[Việt Nam] Đứa Con Của Tạo Hóa
Chương 9 : Vô Sỉ Lão Sư
Ngày đăng: 18:20 26-11-2018
.
Khoảng thời gian mà Vô Danh dùng để niết bàn cũng đã hết hai ngày, phi thuyền bây giờ cũng đã đi tới Hoài Nam Nhị Tinh học viện rồi. Mà lúc này trong mỗi phòng liền vang lên âm thanh của Hình Hoa.
- Tất cả học viên chuẩn bị thu xếp đồ đạc của mình, chỉ còn một khoảng thời gian nữa phi thuyền sẽ về tới học viện.
Sở dĩ trong phòng mặc dù không có loa như ở địa cầu, mà lại vẫn có thể truyền âm thanh được là nhờ một loại trận pháp truyền âm. Chỉ cần nối các trận con lại với trận chủ rồi thông qua một phương thức truyền âm là âm thanh có thể đi tới tất cả các trận pháp truyền âm được lắp đặt sau đó truyền âm thanh ra bên ngoài.
Vô Danh cũng đã nghe rõ, hắn còn chưa kịp nằm cho ấm người, thì đã bị ăn một chưởng gần chết rồi, đồ đạc của hắn thì vẫn còn ở trong túi vải chưa có mang ra.
Vô Danh liếc mắt nhìn khắp người, cơ thể hắn bây giờ thực sự quá bẩn, sau quá trình niết bàn cơ thể hắn đã thải ra bên ngoài quá nhiều tạp chất, bây giờ hắn phải đi tắm rửa một hồi trước.
................
Nguyệt Nhi trong mấy hôm nay cũng vô cùng lo lắng, nàng không biết Vô Danh bây giờ thế nào rồi, lúc đi ăn cơm cũng không có nhìn thấy, mà muốn sang phòng gặp Vô Danh thì cửa lại khóa, gọi hắn thì không có ai trả lời.
Hai ngày đã qua đi mà vẫn chưa gặp được Vô Danh lần nào kể từ lên phi thuyền Nguyệt Nhi bây giờ cũng đã rất là sốt ruột rồi. Nguyệt Nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng quyết định nhờ Hình lão sư giúp đỡ.
Vì Nguyệt Nhi là thiên tài nghìn năm có một, hoãn mỹ dị linh căn không phải ai cũng có, trường hợp này thật sự quá là hiếm gặp, cho nên nàng được nhận rất nhiều ưu đãi. Muốn gặp Hình Hoa thì cũng chỉ là việc đơn giản mà thôi.
Trong trời đất ngoài năm loại linh căn thường gặp là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ra thì còn có ba loại dị linh căn. Ba loại dị linh căn này chính là sự biến dị của năm loại linh căn ở trên mà tạo thành. Ba loại dị linh căn này chính là Băng, Lôi, Phong, những ai sở hữu trong mình dị linh căn thì còn tu luyện nhanh hơn gấp nhiều lần những loại linh căn khác. Trong đó dị Lôi linh căn chính là loại dị linh căn mạnh mẽ nhất, những ai có dị Lôi linh căn trong người mà lại có phẩm chất cao thì chắc chắn sẽ là trọng tâm bồi dưỡng của các học viện hay các môn phái, tông môn khác nhau.
Nguyệt Nhi mang dị Phong linh căn hoàn mỹ trong người, thì không thể nào không nói đây chính là thiên tài hàng ngàn năm mới có được một. Tiềm lực sau này chính là không thể nào đong đếm được.
Dị linh căn tốt như vậy, nhưng vẫn không thể nào tốt bằng một loại linh căn khác, đó chính là mãn linh căn. Những người mang trong mình mãn linh căn chính là những người có nhiều loại linh căn khác nhau, nhưng mỗi loại đều đạt tới phẩm chất hoàn mỹ nhất, tốc độ tu luyện của những người sở hữu linh căn như vậy càng là khủng khiếp hơn rất nhiều.
Dị linh căn đã khó gặp vậy thì loại mãn linh căn này lại càng khó cầu hơn, có khi vạn năm cũng chẳng có nổi một người.
( TG: Ta sẽ giải thích tại sao trong người main lại có những tám loại linh căn.....nhưng không phải bây giờ, hắc hắc)
Nguyệt Nhi rất nhanh đã đi tới trước cửa phòng của Hình Hoa, sau đó nàng liền gõ cửa.
Bên trong, Hình Hoa đang ngồi xếp bằng tu luyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Trong lòng có chút tức giận, rõ ràng nàng đã dặn dò thuộc hạ là không có việc gì quá quan trọng thì không được quấy rầy nàng tu luyện, mà tại sao bây giờ lại có người gõ cửa. Nàng tức giận quát một tiếng:
- Là kẻ nào ở bên ngoài dám quầy rầy ta tu luyện.
Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng quát của Hình Hoa thì cũng có chút sỡ hãi, giọng nàng hơi run nói:
- Hình lão sư, đệ tử là Nguyệt Nhi, con có chuyện muốn nói với ngài.
Hình Hoa bên trong nghe thấy tiếng của Nguyệt Nhi thì mới dịu đi, sau đó kêu Nguyệt Nhi vào trong:
- Nguyệt Nhi, ngươi đến tìm ta là có chuyện gì??
Nguyệt Nhi hơi cúi đầu đứng ở trước mặt Hình Hoa, nghe Hình Hoa hỏi thì mới ngẩng đầu lên một chút rồi nói:
- Chỉ là lúc lên phi thuyền, con có đi cùng một người, nhưng mấy ngày nay lại không nhìn thấy huynh ấy lần nào, muốn gặp cũng không gặp được, vì phòng của huynh ấy đã khóa cửa bên trong, mà gọi thì lại không thấy huynh ấy trả lời. Cho nên có chút lo lắng, con muốn nhờ lão sư giúp con chuyện này.
Hình Hoa nghe xong thì nhàn nhạt nói:
- Ừm, ta biết rồi, ngươi cứ ra ngoài đợi ta.
Một lúc sau, Hình Hoa liền dẫn theo hai người khác đi cùng với Nguyệt Nhi đến phòng của Vô Danh. Hai ngày trước nàng đã đánh cho hắn một chưởng đứt hết kinh mạch, nhưng không có đánh chết ngay lập tức, vì kế hoạch của nàng không thể nào để hắn chết ngay được, mà là hắn sẽ chết sau khi trở về phòng. Bây giờ lại nghe Nguyệt Nhi nói mấy hôm nay không có thấy hắn, thì Hình Hoa lại càng khẳng định rằng Vô Danh đã chết chắc rồi, bây giờ nàng thực sự muốn nhìn cái vẻ mặt trước khi chết của hắn.
Bốn người rất nhanh đã tới trước của phòng của Vô Danh, Hình Hoa liếc tên phía sau một cái, tên này liền hiểu ý sau đó mở cửa phòng của Vô Danh ra một cách đơn giản. Sau khi cửa phòng mở ra, Hình Hoa mới nói:
- Vào thôi.
Nguyệt Nhi gật đầu một cái, rồi liền đi theo phía sau Hình Hoa.
Vô Danh lúc này cũng vừa mới tắm xong, hắn không có mang theo quần áo vào trong nhà tắm, cho nên hắn phải quấn tạm một cái khăn quanh người rồi đi ra khỏi phòng.
Vô Danh một tay ôm chiếc khăn che ngươi để cho nó không bị tuột, rồi định cầm chiếc áo lên thay vào. Nhưng còn chưa kịp thay thì đột nhiên đã có bốn người đi vào trước phòng hắn, làm cho hắn giật mình. Nhưng sau khi nhìn rõ hai người phía trước trong lòng hắn liền cười thầm một cái, con mụ Hình Hoa kia lúc trước mày dám chơi ông, bây giờ ông chơi lại mày. Mà tiện thể dịp này, Vô Danh cũng muốn cho Nguyệt Nhi kiến thức một chút về cơ thể của phu quân tương lai.
Thế là Vô Danh giả bộ hoảng hốt, làm tuột khăn tắm xuống, cả người hắn hết thảy đều lộ ra, không ngoại trừ thằng nhỏ vẫn còn đang chào cờ của hắn. Lúc trước thằng nhỏ của Vô Danh cũng không bé, sau khi niết bàn nó lại còn to hơn lúc trước, lúc này ước chừng cũng phải gần hai mươi xăng ti mét rồi, đợi hắn thêm vài năm nữa có khi lại còn to hơn. Vô Danh liền hét to một tiếng.
- AAAAAAAAAAAA
Hình Hoa và Nguyệt Nhi nhìn thấy Vô Danh đang lõa thể thì cũng hét lên một tiếng, sau đó liền quay người lại, không dám nhìn tiếp. Hình Hoa thì quên cả mục đích mà ả đến đây rồi, giờ chỉ còn lại sự xấu hổ mà thôi, đây là lần đầu tiên mà ả ta nhìn thấy chỗ đó của đàn ông. Còn Nguyệt Nhi thì cũng không khác gì Hình Hoa, đây cũng là lần đầu tiên của nàng, cho nên cả mặt liền đỏ hết rồi.
Tiếng nói của Vô Danh lại vang lên:
- Các người thật là không biết liêm sỉ, dám mở trộm cửa phòng của ta rồi lén lút nhìn trộm lúc ta đang không mặc đồ....
Vô Danh còn chưa chửi hết câu, thì Hình Hoa đã không nhịn được quay lại gào lên:
- Ngươi nói ai không biết liêm sỉ....
Vô Danh thấy Hình Hoa vẫn còn to mồm, hắn cũng gào theo:
- Ta chính là đang nói bà đó, đường đường là một lão sư không ngờ lại dẫn người mở trộm phòng của học viên rồi lén lút nhìn trộm, không...không phải là trực tiệp nhìn trộm....
Hình Hoa bây giờ đã quay người lại mặt đối mặt với hắn rồi, cho nên hắn lập tức sửa lời, hắn nói ra cũng không sợ bị Hình Hoa giết chết, bởi vì bây giờ bên cạnh còn có Nguyệt Nhi, nếu ả dám giết chết hắn vậy Nguyệt Nhi chắc chắn cũng không muốn sống nữa mà đòi chết theo, việc này sẽ gây rất nhiều rắc rối đối với ả. Cho nên hắn còn ngại ngần gì mà không xả hết bực tức trong người.
Hình Hoa nghe câu "trực tiếp nhìn trộm" của hắn cũng mới ý thức được, cho nên vội vàng quay lại đằng sau gào một tiếng:
- Ngươi nói láo.
Vô Danh hừ lạnh một tiếng:
- Ta nói láo?? Ta có chứng cứ rõ ràng, bà hôm nay dẫn người vào phòng của ta, nhìn trộm ta, chuyện này mà truyền ra ngoài, hắc hắc....
- Ngươi dám....
Hình Hoa lại hét lên.
- Ta còn cái gì mà không dám sao, hôm nay các người đã nhìn thấy hết tấm thân trong trắng này của ta, trực tiếp ném hết mặt mũi của ta, các ngươi nói xem sau này ta còn dám ra ngoài gặp ai, liệu sau này ta còn có thể lấy ai cho được....huhu...
Nói xong Vô Danh còn giả vờ khóc, giống như một thiếu nữ bị người ta khi nhục vậy.
Hình Hoa nghe tiếng của Vô Danh mà không khỏi căm tức, nàng bây giờ thực sự muốn đạp cho hắn một phát chết queo ( TG: chết queo cái gì ta...ác thiệt) nhưng nàng vẫn phải nuốt cái cục tức này vào trong lòng, vì nàng không thể làm gì hắn lúc này. Hình Hoa hừ một tiếng nói:
- Nếu như không phải Nguyệt Nhi thấy ngươi không có ra ngoài, sốt ruột muốn gặp ngươi nên mới nhờ ta, thì ta việc gì phải vào phòng của ngươi...
Nói xong thì nàng tức giận đi ra ngoài. Nguyệt Nhi thấy Hình Hoa đi ra ngoài thì cũng định đi theo nhưng vừa mới bước được một bước thì đã bị tiếng gọi của Vô Danh làm cho khựng lại:
- Nguyệt Nhi, không phải muội muốn gặp huynh sao??
Vô Danh cũng không vội mặc đồ mà trực tiếp đi tới chỗ Nguyệt Nhi, giữ nàng lại.
Hình Hoa mới vừa ra khỏi cửa, thì trong lòng thầm chửi rủa Vô Danh, mặt mũi hôm nay đã bị tên này ném hết rồi. Nhưng đột nhiên nàng ta lại nghĩ tới một việc:
- Không phải hắn bị ta đánh một chưởng đứt hết kinh mạch rồi hay sao, tại sao bây giờ vẫn còn sống, chẳng lẽ là ta đánh nhầm chỗ.
Hình Hoa bây giờ bực tức không thôi, cũng không có tâm trí mà suy nghĩ, đành trực tiếp bỏ vấn đề này qua một bên, lần này không giết được Vô Danh lần sau rất khó có cơ hội.
Vô Danh lúc này tới gần Nguyệt Nhi sau đó liền ôm lấy nàng từ phía sau, cây kiếm của hắn đã ép sát vào giữa mông của nàng.
Nguyệt Nhi bị Vô Danh ôm lấy thì cả người mềm nhũn như con chi chi, rồi cảm thấy cộn cộn ở phía sau mông, cái thứ kia vừa to dài, lại còn nóng, làm cho nàng có chút hoảng hốt:
- Vô Danh ca ca, huynh...huynh muốn làm gì...
Vô Danh cười một cách gian xảo nói:
- Hai hôm nay ta đã không có ăn gì, vừa hay muội đến, ta sẽ ăn muội trước.
Nói xong Vô Danh liền ôm lấy Nguyệt Nhi rồi ném lên trên giường. Nguyệt Nhi sợ quá mà la lên một tiếng.
- AAAAAAA
Cửa đã đóng, Hình Hoa cũng đã đi xa rồi, ai có thể cứu nàng lúc này đây.....
Mọi người có thể không ủng hộ tlt, kim phiếu, nhưng không thể không like cho ta một cái để lấy tinh thần a.
Like thôi cũng được tăng kinh nghiệm đó nha, like đi ngại gì:))
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện