[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm
Chương 50 : Thổ lộ kịch liệt
                                            .
                                    
             Liễu Quý Bạch không muốn An Hân dây dưa với Ngụy Hào nữa, mở miệng nói:  “Tôi ngược lại muốn hỏi anh một chút, là hợp đồng quan trọng hay là An  Hân quan trọng?”
Ngụy Hào vừa định mở miệng biểu lộ lòng chung thủy với An Hân, nhưng nếu  nói ra như vậy An Hân khẳng định sẽ không tin, tròng mắt Ngụy Hào  chuyển động, tự cho là thông minh nói: “Hợp đồng đối với tiền đồ của tôi  có ý nghĩa rất quan trọng, nhưng mà An Hân càng quan trọng hơn, tôi có  thể vì An Hân bỏ qua cho hợp đồng này.”
“Ồ.” Liễu Quý Bạch nhếch miệng cười trào phúng, “Nếu An Hân quan trong,  vì sao anh cư nhiên mở miệng ngậm miệng đều là hợp đồng? Còn ở trước mặt  cậu ấy muốn dùng hợp đồng để đổi người. Anh không hề yêu cậu ấy, anh  cảm thấy dùng một phần hợp đồng không có quan hệ gì với cậu ấy có thể  vãn hồi tình yêu của cậu ấy sao?”
“Việc này…”
“Lần này là hợp đồng, vậy lần sau sẽ là cái gì?” Liễu Quý Bạch mất hứng  nói, “An Hân không có nghĩa vụ phải chờ đợi anh, anh có sự nghiệp của  anh, cậu ấy có cuộc sống của mình, kỳ thật hai người vốn không phù hợp.”
Lời nói của Liễu Quý Bạch khiến Ngụy Hào bỗng nhiên có một loại xúc  động, tựa như rất nhiều chuyện trước đây đều là mình làm sai đến thái  quá…
Trong lòng An Hân tràn đầy vui mừng nắm chặt tay Liễu Quý Bạch, vừa nghe vừa ở bên cạnh liều mạng gật đầu. (#╰ _ ╯#)
“Trước đó không hề có hợp đồng, kế thừa gì đó, anh còn không phải gặp  một người thì yêu một người, bị tôi phát hiện liền chạy đến tìm tôi đeo  bám không buông. Anh thích đi quán bar đi vũ hội thích giao tiếp với đủ  loại người, tôi thích ở trong nhà, chúng ta đúng là không thích hợp.”
Nhìn thấy An Hân nắm chặt tay Liễu Quý Bạch, Ngụy Hào lại bắt đầu khổ  sở, anh ta tìm cậu lâu như vậy, kết quả lại là thế này… An Hân hẳn là  thích người tên Liễu Quý Bạch này rồi?
Liễu Quý Bạch thấy tương đối đủ rồi, liền đuổi người: “Nếu nghĩ thông suốt rồi thì về đi, đi thong thả, không tiễn.”
“Đúng, đi đi.” An Hân phụ họa: “Bọn tôi còn phải tìm thợ khóa sửa cửa nữa.”
Ngụy Hào thở dài một hơi, hôm nay cho dù anh ta có tiếp tục nói An Hân  cũng sẽ không nghe, hơn nữa sẽ càng ngày càng chán ghét mình. Hiện tại  anh có thể đi, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ An Hân.
“Trước đây đều là lỗi của anh, An Hân em thấy rồi đó, anh sẽ thay đổi!”  Ngụy Hào nói xong, lại đánh giá cao thấp Liễu Quý Bạch một chút, “Liễu  Quý Bạch, cho anh một lời khuyên. Bích Lạc Thiên Âm các người vẫn là một  nhà xuất bản mới, cấp quản lý nếu có gì không tốt đồn đãi ra ngoài, đối  với toàn bộ nhà xuất bản đều sẽ là đả kích phi thường lớn, đến lúc đó  anh còn có thể ngồi vững ở vị trí phó chủ tịch hay là tổng giám đốc  sao?”
“Có thể có đồn đãi không tốt gì?” Liễu Quý Bạch lạnh lùng nhìn Ngụy Hào, “Chuyện của tôi sẽ không mượn anh phiền lòng.”
“Tôi sẽ không khiến An Hân thương tâm nữa, lại càng không để cho em ấy  vì chuyện của anh mà thương tâm!” Ngụy Hào nói xong liền quay đầu bước  đi.
Vẫn nhìn Ngụy Hào đi ra tới tận hàng hiên, đảm bảo sẽ không nghe được  bọn họ nói chuyện nữa, An Hân một bụng lời muốn nói khẩn cấp nhìn Liễu  Quý Bạch, nhưng lại thấy anh không có biểu tình gì đặc biệt, trong ngực  tim lại đập đùng đùng. Học trưởng nói những lời có phải chỉ vì ở trước  mặt Ngụy Hào nên muốn giúp cậu che giấu hay không? Không muốn cậu quá  chật vật…
Lại nói vừa rồi cũng bởi vì mình kéo tay áo học trưởng, cho nên anh ấy  mới cầm ngươic lại tay cậu, nói không chừng đó không phải là ý của anh  ấy. Ngụy Hào đã đi rồi, nơi này cũng không tối, bây giờ còn nắm chặt tay  anh ấy, anh ấy có thể mất hứng hay không? An Hân cúi đầu, vạn phần  không muốn mà quyết định buông tay Liễu Quý Bạch ra.
Liễu Quý Bạch phát hiện An Hân buông tay mình ra, mất hứng nhíu mày. Vừa  rồi An Hân còn lưu luyến nhìn theo Ngụy Hào đi xa, Liễu Quý Bạch đột  nhiên cảm giác trong lòng chẳng có chút tư vị gì, hay là An Hân vẫn còn  thích người đàn ông kia? Vừa rồi An Hân chủ động kéo tay áo mình, chẳng  lẽ là vì chọc tức tên Ngụy Hào kia?
Bất quá An Hân thân cận với mình khiến Liễu Quý Bạch cảm thấy rất cao  hứng, ít nhất hiện tại anh có thể nắm chắc cơ hội, Ngụy Hào gì đó, tuyệt  đối không có hy vọng. (=,.
An Hân thử hỏi: “Học, học trưởng, vừa rồi có phải vì đuổi Ngụy Hào đi nên mới nói như vậy hay không?”
“Ừm, vừa nhìn anh ta đã biết là người không tốt.” Nhắc tới tên Ngụy Hào  khiến cho Liễu Quý Bạch thực không vui, anh nhìn nhìn cánh cửa bị mình  đá hỏng, cố gắng khiến bản thân nghĩ đến chuyện cửa hày hư rồi thì thợ  khóa có thể sửa lại hay không…
“À, xác thực không phải người tốt…” An Hân gục đầu, thì thào nói.
“Ừm.” Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ, cửa khóa không được nữa, nhưng mà ít nhất  có thể khép lại, chung quy vẫn tốt hơn so với việc đứng ngoài hàng hiên  nói chuyện.
“Học trưởng, tôi và Ngụy Hào…” An Hân tội nghiệp nói. (…> ^ ///.\\\ 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện