[Dịch]Du Hành Giả- Sưu tầm

Chương 40 : Thú nhân

Người đăng: 

.
Đoàn buôn đã bắt đầu di chuyển, hàng trăm chiếc xe lớn lớn nhỏ nhỏ nối đuôi nhau mà đi. Vận chuyển hàng hóa đường dài là một công việc khổ cực và nguy hiểm, họ cần phải chuẩn bị nhiều thứ để đối mặt với những yếu tồ bất ngờ như bệnh tật, thời tiết, lương thực, quái vật… và nhân loại. Bất cứ một sai lầm nào đều có thể dẫn đến sự biến mất vĩnh viễn của những người này, tất cả mọi người đều rất cẩn thận. Lính đánh thuê và hộ vệ đều đang chú ý đến xung quanh, khu vực mà họ đang đi qua có nhiều cây lá rộng thấp và gò đồi rất dễ dàng bị mai phục, tuy rằng khi ở Hải Thần Thành không nhận được thông tin có cướp hay quái vật ở chỗ này nhưng không có nghĩa bây giờ không có và thông tin thì không phải lúc nào cũng đúng. Rito đang nằm lắc lư trên một chiếc xe nào đó, cậu không lo lắng đến những thứ này. Cậu đang suy nghĩ về những thứ bản thân nhìn thấy khi hôn Katherine, đây là lần đầu tiên cậu gặp trường hợp như vậy và nó không thể nào là sức mạnh của du hành ấn, lý giải duy nhất là siêu năng lực của cậu đã thức tỉnh. Hẳn là giống như những esper thỉnh thoảng nhìn thấy trước tương lai hiếm hoi mà báo chí và tivi vẫn thỉnh thoảng đề cập ở thế giới bên kia. Theo như Lilith phỏng đoán, năng lực của cậu là lv2, tức tương đương với một D cấp năng lực. Khi ở lv1 nó là thứ gì đó giống như trực giác mạnh mẽ. Cậu thử cảm ứng một chút vị trí của Katherine, cô đang ở trong chiếc xe chuyên biệt cho chính mình. Dường như có bí mật hay thứ sức mạnh nào đó ở trên người cô, bằng những hình ảnh ngắt quãng mà Rito nhìn thấy, cậu có thể xác định được thứ sức mạnh đó là thủy nguyên tố lực lượng. Cô đã gọi ra thứ gì đó như cơn đại hồng thủy và cuốn phăng tất cả, quan trọng hơn…biểu cảm của cô ấy giống như rất đau khổ. Cậu phải ngăn cô lại, không giống như Azure có vận mệnh bị thần linh sắp đặt, Katherine chỉ là một phàm nhân có sức mạnh, cậu có thể thay đổi tương lai của nàng. Trời đã về chiều và buổi tối đoàn buôn sẽ không kịp đi ra khỏi rừng, thú hoang thì không nguy hiểm và thời tiết vẫn còn tốt. Nhưng dự cảm bất an trong lòng Rito ngày càng mãnh liệt. “Đến rồi!”Cậu hít sâu một hơi và điều khiển nguyên tố tinh linh bao bọc cơ thể để bay lên. Tầm mắt của cậu trải rộng ra bốn phía. Rito vẫn không thể nhìn thấy nhưng cậu có thể cảm nhận được có gì đó đang đón đầu họ. “Khí tức này…đúng là bọn chúng”. Cậu cắn chặt hàm răng và siết mạnh nắm tay, chính lũ quái vật này đã giết chết Shigure và Hitomi. Giờ đây khi cậu đã mạnh hơn, tuyệt đối không thể tha cho chúng! Nhờ vào trực giác của mình cậu có thể giúp đoàn buôn né tránh nguy hiểm, Rito nhìn xuống phía dưới và những thành viên trong đoàn cũng ngửa đầu lên nhìn cậu. Cậu từ từ đáp xuống mặt đất, người đầu tiên chạy lên hỏi chuyện vẫn là Katherine trong khi những người khác đang vây quanh. Biểu tình ngưng trọng của cậu khiến tất cả đều cảm thấy lo lắng. - Có chuyện gì vậy Rito? Katherine hỏi. Người đàn ông là nguyên tố sư và là hộ vệ của cô đã đứng ngay bên cạnh, lũ trẻ cũng chạy lại muốn biết chuyện gì xảy ra. - Một đám quái vật đang hướng về phương hướng chúng ta đuổi lại, và phía sau còn có một đám khác. Rito lúc này mới hoảng sợ phát hiện lũ quái vật đang đến từ phía trước mình chứ không phải từ phía sau, như vậy là có ít nhất hai đám quái vật, lúc này Khởi Điểm Thôn chỉ sợ đã không có kết quả tốt. Rito miêu tả một chút hình dạng của bọn chúng, cậu càng kể sắc mặt của cô và vị hộ vệ càng tái nhợt. - Nếu như vậy chỉ sợ chính là lũ quái vật mà giáo hội đã nhắc đến, không nghĩ tới chúng ta lại gặp bọn chúng sớm như vậy. Vị hộ vệ ngưng trọng nói. - Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Những người khác cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, họ có ngốc đi chăng nữa cũng hiểu được rằng bây giờ đang gặp nguy hiểm. - Là lũ quái vật bên ngoài, chúng đã tràn vào kết giới. Katherine cũng không giấu giếm. - Cái gì? Là đám thú nhân đó sao? Không thể nào, làm sao chúng lại dám đi vào chứ? Một người đàn ông trung niên kinh sợ hỏi. Tại cái thế giới này, thú nhân đã trở thành một nỗi sợ hãi vĩnh cửu với loài người. Mạnh mẽ, tà ác, là thiên địch của nhân loại. Mặc dù chúng bị kết giới trên vùng đất này bài xích, nhưng thỉnh thoảng vẫn có con đi vào. Bất kì là ai trên cái thế giới này đều hiểu rằng, ngoài kia đang tồn tại một lũ quái vật có thể dễ dàng xé xác bọn họ ra. Nỗi sợ hãi của nhân loại với thú nhân cũng giống như đám trẻ con sẽ sợ hãi ma quỷ như thế, và hiện tại có hai đám đang ngay tại cạnh họ. Trong chốc lát bầu không khí u ám trùm lên tinh thần mọi người. Rito thở dài, cậu không thể để mặc lũ quái vật. - Ta sẽ đi tới đó trước, nếu như trong vòng một tiếng nữa ta không trở lại các ngươi hãy lựa chọn từ bỏ hàng hóa và đi đường vòng. Khoảng cách giữa ta và chúng còn khá xa, nếu như di chuyển nhanh thì có thể tránh đụng độ với đám quái vật. - Không! Katherine hét lên. - Tuy rằng anh là chuẩn thánh sứ nhưng lũ quái vật cũng không yếu hơn anh! Chúng ta sẽ bỏ lại hàng hóa và rời đi ngay bây giờ. Cô nắm lấy tay Rito và ngăn cản cậu. Lúc này đây Katherine không hề diễn kịch, Rito cũng không hiểu tại sao mình chắc chắn như thế. Vị hộ vệ nghe cô nói như vậy thì vội vàng tiến lên. - Tiểu thư, người không thể làm vậy được! Nếu lần này cô thất bại thì cho dù trong quá khứ tiểu thư có lập bao nhiêu công lao đều sẽ trở nên vô nghĩa. Katherine run rẩy, hẳn chuyến buôn bán này rất quan trọng với cô. Móng tay nàng đã bấu chặt vào lòng bàn tay, Rito chưa thấy cô mất điều khiển như thế bao giờ. Cậu đưa tay chạm vào má cô và vuốt ve, đầu cô hơi ngẩng dậy, Rito có thể nhìn thấy trong ánh mắt cô là đau khổ cùng tuyệt vọng. Rito vẫn luôn là người hay mềm lòng, cậu sẽ không bao giờ giữ vững được khi nhìn thấy một cô gái khóc, nhất là khi đó là người quan trọng với hắn. Cậu mỉm cười và nói: - Đừng lo, nếu ta đã nói vậy thì đã có phần nắm chặt. Ít nhất ta chắc rằng mình có thể thoát thân, chuyến hàng này đã được ta bảo vệ vậy thì tuyệt đối sẽ thành công. Ánh mắt của Rito ngăn không cho Katherine nói lời tiếp theo, sau đó cậu xoay người sang vị hộ vệ. - Nhờ anh bảo vệ cô ấy. - Đó là trách nhiệm của tôi. Rito gật gù và xoay người rời đi. - Cẩn thận, anh còn nợ em một lần “hứa hẹn”! Katherine biết rằng lúc này đây ngăn cản cậu là vô dụng. Tuy rằng quen nhau không lâu, nhưng cô có thể hiểu được một điều đây là người đàn ông đáng tin cậy. Đó cũng là lí do mà cô muốn phó thác đời mình cho hắn. Cô gọi với theo nhưng Rito cũng không nhìn lại, cậu chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu đã nghe và nhanh chóng biến mất trong rừng rậm. Katherine nhìn theo bóng lưng Rito, không hiểu tại sao cô lại tin tưởng rằng hắn sẽ làm được. Katherine đặt tay lên ngực và cầu nguyện, loài người sẽ cầu nguyện khi họ trở nên yếu đuối. Nhưng những thành viên khác thì không được bình tĩnh như thế. Gia đinh thì thôi, số mệnh của họ hầu hết đều đã cột chung với chuyến hàng hóa này, nhưng lính đánh thuê thì khác, họ không có ràng buộc quá lớn nào. Bọn họ nhao nhao lên và đòi hỏi được rời đi. Katherine cũng không ngăn cản, cô cũng để vài người chạy về Hải Thần thành báo tin. Vị hộ vệ của cô phức tạp nhìn những người này. - Đừng để ý Nigata, sự tồn tại của họ đã không quan trọng nữa, nếu như thất bại thì ta nằm đây hay trở về cũng đều giống nhau. Còn nếu thành công…Katherine hướng mắt nhìn về phía bóng lưng Rito rơi đi…nếu thành công, chứng tỏ người ấy có thể bảo vệ ta rồi. - Vâng, thưa tiểu thư. Vị hộ vệ cũng không khỏi hi vọng nhìn về nơi ấy. - Ta sẽ đi theo! Đúng lúc này Azure lên tiếng. - Cái gì? Không được, Azure-anh, ngươi không thể đi được! Hinata và Nagato lên tiếng ngăn cản. - Đúng vậy nhóc, đó không phải là một trận chiến mà ngươi có thể tham gia được, sẽ chết đấy. Nigata biết cậu bé là học trò của Rito thì cũng hảo ý nhắc nhở. Trong mắt hắn cậu bé này chỉ là người trẻ bốc đồng, đi như thế thuần túy là chịu chết và gây trở ngại. Azure cũng hiểu điều này, nhưng cậu bé không cam lòng. Rito đã nói cho cậu trong tương lai sẽ có một trận đại kiếp nạn mà cậu là trung tâm của vòng xoáy đó, cậu cần sức mạnh to lớn để bảo vệ bản thân và bạn bè. “Không có võ thần nào mà chưa từng đối mặt sinh tử”, cậu nhớ lại lời dạy của Rito. Hít sâu một hơi cậu xoay lại nói với mọi người; - Đừng lo, tớ chỉ đứng ngoài quan sát thôi, nếu có nguy hiểm tớ sẽ chạy trốn. Tuy nhiên lời nói của cậu thì không đáng tin như Rito, ba đứa trẻ vẫn không cho cậu đi. Nhưng Azure đã kiên quyết, cậu bé bỏ qua lời khuyên của mọi người và chạy về hướng lũ quái vật. - Azure! Nagato lo lắng hét lớn. Cô bé muốn đuổi theo cậu nhưng Sigmun từ phía sau nắm lấy tay cô. Ném lại ánh mắt xin lỗi, Nagato thoát khỏi trói buộc của cậu và chạy theo Azure. - Chị! Sigmun gọi theo nhưng Nagato không nhìn lại, cậu bé ngơ ngác nhìn cô bé, cậu muốn đi theo nhưng nỗi sợ hãi đã ngăn cản cậu. - Nigata, nhanh, nhanh đuổi theo chúng! Katherine vội vàng nhắc nhở ông. - Nhưng… - Đừng nhưng nhị gì hết, đuổi theo mau, ta tự lo được! - Vậy được rồi, ta rất nhanh sẽ trở lại, tiểu thư hãy cẩn thận. Sau Azure, Nagato tiếp theo là Nigata. Ông rất nhanh đuổi kịp Nagato và bắt lại cô bé. - Thả ta ra! Thả ta ra! Cô bé giãy dụa. - Yên nào cô bé, ta sẽ mang ngươi và thằng nhóc kia về. Nghe ông nói vậy, Nagato cũng yên tĩnh lại vì mục đích của hai người là giống nhau. Nhưng ông đã đánh giá quá thấp cậu, Nigata đuổi theo cho đến khi rời địa điểm ban đầu rất xa mới bắt đầu nhìn thấy Azure. Vào thời điểm ấy Nigata phát hiện một cái bóng nhanh như chớp xuất hiện sau lưng cậu. - Cẩn thận!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang