[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm
Chương 57 : Chuẩn bị nấu cơm
                                            .
                                    
             Mẹ An vốn phản đối con trai mình làm đồng tính luyến ái, nhưng vừa nghĩ  đến việc người ta không thích con trai nhà mình, trong lòng lại không  hài lòng.
(# .╰ _ ╯.) Hừ, không phải chỉ là bộ dáng cao ráo một chút thôi sao, căn  bản không đẹp trai được như Tiểu Hân nhà mình, Tiểu Hân không chỉ đẹp  trai, tính cách lại tốt, ngoan ngoãn nghe lời, dựa vào cái gì không  thích nó! Tiểu Hân nhà tôi chưa chắc đã thích cậu!
Mẹ An mất hứng định đi qua đường kéo An Hân lại, tên thiếu gia kia cho  dù không đáng tin nhưng tốt xấu gì cũng xem như có thích An Hân, người  này tuy rằng thoạt nhìn đáng tin hơn tên thiếu gia kia, nhưng nếu cậu ta  không thích An Hân nhà mình thì có gì tốt chứ?! Không được không được,  không thể để con trai mình tiếp tục mù quáng như vậy nữa. Cho dù thích  đàn ông, cũng phải tìm người thật lòng yêu thương nó!
Đáng tiếc trên đường xe cộ quá nhiều, mẹ An nhất thời không qua được, chỉ có thể trái phải nhìn dòng xe cộ, trong lòng nôn nóng.
Lúc này hai người An Hân đã đi đến bên cạnh xe, bởi vì đèn đường tương  đối sáng, lá gan của An Hân cũng khá lớn, cậu đi lên phía trước muốn tự  mình mở cửa lên xe, lại quên để ý đường dưới chân, lập tức dưới chân vấp  một phát. An Hân ngã chúi về phía trước, may mắn Liễu Quý Bạch tay mắt  lanh lẹ lập tức vươn tay ôm cổ cậu lại, mới không để cậu đập đầu vào cửa  kính xe. Chẳng qua An Hân dù sao cũng mất thăng bằng, tuy rằng đầu  không bị đập vào,  nhưng một bàn tay vẫn đập vào thân xe.
Động tĩnh này có chút lớn, dẫn tới những người chung quanh đều quay đầu  lại xem, có người thậm chí còn cười rộ lên. An Hân vội vàng tự mình đứng  vững lại, đầu cúi thấp đến mức sắp vùi vào trong ngực mình. Ngược lại  Liễu Quý Bạch hoàn toàn không bị người chung quanh ảnh hưởng, đau lòng  vươn tay kéo bàn tay bị đập trúng xe của An Hân qua nhìn nhìn, An Hân  muốn rút về anh lại nắm chặt không buông.
“Đau không?”
QAQ
“Học trưởng thực xin lỗi, thực xin lỗi, xe không bị gì chứ.” An Hân vội  vàng lắc đầu, vừa híp mắt lại xoay người tìm chỗ vừa bị mình đập vào  trên xe.
“Đừng nhìn, cái tay chỉ có chút thịt này của em còn chưa đủ năng lực đập  móp xe đâu.” Liễu Quý Bạch thoải mái nói, vừa giơ tay véo véo mặt An  Hân.
Người chung quanh đều đang nhìn, An Hân ngượng ngùng kéo tay Liễu Quý  Bạch xuống, nhỏ giọng nói: “Học trưởng! Mọi người chung quanh đều đang  nhìn chúng ta kìa!!!”
Nhìn bộ dáng An Hân vẻ mặt đỏ bừng còn dáo dác nhìn bốn phía, Liễu Quý  Bạch càng xem càng thích, ôn nhu cười rộ lên, cũng học theo cậu nhỏ  giọng nói: “Vậy anh trở về lại véo sau~”
Nói xong xoay người mở cửa cho An Hân, còn nhân cơ hội kề sát vào lỗ tai  cậu nói: “Trở về còn có thể thuận tiện xoa bóp chỗ khác nữa.”
p(>/////// 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện