[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm
Chương 44 : Sự kiện ghi âm. (Trung)
                                            .
                                    
             Bình thường mà nói, kênh cá nhân của CV đều là của chính CV đó, nhưng  Bạch Dược lại quá mức khiêm tốn thần bí, mãi đến khi gia nhập Bích Lạc  Thiên Âm mới có nhóm và group fan hâm mộ riêng, hơn nữa nhóm fan này nọ  đều là do Bích Lạc Thiên Âm thành lập, sau đó lại chọn một fan có trách  nhiệm có thời gian trong nhóm fan kia ra làm quản lý, ngược lại bản thân  Bạch Dược lại không hề gia nhập nhóm chính thức nào cả. Chẳng qua bởi  vì số lượng fan đông đảo, mà group fan chính thức luôn có các loại tin  tức về Bạch Dược, cho nên vẫn không đến mức khó cầu.
Về phần kênh YY, trong số các nick áo cam quản lý bên trong ngoại trừ  Bạch Dược đại thần gần như rất ít xuất hiện, thì một là Thần Y người phụ  trách kênh YY của Bích Lạc Thiên Âm, một người khác là một trong những  fan kỳ cựu nhất – Đêm Xuân Khổ Đoản. Mà trong những nick áo vàng thì  ngoại trừ một người phụ trách việc quản lý group fan của Bích Lạc Thiên  Âm, còn lại chính là người phụ trách của các nhóm, group fan khác. Trong  tất cả các quản lý của kênh, thì thần bí nhất chính là cái bạn Tử Mã  (*) đại nhân kia.
(*) Trong kênh YY có xếp cấp bậc thành viên theo màu sắc, biểu tượng  đại diện cho mỗi nick là hình cái áo, nam là áo thường, nữ là váy, màu  đen là cao nhất (người thành lập kênh), màu cam là cấp bậc quản lý kênh,  màu vàng là quản lý phòng con trong kênh, màu tím hình như là khách mời  (màu tím tiếng Hán Việt là Tử), xanh lục là thành viên bình thường,  xanh lá là khách qua đường 
Bởi vì lúc mới thành lập kênh, Bạch Dược từng khoác nick áo cam xuất  hiện, cho nên ngay từ đầu mọi người đã biết nick áo tím này không phải  là Bạch Dược. Mà theo lời nói của nick áo tím này, không khó nhận ra  nhất định là người trong Bích Lạc Thiên Âm, hơn nữa còn rất quen thuộc  với Bạch Dược, vốn trước kia cũng có người từng hoài nghi đây là nick  của Miêu Điều thúc, bất quá sau đó nick áo tím này vừa mở miệng ra nói  đã chứng minh thật sự không phải. Nick áo tím này chưa bao giờ phụ trách  bất cứ hoạt động nào trong group, chẳng qua thỉnh thoảng lắc lư trong  kênh, yêu sách chuyện của Bạch Dược đại thần, cũng có người từng đoán  nick áo tím này là CP của Bạch Dược, đáng tiếc lại bị Bạch Dược đại thần  ngay trước mặt trực tiếp bày tỏ chướng mắt nick áo tím kia gì đó…  ╮(╯_╰)╭ Đương nhiên, Bạch Dược nói thì nói như vậy, nhưng nhóm fan có  tin hay không lại là chuyện khác. Tuy rằng Bạch Tử (*) CP không được ủng  hộ nhiều như Bạch Miêu CP, chẳng qua vẫn không hề thiếu fan thích CP  của bọn họ.
(*) Là CP của Bạch Dược và Tử Mã đại nhân )))
Nói tóm lại, nick áo tím kia đến tột cùng là người nào, vẫn chỉ là các  loại phán đoán, chỉ là có một việc không thể nghi ngờ, Tử Mã đại nhân  nói Bạch Dược sẽ đến, Bạch Dược nhất định sẽ đến.
Tôn Tiếu Vũ vừa mới đi, trên mục bình luận trong kênh liền nhảy lên một  loạt ngôn ngữ kích động bàn về việc Bạch Dược sẽ tham gia hội mừng sinh  nhật lần này, mọi người hào hứng chạy đi lan truyền tin tức này.
[Vitamin E]: Là thật sao! Là thật sao!
[Mễ hôn sa]: Tử Mã đại nhân, tui yêu anh!!! Vì tin tức này, tui quyết định lập tức tìm nơi nương tự nhóm Bạch Tử CP!!
[Kim sang dược]: Thần của tui ơi! Mỗi năm một lần rốt cục có thể gặp được rồi!! o(*////▽////*)q
[Bạch gia hắc]: Trùi ui! Tử Mã đại nhân nói gì!! Tin tức lớn, QQ, YY, Weibo, bất cứ nhóm fan nào cũng không thể thiếu!
[Hắc ngọc đoạn tục cao]: Weibo @ tui một cái nha, tui share đi!
[Penixilin]: Cuhts nữa tui sẽ đi thay đổi thông báo của nhóm.
…
Rất nhanh trong nhóm ‘Chúng ta thích uống thuốc’ lập tức liền nổ nồi.
[Bạch gia hắc]: Căn cứ vào nguồn tin tức đáng tin cậy, Tiểu Bạch sẽ đến tham gia hội sinh nhật.
[Cái phiến]: ⊙o⊙!! Tin tức có đáng tin không?
[Tả lập đình]: Ây dô, Tiểu Cúc Trưởng ~ Tin tức thực đáng tin cậy nha, là Tử Tiểu Nguyệt Vu tự mình nói đó.
[Tiểu sài hồ khỏa lạp]: Hắt xì ~ Ngao ngao ngao!! Tiểu Khắc!!
[Khắc cảm mẫn]: Ắt chìu ~ o≥▽≤o Tui đây!!! Nghe rồi nghe rồi!!
(*) Tiểu sài hồ khỏa lạp và Khắc cảm mẫn đều là thuốc trị cảm, nóng.
[Vitamin A]: A!!! Anh nhìn thấy không! Nhìn thấy không! Nhìn thấy không!!!!
[Vitamin D]: A bình tĩnh, bình tĩnh! ╰( ̄ω ̄o)
[Vitamin A]: Vâng, ông xã đại nhân!
[Cái phiến]:  = 口 = Oát đờ phắc! Tả Tả sao ông lại xuất hiện!
[Tả lập đình]: (*^__^*) Nhìn thấy Cúc Trưởng là tiểu hoa cúc của tui lập tức hiện thân.
[Cái phiến]: ***!!╰(‘□′)╯
[Tả lập đình]: Văn minh! Cúc Trưởng, chú ý văn minh! Muốn nói gì thì cứ quay cuồn mà nói đi, bé trâu ~!
[Cái phiến]: 凸-皿-凸
[Vitamin A]: A a a a a, Tiểu Bạch sẽ tới dự hội sinh nhật đó, anh bảo em bình tĩnh như thế nào!! (╯- 皿 -)╯╧╧
[Vitamin D]: Nhanh chóng về nhà đón con cho anh, anh phải đi luyện một bài hát đến lúc đó hát cho đại thần nghe.
[Vitamin A]: Công ty bắt em tăng ca đến ngày mai mới xong lận, ông xã anh phải chờ em, em muốn song ca với anh!!!
[Tả lập đình]: Tiểu Cúc Trưởng, tui cũng muốn song ca một bài.
[Cái phiến]: 凸-皿-凸
[Vị thống phiến]: o(*////▽////*)q Nghe xong tin tức này, dạ dày hết đau rồi!
[Tốc hiệu cứu tâm hoàn]: Nghe xong tin tức này, tim đập lại rồi!
[Bạch gia hắc]: o(*////▽////*)q Nghe xong tin tức này, ban ngày không buồn ngủ, buổi tối ngủ thiệt ngon!
[Hoàn hồn đan]: o(*////▽////*)q Nghe xong tin tức này, nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, nhìn chỗ nọ, sống lại hết rồi!
[Cos cái phiến]: o(*////▽////*)q Nghe xong tin tức này, u buồn tiêu tán, một mảnh tương lai sáng lạn!
[Cái phiến]: Tả Tả xấu xa!! ╰(‘□′)╯!!
…
Phòng trong kênh YY ầm ỹ tựa như nổ nồi, tuy rằng Ngũ Thạch Tán đề nghị  đổi kênh, tìm một chỗ để PIA đoạn H âm kia, nhưng mà An Hân chết sống  không chịu, vì thế Ngũ Thạch Tán đành phải tìm một vài đoạn H làm mẫu  gởi cho cậu.
Bởi vì ở nhà một mình, lúc An Hân mở máy đã tháo headphone ra. Nhưng mà  trong máy tính vừa truyền ra một tiếng thở gấp, cậu liền nhanh chóng cắm  heaphone vào lại. Không ngờ Ngũ Thạch Tán gửi cho cậu tất cả đều là H  âm, hơn nữa toàn bộ đều là của Nhật, tuy rằng nói cụ thể cái gì An Hân  hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng mà tiếng thở dốc và rên rỉ kia tuyệt  đối không có cách biệt ngôn ngữ, mới nghe được chốc lát, An Hân đã cảm  thấy lỗ tai nóng đến mức sắp tan chảy luôn. p(///.\\\)q
An Hân tuy rằng là người từng trải, không phải xử nam, nhưng trước đây  công việc tương đối bận rộn lại mệt mỏi, Ngụy Hào cũng không cho cậu xem  phim hoặc nghe loại kịch truyền thanh không hài hòa này, chính cậu cũng  không thích cho nên cũng không xem, cũng chưa từng nghe. Trong nước  khác biệt với nước ngoài, hoàn cảnh chung luôn yêu cầu các loại hài hòa,  bản thương mai được bán công khai đều đã được kiểm duyệt, chỉ có một  phần kịch truyền thanh trên mạng mới có H.
Chẳng qua An Hân mới gia nhập vào giới này không lâu, căn bản chưa nghe  được bao nhiêu. Mà loại kịch gần như toàn bộ đều là H âm này với cậu mà  nói thật sự có chút kích thích, nhưng ngoại trừ thẹn thùng đến mức trên  mặt cảm thấy nóng đến sắp phát sốt ra, cậu bỗng nhiên có cảm giác có  chút ‘cương’ lên, hơn nữa phía sau cũng có chút cảm giác hư không.
An Hân vội vàng tháo headphone ra không dám nghe nữa, trong lòng có chút  ngứa, thân thể cũng khô nóng bất an. An Hân có chút bất đắc dĩ nhìn  xuống hạ thân, hóa ra chỉ là thanh âm đã có thể có hiệu quả cường liệt  như vậy (#.#)
An Hân đối với loại chuyện này trước đến nay cũng không phải quá ham  thích, cho nên cũng rất ít khi tự mình động thủ. Cậu nghĩ tám phần là do  lâu quá chưa làm, mới có thể dễ dàng hưng phấn như vậy.
Loại chuyện của đàn ông này, nếu đã ‘cương’ nhất định phải làm chút gì  đó, nếu không nó sẽ tiếp tục dựng đứng như vậy. An Hân vẻ mặt đỏ bừng,  vừa cảm thấy may mắn Liễu Quý Bạch không có nhà, nhưng sâu trong lòng  lại có chút thất vọng nho nhỏ. Chẳng qua vừa nghĩ đến bản thân đang ở  trong nhà học trưởng, nói chính xác là vừa nghĩ đến học trưởng, An Hân  liền nhớ đến tiếp xúc thân mật trước đó – Thân thể rắn chắc của học  trưởng, còn có cái quần lót màu xanh phồng lên kia… p(////.\\\\)q
Cái này thật là có chút khó chịu đến không chịu nổi…
Trong phòng ban đầu còn có chút im lặng, sau đó An Hân dần dần cảm thấy  trong đầu nhũn ra thành một bãi bùn, đoạn H âm nghe được lúc nãy cứ  quanh quẩn mãi không đi, yết hầu khô ngứa, cậu nhịn không được nhỏ giọng  rên rỉ một câu: “Ư… A, a… Học trưởng… thật thoải mái…”
Hiệu quả phi phàm…
p ]\\\\\\\\\\\\\\\[ q
An Hân bên này vừa sung sướng lại vừa rồi rắm, bên kia Liễu Quý Bạch lại hoàn toàn rối rắm.
Tôn Tiếu Vũ không biết nghe được chuyện An Hân trở thành fan của anh,  đuổi mãi theo sau uy hiếp anh tham gia hội sinh nhật, bằng không sẽ nói  chuyện anh là Bạch Dược cho An Hân biết. Ngay từ đầu An Hân là nghe kịch  truyền thanh ở nhà anh, nhưng anh cũng bỏ lỡ cơ hội thẳng thắn ngay từ  đầu. Sau đó An Hân thường nói với anh là mình thích Bạch Dược, anh còn  giả vờ thành nhân viên công tác bình thường, lấy đồ lưu niệm của Bạch  Dược cho cậu, hơn nữa còn dụ dỗ An Hân giúp anh viết thư đặc biệt gì đó,  hiện tại lại càng khó mà mở miệng nói. (——ˇ_ˇ——)
Nhưng mà nếu để người khác nói cho An Hân biết, như vậy sẽ thật sự biến  thành mình là kẻ lừa dối, An Hân khẳng định sẽ tức giận. Nhưng cho dù  đáp ứng đến dự hội sinh nhật, Tôn Tiếu Vũ không nói cho An Hân, nhưng  lúc đó hai người chỉ cách nhau một bức tường, lại là nói chuyện trực  tiếp tại hiện trường, khẳng định sẽ bị phát hiện. Liễu Quý Bạch thực rối  rắm, nói không chừng hiện tại mà nói ra cậu cũng sẽ tức giận, hơn nữa  cái vụ thư đặc biệt kia An Hân nói đã viết xong bản nháp, chờ lấy sách  Giáp Cốt văn về là có thể dịch ra rồi giao cho bọn Amoxicillin.
(——ˇ_ˇ——) Thật muốn có…
“Quý Bạch, tớ nghe nói cậu dẫn cậu ấy đến kho hành chọn đồ lưu niệm sao,  nếu cậu ấy biết cậu chính là Bạch Dược, cậu nói cậu ấy có lấy mớ đồ lưu  niệm đó đập chết cậu không nhỉ?” Tôn Tiếu Vũ từ lâu một vẫn đi theo  phía sau Liễu Quý Bạch lải nhà lải nhải đến tận văn phòng của anh, còn  chưa có ý định dừng lại.
= =! Liễu Quý Bạch nhớ ra hình như An Hân có một cái ly in hình Bạch  Dược thật lớn, mấy cái khác thì dễ nói, chẳng qua nếu là cái ly kia thì  có chút nguy hiểm…
Tôn Tiếu Vũ thấy Liễu Quý Bạch vẫn giả vờ câm điếc không nói lời nào,  càng trở nên khó chịu, theo vào văn phòng, đóng cửa lại rồi đột nhiên  nói: “Cậu không phải là thích An Hân đó chứ?”
Trong lòng Liễu Quý Bạch nhảy dựng, vốn muốn phủ nhận, nhưng trầm mặc  trong chốc lát lại thay đổi chủ ý, thẳng thắn thành khẩn nói: “Ừm.”
Kỳ thật bắt đầu từ lúc bản thân khẩn cấp khó dằn nổi mà đưa An Hân về  nhà mình, Liễu Quý Bạch liền cảm giác mình đối với cậu ấy đã không còn  đơn thuần là học trưởng học đệ nữa, hoặc nói, kỳ thật từ trước đó cũng  đã có xu hướng này, chỉ là chính anh không muốn nghĩ sâu hơn mà thôi.
Lúc này, ngược lại là Tôn Tiếu Vũ bị dọa.
“Hả?” Tôn Tiếu Vũ dưới chân hụt một cái, vốn bởi vì Liễu Quý Bạch vẫn  dùng chuyện Lâm Lãng quấn quít mình để trêu chọc, anh cân nhắc định trả  thù một chút, không ngờ Liễu Quý Bạch cư nhiên thừa nhận: “Cái, cái gì?”
“Tôi thích cậu ấy.” Liễu Quý Bạch xác định ý nghĩ của mình, càng trở nên bình tĩnh.
“Không, không phải chứ, Quý Bạch cậu…”
“Hội sinh nhật tôi sẽ đi, không cho phép cậu nói cho An Hân biết, tôi  chính là Bạch Dược.” Liễu Quý Bạch hạ kết luận, sau đó đẩy Tôn Tiếu Vũ  còn đang ngây người ra ngoài.
Lập tức thừa nhận tâm tư của mình như vậy, tựa như dỡ xuống một gánh  nặng, nhưng lại không thể không bắt đầu rồi rắm vấn đề khác, chính là An  Hân nghĩ như thế nào?
An Hân và bạn gái cậu ấy dù sao cũng đã chia tay, anh hiện tại đúng là nhân cơ hội cậu trống vắng mà chen vào…
(——ˇ_ˇ——) Không đúng, là an ủi trái tim bị tổn thương của cậu.
An Hân vừa nghe lời lại có chút ngơ ngác như vậy, hẳn là loại rất dễ bẻ  cong, lại nói anh còn chiêu sát thủ ‘Bạch Dược’ này nữa, nhưng dựa vào  việc người ta tin tưởng mình để bẻ cong người ta có phải quá không phúc  hậu hay không? Nhưng lúc An Hân đối mặt với anh, kỳ thật cũng có chút ái  muội có phải không? Nhìn thấy anh lõa thể còn chảy cả máu mũi…!
Liễu Quý Bạch nghĩ An Hân thích nghe kịch truyền thanh, không bằng bắt  đầu từ điểm này. Mớ kịch truyền thanh của Bạch Dược ở trong nhà là loại  xuất bản giới hạn để kỷ niệm, tuy rằng cũng có đam mỹ, nhưng rõ ràng  không nhiều bằng đam mỹ võng phối trước giờ… Cũng may trong máy tính ở  văn phòng hẳn là có đủ tất cả, ừm, vở kịch đam mỹ mới nhận kia cũng là  võng phối. Đúng lúc hôm nay bên tổ kịch vừa gởi thành phẩm đến cho anh,  cũng mang về luôn cho An Hân nghe một chút.
Liễu Quý Bạch copy toàn bộ tất cả các file kịch truyền thanh vào trong  laptop vừa mới lấy về, thuận tiện còn tìm thêm một vài kịch đam mỹ kinh  điển down về. Trước để cậu quen thuộc một chút, nếu cậu không chán ghét,  như vậy bản thân hẳn là có cơ hội! (╰_╯)╯
Nghĩ đến An Hân giữa trưa gọi điện thoại cho mình, Liễu Quý Bạch nhịn  không được mà phỏng đoán, có phải An Hân cũng có ý với mình hay không,  cho nên mới nhớ mình? (# ̄ _  ̄#) Dù sao hôm nay trong công ty không có  chuyện gì, không bằng về nhà xem An Hân.
Nghĩ như vậy, Liễu Quý Bạch đột nhiên rất muốn lập tức nhìn thấy An Hân.  Anh tựa như mây tan gió cuốn thu dọn đồ đạc, lấy laptop và túi hồ sơ  bước ra khỏi văn phòng, tâm tình sung sướng chào hỏi trợ lý, xa xa nhìn  thấy Tôn Tiếu Vũ vẻ mặt sầu khổ đi tới đi lui mấy vòng trong văn phòng  của mình. Nếu đi thang máy nhất định phải đi ngang cửa văn phòng của Tôn  Tiếu Vũ, Liễu Quý Bạch một chút cũng không muốn nhiều lời với anh ta,  lặng yên không chút tiếng động từ cầu thang an toàn bên cạnh đi thẳng  xuống lầu về nhà.
Vốn là một đoạn đường không dài, lần này đi lại càng cảm thấy gần như  chỉ là mấy giây đồng hồ mà thôi. Nhưng Liễu Quý Bạch nhanh chóng về nhà,  ngay lúc bày ra vẻ bình tĩnh mở cửa cư nhiên lại nghe được trong phòng  An Hân truyền ra một trận tiếng thở dốc kỳ quái: “Ách… Đừng ~ Mau, nhanh  lên, a ~~ Đừng mà, đừng, nơi đó không được! A!! Ư ~~~~ Thật thoải mái…” 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện