng giám đốc công ty đã lên sàn, vì chút chuyện vặt vãnh không cần thiết phải gây khó dễ cho một ngôi sao mới lên. Giang Thái như vậy, muốn trừng phạt Triệu Sương có rất nhiều cách, làm cô sống không bằng chết cũng không phải chuyện khó khăn gì, tội gì phải làm đến mức bản thân mang tội giết người.
Kỷ Tùy Châu còn cười Doãn Ước:
– Không lẽ em lậm phim Hồng Kông? Giang Thái là dân kinh doanh, không phải xã hội đen, không đi chém chém giết giết đâu.
Anh đã nói vậy, Doãn Ước cũng không lấy chuyện này làm phiền anh nữa, chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào cảnh sát.
Tháng mười một có sinh nhật của Doãn Ước, nhưng bởi vì chuyện của Triệu Sương, cô quên mất cả ngày sinh của mình. Hôm sinh nhật tan ca về nhà, đang lấy chìa khóa mở cửa, liền nhận được tin nhắn của Kỷ Tùy Châu:
– Bây giờ đến Hồng Uyển ngay nhé.
Doãn Ước nghĩ chắc lại tham gia tiệc tùng nữa rồi, có hơi mâu thuẫn không muốn đi, đang cân nhắc xem phải từ chối thế nào, cửa đột nhiên mở ra.
Sau cánh cửa có người đứng, không phải ông nội mà là Trịnh Đạc. Trên người đối phương đeo tạp dề, hiển nhiên đang nấu cơm. Anh vừa thấy Doãn Ước, rất tự nhiên chào cô:
– Về rồi à.
Nói xong lại cầm lấy túi xách của cô, kéo cô vào nhà. Khoảnh khắc đó, Doãn Ước cảm thấy, anh như là chủ nhân của nhà này.
Trong phòng khách, ông nội ngồi đọc báo, thấy cô đi vào liền cười tiếp đón:
– Mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm, hôm nay con có lộc ăn đó, Tiểu Trịnh đích thân xuống bếp.
Tiểu Trịnh? Một thời gian không thấy, xưng hô này lại thay đổi. Lúc trước khi Trịnh Đạc thường xuyên đến nhà, ‘gia gia tổng quản’ thường gọi anh là bác sĩ Trịnh, hôm nay lại đổi thành Tiểu Trịnh thân mật, cứ tiếp tục như vậy, không biết ông còn có thể gọi ra cái tên khiến người ta khó chấp nhận nào nữa.
Doãn Ước chỉ chỉ Trịnh Đạc:
– Chuyện gì thế này, ông không muốn nấu cơm, cố tình tìm người đến để sai bảo đấy à?
– Nói gì vậy, hôm nay ông đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì tình cờ gặp Tiểu Trịnh, cậu ấy muốn đưa ông về nhà, thuận tiện làm cơm cho ông luôn mà.
Doãn Ước hoài nghi nhìn Trịnh Đạc, đối phương tươi cười, khiến cô không thể chất vấn. Vì thế, cô chỉ có thể tiếp tục đối phó với ông nội.
– Ông khỏe như vậy sao đột nhiên lại đi kiểm tra sức khỏe, có chỗ nào khó chịu sao?
– Đâu có, là Tiểu Trịnh gọi điện cho ông, nói ông nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe theo định kỳ, cho nên ông đi. Đến bệnh viện thấy cậu ấy đã sắp xếp hết toàn bộ cho ông rồi, đúng là một đứa chu đáo.
– Vừa rồi chẳng phải ông nói tình cờ gặp sao?- Sao lại biến thành cố tình sắp đặt rồi.
Doãn Ước nhìn Trịnh Đạc, đối phương nhún vai với cô. Doãn Ước có hơi thông cảm với anh, gặp phải đồng đội yếu kém thế này, lời nói dối bị vạch trần chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng mà cô lại không bất mãn với tâm tư này của Trịnh Đạc, tuy rằng cô khó chống đỡ nổi lòng nhiệt tình theo đuổi này của Trịnh Đạc, nhưng rất muốn làm bạn với anh.
Anh là người giúp cô hồi phục thị lực, đối với Doãn Ước mà nói có ý nghĩa rất khác.
Trong bếp truyền đến mùi hơi nồng, Doãn Ước bất giác hỏi:
– Có cái gì bị khét à?
Trịnh Đạc hoàn hồn, định chạy vào giải quyết, lại bị ông nội giữ lại:
– Cháu ngồi chút đi, việc còn lại để ông làm cho.
– Ông đừng vội, vẫn là để cháu làm đi.
– Cháu là khách mà, để Tiểu Ước nói chuyện với cháu, ông làm xong ngay mà. Hôm nay cháu cũng đã xem báo cáo của ông, sức khỏe ông rất tốt.
Doãn Ước thực sự cảm thấy ông nội quá trẻ con, vì muốn bán cô cháu gái này đi, mấy lời vô lý cũng dám nói ra. Đây vẫn là sư phụ khí chất tiên tử được người người xưng tụng là ‘bàn tay thần’ ở hội quán hay sao?
Thấy ông nội đi vào bếp, Doãn Ước mời Trịnh Đạc ngồi xuống. Đối phương giải thích:
– Anh cảm thấy người già nên đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, như vậy với ông với em đều tốt.
– Cám ơn anh.
– Có phải không vui không?
– Sao vậy được, anh có ý tốt mà- Doãn Ước lại chỉ tạp dề anh mặc- Lần sau đừng vào bếp nữa, ông em nói đúng, anh là khách mà.
Hai người cười cười nói nói, Doãn Ước đang chuẩn bị đi pha trà cho Trịnh Đạc, đột nhiên trong bếp truyền đến tiếng động lớn, tiếp đó là tiếng kêu của ông nội, mặt không khỏi biến sắc.
Trịnh Đạc phản ứng nhanh hơn cả cô, vọt thẳng vào trong bếp. Doãn Ước cũng theo vào, nhìn thấy ông nội ngã sóng soài trên sàn.
Doãn Ước chạy đến tắt bếp ga trước, đồng thời kiểm tra ông nội có bị phỏng không. Ông nội không ngừng trấn an cô:
– Không có không có, chỉ là không cẩn thận bị trượt chân, con đỡ ông ngồi dậy. Mà thôi, để ông tự ngồi dậy.
Ông thử dùng sức, nhưng hoàn toàn không nhấc người nổi. Doãn Ước định dìu ông, bị Trịnh Đạc đưa tay ngăn lại:
– Đừng đụng lung tung, mau gọi xe cấp cứu đi.
Anh là bác sĩ chuyên nghiệp, hiểu biết nhiều hơn Doãn Ước, cô lập tức nghe theo, chạy vào phòng khách gọi điện thoại. Xe cấp cứu mau chóng chạy đến, ông nội được đưa lên xe, Doãn Ước đi theo, còn Trịnh Đạc lái xe chạy theo, một đường chạy thẳng vào bệnh viện.
Bởi vì đi quá gấp gáp, cái gì cũng không đem, đến bệnh viện Doãn Ước mới phát hiện túi xách còn ở nhà, ví tiền đương nhiên cũng không có trên người.
Cũng may có Trịnh Đạc ở đây, giúp đỡ sắp xếp thăm khám, lại ứng tiền thuốc men ra giúp cô, làm Doãn Ước ấm lòng trong tiết trời lạnh lẽo này.
Đôi khi có vài người chúng ta không hề nhớ đến, chỉ khi nào người đó làm chuyện gì đặc biệt cho bạn, sẽ làm cho bạn nhớ họ rất lâu. Trịnh Đạc chính là người như vậy. Anh sẽ xuất hiện vào những lúc Doãn Ước cần nhất, đúng lúc đánh vào nơi mềm mại nhất ở đáy lòng cô.
Thời điểm ông nội vào phòng phẫu thuật, Trịnh Đạc vẫn luôn túc trực bên cạnh cô, Doãn Ước mấy lần đuổi anh về nhà nhưng không thành công. Đối phương không nói nhiều, chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng đưa cho cô ly nước, có khi sẽ kể vài sự việc thú vị xảy ra ở bệnh viện, làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn.
Doãn Ước có hơi lo lắng, hỏi anh gãy xương chậu có phải rất nghiêm trọng không. Trịnh Đạc thật thà nói:
– Nếu là thanh niên thì vấn đề không lớn, ông nội em lớn tuổi rồi, khả năng hồi phục sẽ chậm hơn. Nhưng mà đừng quá lo lắng, chỉ cần tịnh dưỡng tốt, là có thể hoàn toàn lành lại, cơ bản sẽ không để lại di chứng gì.
Có bác sĩ cam đoan, tâm trạng Doãn Ước đỡ hơn. Ca phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ, may mà có Trịnh Đạc ở bên, khi nói chuyện cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ lần lượt đi ra.
Ca phẫu thuật tiến hành thuận lợi, bệnh nhân được theo dõi không có vấn đề gì, sẽ mau chóng đẩy về phòng bệnh. Trịnh Đạc khuyên Doãn Ước nên về nhà nghỉ ngơi, cô lại muốn ở lại bệnh viện.
– Đêm nay ông nội em sẽ không tỉnh lại ngay đâu, cho dù tỉnh lại cũng có y tá trông hộ. Chi bằng em về nhà ngủ một giấc, ngày mai xin công ty cho nghỉ phép rồi đến chăm sóc ông thì tốt hơn.
Trịnh Đạc nói xong lại tìm đồng nghiệp khoa chỉnh hình, nhờ họ để ý đến ông giúp. Tất cả được an bài thỏa đáng, anh lái xe đưa Doãn Ước về nhà.
Doãn Ước mệt mỏi mấy giờ liền ở trên xe ngủ thiếp đi. Sau khi đến nơi, xe dừng lại cô còn mơ màng, Trịnh Đạc cũng không quấy rầy cô, để cô tự tỉnh. Cứ như vậy hai người ngồi trong xe khoảng độ hai mươi phút, Doãn Ước mới hoàn toàn tỉnh táo.
Khi tỉnh hẳn, chuyện đầu tiên cô nghĩ đến chính là gửi tin nhắn cho Kỷ Tùy Châu. Đêm nay sự việc phát sinh đột ngột, cô vẫn chưa kịp trả lời đối phương.
Cô đưa tay lên xem đồng hồ, sắp đến mười hai giờ, Kỷ Tùy Châu lúc này đang ở đâu, không lẽ còn đợi ở Hồng Uyển.
Vừa qua khỏi mười hai giờ, Kỷ Tùy Châu liền đứng lên cầm áo khoác, đi ra khỏi phòng VIP. Anh hút thuốc cả đêm, lúc ngày người nồng nặc mùi thuốc lá. Khi ra ngoài, ở hành lang anh gặp phải Bùi Nam, đối phương thấy anh thì có hơi bất ngờ:
– Đêm nay anh không có chuyện gì chứ, Hải Thần nói anh hủy hết tất cả lịch hẹn, sao lại một mình chạy đến chỗ này hút thuốc vậy?
Nói xong còn nhìn ra đằng sau anh, như chưa từ bỏ ý định bắt gặp ‘ẩn tình’ gì đó.
Kỷ Tùy Châu không để ý đến anh, hỏi ngược lại anh:
– Vợ sắp sinh rồi, còn ra đây chơi gì nữa.
Bùi Nam vẻ mặt bi phẫn:
– Còn không phải do anh hủy hẹn với Trương tổng, tôi phải đi tiếp. Vợ tôi mang thai hơn sáu tháng rồi, anh cũng không biết thông cảm cho tôi.
– Tôi vẫn chưa có vợ- Kỷ Tùy Châu mỉm cười xem thường, ném lại cho anh một câu liền mau chóng đi khỏi.
Bùi Nam có chút không hiểu. Cho nên anh là đang trả oán vì đố kị chuyện mình chưa có vợ đúng không? Hôm này là ngày tận thế à. Nếu anh muốn kết hôn, biết bao cô gái xếp hàng chờ đợi đó chứ. Hạ Tịch kia chẳng phải ngày nào cũng muốn hẹn với anh à, còn khinh thường người ta, ngay cả một cơ hội cũng không cho người ta nữa kìa.
Giờ một mình hút thuốc buồn, chẳng lẽ là đang cùng cô gái nào đó qua lại? Ai có bản lĩnh thế nhỉ. Trong đầu Bùi Nam vô thức hiện lên gương mặt thanh tú thuần khiết của Doãn Ước, nhủ thầm trên đời này đúng là có chuyện vỏ quýt dày có móng tay ngọn, đôi khi không tin tà ma cũng không được.
Kỷ Tùy Châu đợi Doãn Ước ở Hồng Uyển cả đêm, lúc đầu có hơi tức giận, sau loại tức giận này diễn biến thành lo lắng. Anh lo nghĩ suốt một giờ, lại gọi điện cho Doãn Ước. Nhưng điện thoại reo hồi lâu không ai nhận, cơn giận của anh lại nổi lên.
Một mình ngồi trong phòng uống rượu, nghĩ lại tính cách Doãn Ước không phải vậy, vì thế tiếp tục gọi điện. Gọi liên tục mười cuộc, luôn không ai bắt máy. Kỷ đại thiếu gia luôn tràn đầy tự tin kiêu ngạo lạnh lùng, rốt cuộc cảm nhận được một tia bất an.
Doãn Ước có phải đã gặp phải rắc rối gì không?
Thời điểm anh lái xe đến nhà Doãn Ước, trong đầu tưởng tượng ra vô số khả năng, ngay cả chuyện cô bị bắt cóc cũng nghĩ mất hai giây. Kết quả khi xe chạy vào khu nhà cô, xa xa dừng một chiếc xe. Biển số xe có hơi quen mắt, nhìn kỹ thì thấy bên trong có hai người ngồi, một nam một nữ, đang ở đó cười nói.
Doãn Ước khi đó toàn bộ lực chú ý hoàn toàn bị hấp dẫn bởi chiếc bánh Trịnh Đạc lấy ra từ cốp sau, thế cho nên không chú ý đến xe Kỷ Tùy Châu bất giác đã dừng cách cô không đến mười thước.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bánh kia, Doãn Ước cuối cùng cũng nhớ hôm nay là ngày gì. Chỉ là chiếc bánh ngọt này khiến người ta có hơi…
Trịnh Đạc cũng rất bất ngờ. Khi anh đi mua, nhân viên trong tiệm giới thiệu chiếc bánh ngàn lớp này, nói con gái đều thích, anh cảm thấy không tệ nên quyết định mua nó. Nhân lúc ông nội Doãn Ước làm kiểm tra, anh đi lấy bánh bỏ vào cốp sau, chuẩn bị ăn cơm tối xong, khi Doãn Ước xuống lầu sẽ tạo niềm vui bất ngờ cho cô.
Không ngờ xe chạy tới chạy lui xóc nảy, đến khi mang ra tất cả đều bẹp hết. Bánh bị xô lệch sang một bên, kem và hoa quả trang trí rơi ra, trông vô cùng thê thảm.
Trịnh Đạc trước nay luôn thấy biến không sợ hãi, lần đầu tiên gặp phải chuyện xấu hổ khó giải quyết thế này.
Doãn Ước thấy chiếc bánh liền muốn cười, không khí trong xe ngược lại bất ngờ tốt lên, không hề gượng gạo chút nào. Cô nhịn mấy lần không chịu được nữa, bật cười thành tiếng.
Cô cười, Trịnh Đạc cũng cười theo, hai người cứ ngây ngô nhìn chiếc bánh cười như vậy.
Kỷ Tùy Châu cách đó không xa thu hết cảnh tượng này vào mắt, khóe miệng cũng từ từ nhếch lên. Một tràng cười lạnh lẽo bật ra từ cổ họng, anh cảm thấy mình đúng là tự mình đa tình rất nặng.
Anh buông tay kéo cần số giẫm chân ga, nhanh chóng quay đầu xe chạy khỏi khu nhà. Tốc độ xe quá nhanh, khi lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, thu hút chú ý của Doãn Ước ở gần đó.
Cô quay đầu nhìn xuyên qua kính xe ra bên ngoài, lại chỉ nhìn thấy hai chấm đèn sau đỏ lè nơi đuôi xe, trong lòng hiện lên chút cảm giác quen thuộc, nhưng mau chóng tan đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện