[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm
Chương 51 : Cảm giác hạnh phúc
                                            .
                                    
             Rốt cục cũng sửa cửa xong, Liễu Quý Bạch phụ An Hân cùng nhau thu thập  đồ đạc. Liễu Quý Bạch thấy, nếu đã làm rõ quan hệ, như vậy để An Hân  triệt để dọn đến nhà mình ở luôn, không cần mãi nghĩ đến việc dọn về nhà  mình, vì thế lúc thu dọn đồ cũng thập phần cố gắng.
Mà lần này An Hân đến chủ yếu là lấy tài liệu về Giáp Cốt văn kia, về  phần quần áo vốn cậu chỉ định tùy tiện lấy hai bộ thay đổi là được rồi.  Không ngờ Liễu Quý Bạch hoàn toàn là tư thế không dọn sạch tủ nhà cậu  thì không chịu, ngay cả quần áo mùa đông, nội y giữ ấm, áo lông áo len,  mũ len áo khoác này nọ đều hận không thể một lần thu dọn tất cả.
An Hân không để anh động vào, anh liền xoay người tiếp tục nhét những  thứ trong ngăn tủ khác, xếp lại gọn gàng rồi nhét vào trong một cái túi  to, cũng không biết đến tột cùng anh làm thế nào để có thể tìm ra được  nhiều túi du lịch như vậy ở ngóc ngách nào trong nhà nữa. An Hân nhét áo  lông trở vào ngăn tủ, đã thấy Liễu Quý Bạch đã thu dọn xong toàn bộ  quần áo của cậu rồi.
“Không cần mang nhiều quần áo như vậy chứ?” An Hân có chút bất đắc dĩ, “Kỳ thật lấy hai ba bộ là đủ rồi.”
“An Hân.” Liễu Quý Bạch đột nhiên nghiêm mặt nói.
An Hân không hiểu sao trở nên khẩn trương: “Vâng?”
“Anh yêu em.” Liễu Quý Bạch vừa đột nhiên bày tỏ, vừa giơ tay ôm eo An Hân.
An Hân lập tức đỏ hồng cả mặt, thẹn thùng lắp bắp cũng vội vàng đáp lại: “Em, em cũng yêu anh.”
“Ừm, ngoan.” Liễu Quý Bạch vừa lòng hôn hôn trán cậu, tiếp tục nói: “Cho  nên về sau em sẽ ở cùng một chỗ với anh, không còn là ở nhờ nhà anh  nữa, hiểu không?”
(#。0 _ 0。#) “Hiểu.”
“Cho nên, nhà của anh chính là nhà của em, nếu trong nhà quần áo của em  chỉ có một hai bộ như vậy, vậy tủ quần áo không phải là trống rỗng đến  mức có thể nhét luôn cả em vào luôn hay sao.”
“Như, như vậy, vậy lấy nhiều một chút.” An Hân thuận theo nói, “Bất quá mùa đông còn xa, tạm thời không cần mang qua luôn nhỉ?”
“Chúng ta phải cùng nhau cả đời, không mấy tháng nữa là vào đông rồi, sao có thể nói là xa chứ?”
“Ớ… Vâng!” An Hân lập tức cảm động, học trưởng là thật sự muốn cùng cậu  cả đời, hiện tại mùa thu còn chưa qua đã suy xét đến mùa đông rồi! “Chỉ  là, quần áo không cần mang nhiều như vậy, ngược lại có một ít sách có  thể em cần dùng, nên muốn mang theo luôn.”
“Được.” Liễu Quý Bạch đáp. Bỗng nhiên nghĩ nghĩ, lại mở túi ra, nhét  quần áo trở vào tủ, An Hân còn chưa kịp mừng, kết quả đã nghe anh nói:  “Em nói cũng đúng, không cần mang quá nhiều như vậy, chọn vài món em  thích là được rồi, không đủ mặc anh mua cái mới cho em!”
=口=…
“Mấy thứ này còn rất tốt, vẫn nên mang theo hết đi!” An Hân lập tức ngăn cản Liễu Quý Bạch.
= =
“Mua mới.”
(。0ˇ_ˇ0。)
“Mấy thứ này đều còn rất mới!”
Liễu Quý Bạch vừa lấy ra An Hân liền lập tức tiếp nhận tất cả nhét hết  lại vào túi, hai người một lấy ra một nhét trở về qua lại hơn nửa ngày,  rốt cục vẫn là An Hân cố chấp hơn, bắt đúng cơ hội nhét xong một món  cuối cùng vào trong túi lập tức dùng toàn bộ thân thể đè lên, hai tay  hai chân ôm hết đồ lại, khiến Liễu Quý Bạch làm thế nào cũng không tìm  được chỗ để xuống tay.
Liễu Quý Bạch không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, hơn nữa  ai nói có quần áo thì không thể mua mới nữa? = = Chờ đi, mấy thứ mà tên  Ngụy gì đó mua đừng có mơ được để lâu dài rong tủ quần áo nhà chúng ta!
Kết quả chỉ riêng quần áo không đã thu dọn bốn năm túi, An Hân nhìn bộ  dáng trống rỗng thê thảm của tủ quần áo, nhịn không được ở trong lòng  nói thầm vài câu, cái này làm gì là thu dọn chứ, rõ ràng là cướp bóc!
Nói là cướp bóc kỳ thật một chút cũng không nói quá, lúc bọn họ đi ngoại  trừ quần áo, còn thu dọn thêm một đống sách và dụng cụ sinh hoạt khác,  hai người chạy lên chạy xuống bốn năm lần mới thu dọn hết mọi thứ ra xe,  không chỉ cốp sau, ngay cả băng ghế sau cũng chất đầy đồ.
(。0 _ 0。) Lúc An Hân đứng ở bên cạnh xe không khỏi thầm nghĩ, thật sự  cần thiết dọn hết đi như vậy sao… Kỳ thật có thể chậm rãi trở lại dọn  mà.
= ,. = Dọn hết cả đi thì sẽ không cần trở lại nữa, xem cái tên Ngụy gì đó đi chỗ nào tìm An Hân của mình.
“Lên xe đi.” Liễu Quý Bạch sắp xếp món cuối cùng xong rồi, đóng cửa sau xe, nói với An Hân đang đứng bên cạnh cửa.
“Vâng ~” An Hân ngồi lên xe xong liền thắt dây an toàn vào, từ kính  chiếu hậu nhìn ra băng ghế sau bỗng nhiên nghĩ đến, về sau bọn họ chính  là chân chính ‘ở chung’ nhỉ. p(>\\\\\\ 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện