[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm

Chương 42 : Hạt cơm trên khóe miệng

Người đăng: 

.
Ngày hôm sau, An Hân mới vừa mở mắt ra đã nghe được mùi hương của cháo truyền đến từ bên ngoài, vội vàng xoay người bật dậy mở cửa chạy ra ngoài. Quả nhiên thất Liễu Quý Bạch đã dậy từ trước, hiện tại đang ngồi trong phòng khách xem văn kiện gì đó. Liễu Quý Bạch thấy An Hân dậy, liền cất văn kiện vào trong túi công văn, vừa nói với cậu: “Chào buổi sáng.” Sáng sớm đã nhìn thấy An Hân, tâm tình Liễu Quý Bạch vô cùng khoái trá, trên mặt hơi hơi hiện lên ý cười. “Chào buổi sáng ~” (*__*) “Đi rửa mặt đi, cháo nấu cũng sắp xong rồi.” Liễu Quý Bạch nói xong, liền nhét túi công văn vào trong cặp, đứng lên. “Được.” Kỳ thật An Hân rất không cam lòng, ngày hôm qua đã nói là sẽ phụ trách hết thảy việc nhà, việc nhà đương nhiên bao gồm nấu cơm, nấu cơm tất nhiên bao gồm nấu điểm tâm, kết quả ngày hôm sau lại để học trưởng tự mình nấu điểm tâm, bản thân quả thực quá thất trách. Nhưng ngày hôm qua nằm cả đêm vẫn không ngủ được, lúc thì nghĩ đến việc đã dọn trở lại nhà học trưởng, lúc thì nghĩ mình đang nằm trên giường trong nhà học trưởng, trên nệm của học trưởng, đắp chăn của học trưởng, An Hân liền cảm thấy bản thân có chút tim đập dồn dập, kết quả là không có cách nào đi vào giấc ngủ. Lúc hai người đều ngồi trước bàn cơm, An Hân nhìn thấy trên bàn ngoại trừ cháo, còn có bánh bao lớn nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, nhất thời hiểu được Liễu Quý Bạch đã khôi phục thói quen chạy bộ buổi sáng. (ˉ﹃ˉ) An Hân nhìn bánh bao trong chốc lát, quyết định vẫn nên nói chuyện quan trọng trước, “Học trưởng, anh chạy bộ ở đâu vậy?” “Sao? Chỉ chạy dọc theo ven đường mà thôi.” Liễu Quý Bạch nói, “Không sai biệt lắm chạy đến đoạn ngã rẽ ở khu Nguyệt Đàn sẽ quay trở về.” “Vậy… Bắt đầu từ ngày mai tôi chạy cùng với anh có được không?” An Hân chờ mong hỏi. Liễu Quý Bạch trước đó đã nhìn thấy An Hân vẫn chảy nước bọt liên tục nhìn bánh bao, trong lòng buồn cười, anh rõ ràng đã để cả đĩa bánh bao trước mặt cậu, chẳng lẽ chỉ là muốn cho cậu nhìn xem rồi chảy nước bọt sao, bất quá để An Hân chạy bộ cùng với anh, sao mà nghe thế nào cũng thấy là một ý kiến hay. Vì thế Liễu Quý Bạch nói: “Được.” An Hân thấy Liễu Quý Bạch cười, vội vàng giải thích để che giấu tâm tư của mình, “Từ khi tôi trở thành biên tập chuyên nghiệp, vẫn luôn ở nhà, gần đây lại mập lên không ít, đặc biệt có cảm giác bụng tôi bự hẳn lên, hẳn là phải ra ngoài rèn luyện thân thể nhiều một chút…” “Ừm.” Liễu Quý Bạch nói, “Buổi sáng 6h30 tôi đã đi, nếu cậu có thể dậy là được.” “Có thể! Tôi nhất định có thể dậy!” An Hân vội vàng nói. “Cậu quá gầy, bất quá mập giả tạo cũng không tốt, chạy bộ buổi sáng là một ý kiến hay.” Liễu Quý Bạch xoa xoa đầu An Hân, “Ăn bánh bao đi.” “Vâng!” Lúc An Hân vẻ mặt hạnh phúc cắn bánh bao thịt, Liễu Quý Bạch đã ăn xong. “Cậu từ từ ăn, tôi đi làm.” Liễu Quý Bạch vỗ vỗ đầu An Hân, cầm cặp đựng công văn liền đi ra cửa. An Hân vội vàng đút một ngụm cháo vào miệng, nhanh chóng nuốt miếng bánh bao còn trong miệng vào, vội vàng đứng lên chạy đuổi theo ra cửa. Liễu Quý Bạch mở cửa đi ra ngoài, cậu liền đứng ở cửa nói: “Trên đường cẩn thận…” (0v.0) Khóe miệng còn dính hạt cơm. “Dính cơm kìa.” Liễu Quý Bạch cười nhẹ, giơ tay lấy hạt cơm dính bên khóe miệng của cậu xuống, nhét vào miệng mình rồi ăn luôn. Sau đó vẻ mặt tự nhiên nói: “Không thể lãng phí lương thực.” (0v0) Ngốc luôn… Mãi đến khi Liễu Quý Bạch vẫy tay chào rồi đi xuống lầu rồi, An Hân còn ngây người đứng ở cửa, học trưởng vừa mới làm gì…. !( ̄口 ̄)! Mèn, mèn ơi!!! Cậu cư nhiên miệng dính cơm còn chạy lại đây, học trưởng cư nhiên còn ăn hạt cơm kia!! An Hân nhanh chóng đóng cửa lại, che khuôn mặt đã nóng bừng, lại nghĩ tới nụ hôn ngoài ý muốn ở ngoài cửa ngày hôm qua p(///.\\\)q Thân thể An Hân dựa vào cửa từ từ trượt xuống. Không biết trong chén của học trưởng có hạt cơm thừa nào không… Nghĩ vậy, thân thể đang trượt xuống của An Hân lập tức dừng lại, cậu vọt cái đứng lên, hỏa tốc chạy về hướng bàn cơm… Nếu hành động Liễu Quý Bạch nhặt hạt cơm dính trên miệng cậu ăn có thể nói là khiêu khích như có như không, như vậy hành động này của An Hân không thể nghi ngờ có thể nói là trong lòng tràn đầy chờ mong… ăn cơm thừa! Vì thế, Liễu Quý Bạch tâm tình tốt đi làm, An Hân ở nhà điên một trận rốt cục cũng khôi phục bình thường. Cậu ăn điểm tâm xong thì đi rửa bát, lòng tràn đầy niềm vui chào hỏi đám Tiểu Tiên rồi trở về phòng ôm máy tính. Vừa đăng nhập QQ, biểu tượng ở góc phải màn hình đã điên cuồng chớp động, QQ của An Hân cơ hồ bị buzz đến sắp bùng nổ. Chờ cậu mở một đám tin nhắn ra xem, kết quả tất cả đều là thành viên tổ kịch [Bạch Dược mộng du vào xưởng chế thuốc], tựa hồ mọi người đều đang liên hợp oanh tạc cậu… Bởi vì từ đạo diễn biên kịch đến tất cả các CV tham diễn, mọi người đều nhắn lại là: An Thần Hoàn tiểu thỏ tử, nếu không giao âm tổ kịch liền ‘luân bạo’ tiểu cúc hoa cậu! (╰ _ ╯) Chỉ có Amoxicillin thoáng có chút khác biệt… [Amoxicillin]: Trong vòng 3 ngày giao âm hoặc là giao hoa cúc, hai chọn một đi! Một đống tin offline hung hãn này, khiến An Hân cảm thấy cả người chấn động, một trận rợn ga dà đánh úp tới, vội vàng nhắn cho Amoxicillin. [An Thần Hoàn]: Chủ nhóm đại nhân… May mắn Amoxicillin đang online, lập tức trả lời. [Amoxicillin]: Tiểu An Tử, hai ngày không online là muốn tránh giao âm phải không? [An Thần Hoàn]: Không, không phải, hai ngày trước tôi vẫn bị vây trong trạng thái chuyển nhà–ing, tương đối bận rộn nên không thường login, lúc tôi online đúng lúc mọi người lại không có ở đó, nên bỏ lỡ… [Amoxicillin]: Lần đầu tiên ghi âm H tâm lý nhất định sẽ có chút chướng ngại, bọn này cũng có thể hiểu được, bất quá sinh nhật của Tiểu Bạch càng ngày càng gần, nếu không giao âm cho hậu kỳ sẽ không kịp nữa. Hiện tại toàn tổ kịch chỉ có một mình cậu còn chưa giao âm thôi đó. [An Thần Hoàn]: Đúng, thật xin lỗi, trong ngày mai tôi nhất định sẽ giao. [Amoxicillin]: Sờ sờ, có muốn lên YY thử xem hay không, bọn này nghe rồi góp ý cho cậu, tốt nhất thu một lần liền qua được. [An Thần Hoàn]: Vẫn là bỏ đi…. Tôi sẽ tập trung ghi âm! (///.\\\) Lục H âm đã đủ 囧 rồi, lần đầu tiên An Hân nhìn thấy đoạn kịch bản chỉ có rên rỉ kia đã hỗn độn trong gió rồi, bảo cậu thu âm trước mặt người khác, cậu kham không nổi. Amoxicillin biết An Hân da mặt mỏng, cho nên cũng không miễn cưỡng cậu. [Amoxicillin]: Vậy được rồi, đúng rồi, đạo diễn nói cậu có mấy câu cần phải thu lại, tôi gởi lời kịch cần thu lại cho cậu, cậu nhanh chóng thu liền cho tôi. Âm hiệu thì Khái Suyễn Hoàn (thuốc ho) đều đã tìm được rồi, nhưng phải làm hậu kỳ. [An Thần Hoàn]: Được, được… An Hân nhanh chóng dựa theo lời Amoxicillin thu âm lại những đoạn quan trọng rồi gởi cho cô, An Hân nhìn đoạn lời kịch cuối cùng của Tiểu Cúc Thỏ mà rối rắm vô cùng. Ngoại trừ những đoạn rên rỉ, mấy câu còn lại đều khiến cậu cảm thấy đỏ mặt, loại lời kịch này, cho dù thật sự làm ‘chuyện đó’ cũng tuyệt đối không nói nên lời!!! = 皿 = Cái gì là ‘A! Không, đừng, vào không được!’, cái gì là ‘Không được, a! Người ta sẽ hỏng mất ~’… Còn phải dùng ngữ khí làm nũng, làm nũng em gái mấy người!!! Loại lời kịch này cho dù dán thêm cho cậu 10 lớp da mặt cậu cũng không đọc được a a a!!! Trên thực tế, một ngày trước khi Đinh Mão trở về thì cậu đã thu đến đoạn cuối cùng này. Tuy rằng mấy ngày hôm nay dọn đến dọn đi bận rộn một chút, nhưng vẫn không giao âm kỳ thật là do An Hân trốn tránh. Tỷ như hiện tại, sau khi cậu lại nhìn kịch bản một lần, cư nhiên đột nhiên nhớ đến việc viết giùm học trưởng một bức thư đặc biệt kia, cho nên lại lạch bạch chạy đi ngồi suy nghĩ câu từ, còn mỹ kỳ danh viết là: (╰_╯)╯ Phải hoàn thành nhiệm vụ của học trưởng trước! Lúc An Hân dọn đi cũng không mang giáo trình Giáp Cốt văn năm đó theo, hiện tại cũng chỉ có thể viết trước một phần bằng văn tự hiện đại, đến lúc đó trở về lấy sách rồi đối chiếu rồi chỉnh sửa lại. Bởi vậy, nhất định phải về nhà một chuyến, An Hân nhớ đến chìa khóa của mình đã sớm rơi xuống cống thoát nước rồi, lại trở nên sầu khổ. Giờ phải tìm thợ khóa phá cửa, còn phải mua khóa mới… Thời gian đã trôi qua trên dưới 1 tháng, Ngụy Hào khẳng định sẽ không xuất hiện ở nhà cậu, An Hân cũng thoáng an tâm, nhưng nhớ tới Ngụy Hào, cuối cùng vẫn khiến cậu rất không thoải mái. Mặc kệ chìa khóa có ném hay không, kỳ thật đều phải đổi khóa, cậu cũng không muốn đi tìm Ngụy Hào đòi chìa khóa lại. Kỳ thật khi đó An Hân từ nhà mình dọn ra ngoài, một là sợ Ngụy Hào sẽ giống như trước kia chạy đến dưới lầu nhà cậu cầu xin cậu tha thứ, An Hân biết bản thân dễ mềm lòng, sợ hãi tựa như trước kia luyến tiếc anh ta đứng ở dưới quá vất vả liền cho anh ta đi lên; Hai là An Hân cảm thấy bản thân và Ngụy Hào cùng một chỗ đều không có gì tốt cho cả hai, mà Ngụy Hào đối với Hà Nhiên tựa như thật sự động tâm, Hà Nhiên lại thích Ngụy Hào như vậy, cậu rời đi kỳ thật là lựa chọn tốt nhất, như vậy nếu đã rời khỏi thì nên rời khỏi triệt để một chút, mấy năm nay vương vấn không dứt, phân phân hợp hợp với Ngụy Hào sở khanh cậu đã chịu đủ rồi; Cuối cùng, cậu rất muốn chuyển đến nơi khác, có lẽ tâm tình cũng có thể thay đổi, không còn giống như trước kia, hối tiếc đau buồn, thương tâm khổ sở. Nhớ đến việc cuối cùng cư nhiên còn bị Ngụy Hào tát cho một cái, An Hân tức giận nghĩ, quả nhiên là tên ‘nam phát xuân tiện nhân’! (╰ a ╯), Ngụy gia không phải mở nhà xuất bản sao! Cậu nhất định phải viết thành cấp bậc đại thần, sau đó đến nhà xuất bản khác bán bản thảo! Loại quyết tâm tuyệt đối phải sống tốt hơn Ngụy Hào này, khiến An Hân đột nhiên tràn ngập sức mạnh. Nương theo cảm giác, An Hân mở file truyện ra, lấy tốc độ của ngựa thần mà gõ chữ cho đến tận trưa, mãi đến khi Liễu Quý Bạch gọi điện thoại cho cậu, cậu mới phát hiện mình đói đến nỗi ngực dán vào lưng, đi đường còn mơ hồ có cảm giác trôi nổi. Liễu Quý Bạch là giữa trưa không rảnh rỗi, nhưng vẫn nghĩ tới việc gọi điện thoại cho An Hân. Trong tủ lạnh còn có một ít đồ ăn thừa và một nồi canh, bởi vì cả ngày hôm qua Liễu Quý Bạch đều cùng An Hân ăn ở bên ngoài, cho nên đây là thức ăn tối hôm trước còn dư. An Hân cầm lên ngửi, không có mùi khác thường, đáng tiếc cơm thừa đã được nấu thành cháo buổi sáng, An Hân không còn lựa chọn, chung quanh tìm kiếm một phen, tìm được một gói mì ăn liền, lập tức nấu lên nhét đầy bụng, còn không quên cảm thán mì nhà học trưởng ăn ngon như vậy. (#^)v^) Buổi chiều, An Hân nhìn nhìn tiểu thuyết trinh thám [Chiếc áo đỏ bị treo] đã có gần 20 vạn chữ bản thảo, khá là dư dả rồi, vì thế quyết định đăng truyện này lên! Trong chuyên mục bên dưới của [Từng Ái Phi Ái], Hủ Nhi Mặc Tư đã từ comment phỏng đoán hung thủ trong mỗi chương trở thành ngẫu nhiên xuất hiện một cái, đối với việc truyện này chỉ là ngôn tình bình thường biểu đạt sự thất vọng mà ngôn ngữ không thể diễn tả thành lời. An Hân đăng hố mới lên, nhanh chóng trả lời từng comment, hơn nữa nói với Hủ Nhi Mặc Tư, hố mới của cậu không hơn không kém là một truyện trinh thám! Sau khi đăng hố mới xong, An Hân có chút chờ mong không ngừng ấn refresh trên giao diện bình luận, hy vọng có thể gặp được Hủ Nhi Mặc Tư đến trao đổi trực diện một lần, đáng tiếc không biết có phải bởi vì thời điểm này không phải là thời gian Hủ Nhi Mặc Tư thường online, hay là Hủ Nhi Mặc Tư đã tức giận cậu mà bỏ đi hay không, An Hân ngồi canh cả một buổi, hố mới vẫn không xuất hiện commnet nào, mà hố cũ cũng không thấy thân ảnh của Hủ Nhi Mặc Tư. Bất quá, qua lần này, An hân vẫn có chút thu hoạch, chính là cậu thu được một thư riêng từ quản lý – Cư nhiên có biên tập đồng ý ký hợp đồng với truyện của cậu! Trước kia An Hân đã biết khi Tấn Giang ký hợp đồng sẽ ký hẳn 5 năm, cho nên cậu có chút do dựt, dù sao ở đây truyện trinh thám không phải truyện hot. Bất quá trên thực tế, truyện trinh thám trong giới truyện mạng cơ bản cũng không quá nổi tiếng, đại thần phần lớn đều trực tiếp tìm nhà xuất bản, mà một bé tiểu trong suốt như cậu, phần lớn càng thích đóng góp cho các tạp chí mà thôi. Bởi vì An Hân muốn cẩn thận suy xét một chút, cho nên cũng không lập tức liên hệ với biên tập. Lúc ăn cơm còn bắt đầu thảo luận với Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch đề nghị không bằng cậu liên hệ với biên tập trước thử xem, xem thử hợp đồng và đãi ngộ rồi hãy cẩn thận suy xét lại. An Hân cảm thấy hợp lý, cho nên cũng không tiếp tục rối rắm đề tài này nữa. Hiện tại nhớ đến Ngụy Hào, An Hân sẽ không còn cảm thấy đặc biệt khổ sở nữa, ngược lại khó chịu lại chiếm nhiều hơn ba phần. Bất quá tuy rằng cậu kỳ thật đã có thể dọn trở về nhà mình, nhưng vừa nghĩ đến việc có thể ở lại nhà của học trưởng, An Hân liền lập tức từ bỏ suy nghĩ lúc trước của mình. (.0ˇ_ˇ0.) Ở thêm một thời gian nữa tốt hơn, dù sao học trưởng bảo cậu dọn tới, nên chờ đến khi học trưởng đuổi cậu đi cậu mới cuốn gói rời đi là được rồi. Ừm, không thể cuốn chăn đi, bởi vì đó là của học trưởng… Mặc dù cậu quả thật rất muốn cuốn đi. An Hân nhìn nhìn Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, ngày mai tôi về nhà một chuyến, lấy giáo trình Giáp Cốt văn về đây, thuận tiện lấy thêm ít quần áo.” “Ừm.” Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ, lại sửa lời: “Cuối tuần đi, tôi đi với cậu.” “A, được.” Tuy rằng An Hân không muốn làm phiền Liễu Quý Bạch, nhưng nếu có thể đi cùng với học trưởng tự nhiên là tốt nhất! ( ̄▽ ̄) An Hân nghĩ, vậy ngày mai… Vẫn nên thu cho xong đoạn ghi âm kia mới được. Nếu còn kéo dài, Amoxicillin bọn họ khẳng định sẽ giết cậu TAT. An Hân nghĩ Ngụy Hào sẽ không đến nhà cậu nữa, nhưng tại thời điểm cuậ nghĩ như vậy, Ngụy Hào vừa lúc ủ rũ đi vào trước cửa nhà cậu. Ngày hôm qua Ngụy Hào kiềm chế lửa giận bị Đinh Mão hung hăng cười nhạo một phen, lại chỉ đạt được tin tức An Hân ở cùng một chỗ với người khác, mà chuyện anh ta muốn biết Đinh Mão lại không nói cho dù một chữ, thật sự là làm người ta lửa giận phừng phừng! Ngụy Hào nhìn cánh cửa gỗ có chút cũ kỹ trước nhà An Hân, trong lòng có chút khẩn trương cắm cái chìa khóa đã bị anh ta siết đến nóng lên, sau khi phát hiện có thể mở cửa mới thở phào một hơi. Nhưng khi nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, trong phòng im lặng không có một chút hơi người. Anh ta rốt cục khổ sở ngồi xổm xuống, An Hân, em thật sự cùng một chỗ với người khác sao…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang