[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm
Chương 46 : Dụ dỗ không thành
                                            .
                                    
             An  Hân trở lại phòng của mình, sau khi mặc áo ngủ vào, bỗng nhiên nhớ tới  trong máy tính có thu rất nhiều đoạn ghi âm lộn xộn, ngẫm lại đều khiến  người ta cảm thấy đỏ mặt, vội vàng nhanh chóng xóa sạch chúng mới được,  toàn bộ đều xóa sạch! (。0/////0。)
An Hân nghĩ, dù sao cũng không định thật sự gia nhập giới kịch truyền  thanh, cho nên cũng dứt khoát xóa sạch đám H âm của Nhật này. Nếu như bị  học trưởng thấy cậu vẫn còn lưu lại, cậu chính là hết đường chối cãi!
Mấy hôm trước An Hân đã nghe theo lời Liễu Quý Bạch, quyết định hỏi biên  tập viên về tình huống cụ thể, cậu đăng nhập vào Tấn Giang, mở mục liên  hệ tìm được số QQ liền xin thêm bạn tốt. Lúc này đã là thời gian tan  tầm, biên tập cũng không online, chẳng qua An Hân ngược lại cũng không  gấp, chuyển QQ thành trạng thái Busy, bắt đầu đánh máy viết truyện.
Sinh hoạt của Liễu Quý Bạch vẫn luôn thực lành mạnh, mỗi ngày trước 12  giờ nhất định sẽ đi ngủ, mỗi ngày 6 giờ sáng sẽ thức dậy chạy bộ. Mà An  Hân từ trước đã không thích ngủ sớm, mặc dù ngày hôm sau phải đi làm  nhưng tối hôm trước vẫn thường thức tới 1, 2 giờ khuya mới đi ngủ, sau  khi bỏ việc, thậm chí có đôi khi thức tới tận 3, 4 giờ mi mắt chống đỡ  hết nổi mới chịu lên giường đi ngủ, nếu không phải đang ở nhà Liễu Quý  Bạch, cậu tám phần sẽ điên đảo ngày đêm mà hóa thành gia tộc mèo đêm.
Bất quá hôm nay An Hân bị nghẽn văn nửa ngày kết quả một chữ cũng không  viết được, hơn nữa còn rối rắm đến gần như nhổ sạch tóc trên đầu. Lúc  này An Hân nghe bên ngoài có tiếng động, nghĩ là Liễu Quý Bạch tắm xong  rồi. Bởi vì biết Liễu Quý Bạch có thói quen nghỉ ngơi rất tốt, cho nên  cậu nghĩ Liễu Quý Bạch hẳn là đang định đi ngủ.
An Hân nghĩ nghĩ, dù sao vừa lúc không viết ra được cái gì, không bằng  đi ngủ sớm một chút cũng tốt. Như vậy ít nhất tính theo thời gian chính  là ‘cùng đi ngủ với học trưởng’!(# ̄▽ ̄#)~
An Hân đứng lên, vui vẻ chạy sang chúc Liễu Quý Bạch ngủ ngon, không ngờ  Liễu Quý Bạch cư nhiên là mới cầm lấy quần áo chuẩn bị đi vào nhà vệ  sinh tắm rửa.
“Hả? Học trưởng anh còn chưa tắm sao?”
“… Ừm.” Liễu Quý Bạch không biết vì sao lại khụ một tiếng tựa như xấu  hổ, che giấu nói: “Vừa rồi… Mới nghe một vài vở kịch mới của Bạch Dược,  cái đó… À, tôi cũng copy cho cậu rồi đó, nếu cậu cảm thấy hứng thú có  thể nghe thử.”
(⊙ o ⊙) Hả!
“Copy cho tôi? Vậy tôi đi nghe liền!” An Hân không nghi ngờ anh, Liễu  Quý Bạch lúc này phải đi tắm, vừa lúc cậu có thể đi nghe một chút.
Sau khi Liễu Quý Bạch đóng cửa phòng vệ sinh lại mới thở phào một hơi  nhẹ nhõm, vừa nhìn vào gương liền phát hiện bản thân vậy mà đỏ mặt đến  lợi hại, Oh My God, không nên nghe mấy cái âm không hài hòa kia mà… May  mắn An Hân không nhìn ra điều gì.
An Hân thu âm mặc dù cũng không phải quá tốt, nhưng có mấy đoạn có thể  xem là đặc sắc, quả thực tựa như đã thật sự xảy ra, hoàn toàn khác biệt  với cảm giác ngây ngốc của cậu lúc bình thường, khiến Liễu Quý Bạch  thiếu chút nữa nổi lên phản ứng, chỉ có thể nhanh chóng tắt file âm  thanh đi, thu dọn đồ đạc rồi chạy đi tắm rử.
(# ̄T ̄#) Kết quả vừa đi ra liền đụng mặt người thật, vừa nghe được thanh  âm của cậu, thanh âm rên rỉ trong đoạn H âm vừa rồi đột nhiên phát lại  trong đầu, trong nháy mắt Liễu Quý Bạch bỗng rất muốn tận mắt nhìn thấy  bộ dáng của An Hân lúc cậu phát ra thanh âm kia, hận không thể để bản  thân tự mình làm cho cậu rên rỉ như vậy… May mắn, may mắn áo ngủ của anh  tương đối rộng, che được cũng xem như kín đáo…
Lúc Liễu Quý Bạch từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy cửa phòng An  Hân không đóng, giữa khe cửa phát ra ánh đèn, nghĩ cậu còn chưa ngủ nên  đẩy cửa đi vào. Kết quả nhìn thấy An Hân đặt máy tính trên gối nằm, bản  thân lại nằm trên phần còn lại của giường, tai cắm heaphone co thành một  đoàn, tựa như vừa nghe vừa một chút rồi ngủ quên luôn.
Sao lại ngủ thành thế này rồi? Liễu Quý Bạch thở dài, đi qua ngồi xổm  bên giường lắc lắc An Hân nói: “An Hân, dậy đi. Cất máy tính vào, đắp  chăn rồi ngủ.”
( ̄﹃  ̄)zzzz……
Buổi sáng thức dậy sớm chạy bộ, sáng hôm nay bởi vì các loại nguyên nhân  mà có chút mệt mỏi, lại có chút kinh tâm động phách, An Hân ngủ thật sự  rất say, say đến mức trước nay chưa từng có.
Thấy An Hân không có phản ứng, Liễu Quý Bạch tháo headphong của cậu xuống, nhẹ giọng gọi: “An Hân? Dậy đi…”
( ̄﹃  ̄)zzzz……
Trong tai nghe truyền ra tiếng nhạc, Liễu Quý Bạch có chút tò mò An Hân  đang nghe cái gì, cũng đeo headphone vào nghe thử, hóa ra là ca khúc do  mình hát ngày trước. Trong lòng Liễu Quý Bạch cao hứng không thôi, đến  gần nhìn An Hân, giơ tai vuốt ve mặt cậu, An Hân cau mũi, không biết lầm  bầm câu gì, chọc cho Liễu Quý Bạch cười rộ lên, xoa bóp mặt cậu, giúp  cậu thu dọn laptop lại đặt lên trên bàn.
Liễu Quý Bạch lật người cậu lại, An Hân cũng liền giữ nguyên tư thế ngửa  mặt lên trời dang rộng chân tay thành hình chữ Đại tiếp tục ngủ say  sưa, Liễu Quý Bạch nhìn bộ dạng này của cậu, nhịn không được cố ý nói  đùa: “An Hân, nếu cậu không dậy, tôi sẽ hôn cậu đó ~”
( ̄﹃  ̄)zzzz…… Đáng tiếc An Hân vẫn tiếp tục ngủ.
Liễu Quý Bạch cười cười, vươn tay sờ tóc An Hân, may mắn tóc đã khô, vốn  cũng không có ý định kiên quyết lay cậu tỉnh dậy, chỉ là dịch chuyển  người cậu nằm thẳng lại một chút. Đầu An Hân vừa đụng vào gối nằm, liền  tự mình cọ cọ tìm đến vị trí thoải mái nhất.
Liễu Quý Bạch cười khẽ một tiếng, trước đó không biết đã từng nghe ở đâu  nói rằng, khi con người ngủ say có thể tiếp nhận một vài lời dạng ám  chỉ. Liễu Quý Bạch tuy rằng không tin, nhưng lúc này bỗng nhiên cảm thấy  tình huống này thật sự rất thích hợp, mặc kệ có hiệu quả hay không, nói  một câu dù sao cũng không mất mát gì. Vì thế anh cúi người xuống tiến  đến bên tai cậu nói: “An Hân, kỳ thật phụ nữ một chút cũng không tốt,  cậu thích đàn ông… Ừm, không phải, là người khác cũng không tốt, cậu  thích tối.” (# ̄-  ̄#)
Nói xong, ngay cả bản thân Liễu Quý Bạch cũng thấy mình buồn cười, nếu  đối phương sẽ vì như vậy mà thích mình, mọi người đều đã làm như vậy  rồi, thế giới này không phải sẽ hỗn loạn sao, Liễu Quý Bạch lắc lắc đầu,  bản thân có phải là vì ở chung với An Hân quá lâu, cũng biến thành ngây  ngốc giống cậu rồi hay không.
( ̄﹃  ̄) Đáng tiếc An Hân vẫn ngủ đến vẻ mặt ngốc nghếch, hoàn toàn không biết có người cảm thấy mình ngốc.
Liễu Quý Bạch nhịn không được mơn trớn hai má An Hân, lại bất ngờ vuốt  một hồi lại thành nghiện, thế này mới vừa lòng thu hồi tay về, kề sát  vào lỗ tai cậu ôn nhu nói: “Tiểu Cúc Thỏ, ngủ ngon nhé.”
Không ngờ những lời này An Hân tựa như nghe được, lông mi hơi giật giật,  ngay tại thời điểm Liễu Quý Bạch chuẩn bị đứng dậy, cậu đột nhiên duỗi  hai tay ra, ôm lấy cổ anh chồm qua hôn lên mặt anh một ngụm lớn. ( ̄﹃  ̄)  Muah~
Tuy rằng Liễu Quý Bạch chính là Bạch Dược, nhưng dù sao cũng là bản thu  âm, thu âm và hiện thực đều sẽ có chênh lệch nhất định. Hơn nữa quan  trọng nhất chính là, cho tới nay An Hân chưa bao giờ nghĩ Bạch Dược  chính là Liễu Quý Bạch, cho nên mặc dù thỉnh thoảng có lúc nghe thấy  thanh âm của Liễu Quý Bạch sẽ nhớ tới Bạch Dược, nhưng chưa từng nghĩ về  hướng này. Nhưng lúc này An Hân đang ngủ, mà Liễu Quý Bạch còn trùng  hợp gọi cậu là ‘Tiểu Cúc Thỏ’, cậu rất nhanh đã tiến vào cảnh tượng của  [Bạch Dược lạc vào xưởng chế thuốc], còn nghĩ rằng Bạch Dược đại thần  đang ở trước mặt mình.
Lúc này đánh lén thành công, còn tưởng rằng bản thân chiếm tiện nghi lớn, đắc ý cười rộ lên: “Hắc hắc hắc…” (# ̄﹃  ̄#)zzz……
Mà Liễu Quý Bạch không thể nào đoán được An Hân mơ thấy cái gì, không  thể tin được nhìn An Hân… Chẳng lẽ thật sự hiệu quả?! Sao có thể chứ?!
Liễu Quý Bạch nhịn không được lại cúi người xuống, hơi hơi nhắm mắt lại  khẽ hôn lên môi An Hân, dùng đầu lưỡi từng chút một miêu tả hình dáng bờ  môi cậu. An Hân cảm giác ngoài miệng ngứa ngáy, quay đầu muốn tránh đi.  Liễu Quý Bạch sao có thể để cậu làm được, đuổi theo tiếp tục hôn. An  Hân cau mày, miệng vừa hơi hơi mở ra, đã bị Liễu Quý Bạch xâm nhập vào.
Liễu Quý Bạch nhẹ nhàng mút lấy môi An Hân, lại bởi vì có chút lo lắng  cậu sẽ tỉnh lại, cho nên cũng không dám làm quá kịch liệt, đầu lưỡi vói  vào trong miệng cậu như có như không mà khiêu khích đầu lưỡi cậu cùng  nhau quấn quít, khiến An Hân có chút run rẩy, nhịn không được hừ khẽ một  tiếng.
‘Đừng ~ Nhanh, nhanh lên. A ~~ Đừng, đừng mà, nơi đó không được! A!! Ưm  ~~~~~ Thật thoải mái…’ Thiết bị truyền phát tín hiệu trong đầu Liễu Quý  Bạch đột nhiên tự động tuần hoàn phát lại đoạn tin này, thân thể cũng  theo đó mà trở nên hưng phấn.
Áo ngủ của An Hân là một cái cáo thun T-shirt rất lớn, vốn bởi vì cậu  rất gầy mà có vẻ lỏng lẽo, vừa rồi động tác kia có chút kịch liệt, kết  quả cổ áo thun T-shirt tuột xuống, bả vai hoàn toàn lộ ra.
Liễu Quý Bạch đột nhiên cảm giác khát vọng ở đáy lòng càng trở nên không  thể ức chế, anh buông tha cho miệng lưỡi An Hân, từ cái cằm nhỏ nhắn  của cậu một đường hôn xuống dưới cổ, yết hầu rồi đến xương quai xanh, bả  vai, tay kia cũng không an phận mà vói vào trong quần áo của cậu, từ  xương sườn vuốt ve dần tới điểm nho nhỏ hơi nhô lên kia.
An Hân vốn có chút hít thở không thông, lúc này rốt cục hít được một hơi  không khí mới mẻ, đôi mày khẽ nhăn cũng thả lỏng, lại chìm sâu vào mộng  đẹp. Cũng không biết vì sao cả người đều ngứa ngáy, cậu không thoải mái  uốn éo thân mình, kết quả thoáng thoáng như có tiếng hút khí vang lên,  bên ngực trái bỗng nhiên như bị cắn một cái, đau nhói lên, cậu rên rỉ  một tiếng, trước mắt đột nhiên thoáng qua một bóng người. Nhớ tới thanh  âm quen thuộc gọi mình là ‘Tiểu Cúc Thỏ’ trước đó, An Hân không quá xác  định mà lẩm bẩm: “Bạch… Dược đại nhân…?”
Liễu Quý Bạch nghe được xưng hô như thế, tựa như bị tạt cho  một chậu  nước lạnh, động tác cứng đờ, sắc mặt trở nên xanh mét, mày cũng nhíu  chặt.
An Hân cư nhiên vừa thở dốc vừa kêu lên cái tên ‘Bạch Dược’, An Hân căn  bản không biết Bạch Dược chính là mình! Liễu Quý Bạch tức giận không hề  nhẹ, loại thời điểm này cậu cư nhiên lại nghĩ đến Bạch Dược?!!
Bởi vì Liễu Quý Bạch không sờ cậu nữa, cho nên không còn cảm giác ngứa  ngáy. Tuy rằng An Hâm cảm thấy trong thân thể như có gì đó đang xao  động, nhưng lần này cư nhiên lại mơ thấy học trưởng, An Hân khát vọng mà  trở người, tay vừa vặn đụng tới gối ôm hình người nằm bên cạnh, liền ôm  vào lòng hết cọ rồi lại sát, lập tức chìm vào ngủ say một lần nữa.
= =… Là gối ôm hình người của Bạch Dược.
Liễu Quý Bạch chưa bao giờ chán ghét ‘Bạch Dược’ như thế này, chẳng lẽ  cho dù An Hân chuyển biến tính hướng cũng sẽ thích Bạch Dược hơn sao?!!  Liễu Quý Bạch bỗng nhiên rất muốn mở máy tính của An Hân lên, xóa sạch  sẽ tất cả những gì liên quan đến Bạch Dược, hoặc là dứt khoát trực tiếp  đè An Hân ra gạo nấu thành cơm luôn cho rồi! Chẳng qua Liễu Quý Bạch  giận thì có giận, nhưng nhìn lại An Hân đang ngủ say, ngược lại hoàn  toàn không thể động thủ được, chỉ đành phải thở dài, kéo chăn ở góc  giường đắp lên người An Hân. Lần này An Hân lại rất ngoan, vươn cánh tay  nhỏ bé ra ngoan ngoãn giữ chăn lại.
Liễu Quý Bạch thở dài một hơi thật dài, xoay người đi ra khỏi phòng An Hân, xem ra phải đi tắm lại một lần rồi…
Liễu Quý Bạch không biết là, sau khi anh đóng cửa phòng An Hân lại,  trong phòng mới truyền ra một tiếng rên rỉ kéo dài: “A… Học, học trưởng…  Nhanh lên…”
Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần của Liễu Quý Bạch không tốt lắm, ngay  cả An Hân cũng phát hiện ánh mắt Liễu Quý Bạch nhìn mình có chút quỷ dị,  trong lòng An Hân giật thót, mặt đỏ hết cả lên, chột dạ tránh né tầm  mắt của Liễu Quý Bạch, bởi vì sáng sớm cậu thức dậy lại phát hiện đêm  qua mình cư nhiên…
p(///.\\\)q Không phải là học trưởng phát hiện sáng sớm cậu lén lút đi giặt quần lót chứ?! Đừng mà, như vậy quá xấu hổ rồi!!
Cuối tuần, Liễu Quý Bạch đã sớm nói sẽ cùng An Hân đến nhà An Hân lấy  quần áo và từ điển Giáp Cốt văn. Bởi vì tám phần là phải đổi cửa, cho  nên sau khi hai người ăn xong điểm tâm liền xuất phát.
Nhà An Hân ở một tiểu khu khá cũ, cửa cũng là loại hình thức cổ xưa, một  cánh cửa sắt phòng trộm với thêm một lớp cửa gỗ. An Hân lấy chìa khóa  mở cửa sắt ra, rất nhanh đã mở được cửa, bất quá đối mặt với cánh cửa gỗ  kia lại không có biện pháp. Chìa khóa đã ném mất rồi, năm đó bà ngoại  có làm cho cậu đủ loại chìa khóa cửa và ngăn kéo, An Hân không chưa từ  bỏ ý định mà mang theo toàn bộ đến, tuy rằng hy vọng mong manh, nhưng  vẫn mong rằng trong đám này có chìa khóa nào đó dùng được thì tốt rồi.
10 phút sau, An Hân tỉ mỉ cẩn thận nghiêm túc kiểm tra một lượt tất cả  những chìa khóa đang có, kết quả dĩ nhiên là không có cái nào mở được.  Chẳng qua nếu tùy tiện chìa khóa nào cũng có thể mở ra được, như vậy nhà  cậu tám phần đã được trộm đến viếng.
Cuối cùng, An Hân không thể không ngẩng đầu lên, đầy tội nghiệp nói với Liễu Quý Bạch: “Chìa khóa của tôi mất rồi…”
“Ớ… Vậy chỉ có thể tìm thợ khóa thôi.” Liễu Quý Bạch nói, “Cậu có mang giấy chứng nhận không?”
“Ừm, có đem. Tôi vốn đã ném chìa khóa kia rồi, mấy cái này rất có thể  không mở cửa được, cho nên đã sớm chuẩn bị.” An Hân nói xong, An Hân nói  xong, kéo balo ra, bắt đầu ra sức tìm kiếm bên trong, vừa nói: “Kỳ thật  loại cửa mục nát này, nói không chừng đá một cước liền mở ra. Bất quá  nếu làm vậy, khung cửa tám phần cũng hư luôn…”
Lúc này ngoài hàng hiên đột nhiên truyền đến một thanh âm An Hân vô cùng  quen thuộc, thanh âm kia có chút run rẩy, tựa hồ đang cố gáp áp chế  kích động: “An Hân, em rốt cục đã trở lại…”
An Hân quay đầu lại, lập tức sửng sốt, túi xách trong tay cũng rớt xuống.           				 		 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện