[Dịch]Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại - Sưu tầm
Chương 11 : Địa bàn của ta, ta muốn làm gì thì làm
.
Tuy nói chủ tử giáo huấn hạ nhân cũng không có gì không đúng, nhưng, Bạch Sương Sương đánh Đỗ Quyên như vậy, hiển nhiên là không cho Bạch Vân Mạt mặt mũi.
“Chủ nhân?” Sương Sương nhíu mày, trong tinh mâu hiện ra hàn quang, lãnh khiếp người, lệ mâu quét tới “Ngươi cũng không nhìn xem, ngươi hiện tại đứng là chỗ nào?!”
“Địa bàn của ta, tự nhiên ta nói muốn làm gì thì làm!” Sương Sương ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lời nói cao ngạo cuồng vọng, những người ở đây, nàng căn bản cũng không để vào mắt!
Bạch Sương Sương cao ngạo tựa nữ vương như thế, cường thế lãnh liệt, làm cho người ta trong lòng e ngại.
Con ngươi khinh miệt đảo quanh những người ở đây, Sương Sương cười lạnh “Đừng nói ta chỉ là giáo huấn một nha hoàn, cho dù hôm nay ta đánh Bạch Vân Tich, ngươi cũng chỉ có thể chịu!”
Nghe vậy, chiếc mặt nạ xinh đẹo tuyệt trần của Bạch Vân Tịch rốt cục duy trì không được, tức giận công tâm, sắc mặt của nàng hồng hồng, ngực kịch liệt phập phồng, mâu thủy hạnh ửng đỏ, bất quá, mặc dù như thế, nàng cũng như trước chế trụ cảm xúc của mình, đầu ngón tay kháp sâu vào lòng bàn tay, một trận đau đớn.
Nàng là Đại tiểu thư mà Bạch phủ tối ngày chiều chuộng nhất, vô luận thời điểm gì, nàng đều phải biểu hiện hoàn mĩ nhất!
Mắt thấy chính tiểu thư mình bị ủy khuất, Hạ Hà tuy không cam lòng, nhưng có Đỗ Quyên làm gương, nàng cũng chỉ dám đứng sau Bạch Vân Tịch, giúp đỡ thân hình run run của nàng. Bạch Vân Mạt trong lòng đã sớm nổi lên một phen hỏa, lúc này nghe thấy Bạch Sương Sương nói chuyện vô lễ như thế, nhất thời thiếu kiên nhẫn.
“Bạch Sương Sương, ngươi làm càn!” Nàng vọt tới trước mặt Bạch Sương Sương, giơ tay lên định tát cho nàng một cái “Nàng là tỷ tỷ ngươi, ngươi có biết hai chữ “Tôn trọng” viết thế nào không?”
Hôm nay, nàng nhất định phải giáo huấn Bạch Sương Sương một phen, xem nàng còn vô lễ như thế không, đúng là không biết trời cao đất rộng!
Cổ tay trắng muốt bị người cầm, bàn tay Bạch Vân Mạt không thể hạ xuống, mắt thấy bàn tay bị ngăn chặn, nàng nhanh chóng phản ứng giơ tay kia lên, chỉ nghe thấy “Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, Bạch Vân Mạt không dám tin bụm mặt, năm ngón tay ấn rõ ràng có thể thấy được.
Sương Sương chán ghét bỏ cánh tay cứng đờ của nàng ra, con ngươi thanh lệ mang theo dày đặc hàn khí, tựa tiếu phi tiếu cười “Tôn trọng?! Nếu phân theo cấp bậc, rốt cuộc ai nên tôn trọng ai? Chẳng lẽ còn muốn ta đến giáo huấn ngươi?”
Ở Bắc Hạ, từ trước đến giờ cấp bậc chính thất đương nhiên cao hơn thị thiếp, Bạch Sương Sương mặc dù không phải trưởng nữ Bạch thượng thư, lại không được sủng, nhưng nàng cũng là tiểu thư con duy nhất của chính thất, luận thân phận địa vị, tự nhiên là cao quý hơn các thiếu gia tiểu thư trong phủ nhiều lắm.
“Lại hoặc là, ngươi Bạch Vân Mạt đến bây giờ, đều không còn nhận rõ chính mình là cái gì? Ân?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện