[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm
Chương 4 : Từ chức
                                            .
                                    
             Con người đôi khi có thể mắc thêm nhiều lỗi lầm, nhưng có đôi  khi chỉ cần sai một lần liền không có cơ hội phạm sai lầm nữa.
Ngụy Hào biết An Hân sẽ tức giận, nhưng mà anh ta cũng không để  ý, thậm chí đương nhiên cho rằng An Hân giận xong sẽ tha thứ cho  anh ta.
Cho nên, thời điểm anh ta không nhận được hồi âm của An Hân, anh  ta chỉ cho rằng An Hân vẫn còn đang cáu kỉnh, cũng không quá để  ý, chỉ là liên tiếp gởi thêm mấy tin nhắn giải thích mà thôi;  Ngay buổi sáng hôm nay anh ta bị Hà Nhiên quấn lấy không có  thời gian gọi điện thoại cho An Hân, anh ta cũng không nghĩ nhiều  nữa, dù sao một lúc nữa đến nhà xuất bản, bàn làm việc của  An Hân cũng nằm ngay trước cửa văn phòng của anh ta; Nhưng đến  khi anh ta đến nhà xuất bản, thời điểm ngoài ý muốn phát hiện  An Hân không có ở đó, anh ta thậm chí còn có chút tức giận  đối với cậu, anh ta vẫn cho rằng việc tình cảm không nên ảnh  hưởng đến công việc. Mà thời điểm anh ta đến văn phòng nhìn  thấy phong thư từ chức kia, trong lòng không thể tránh khỏi xuất  hiện một tia bối rối, An Hân chưa bao giờ lấy chuyện công việc  ra mà đùa giỡn.
Thư từ chức viết vô cùng chuẩn mực, chữ viết rất tinh tế,  nhưng Ngụy Hào căn bản không nhìn tới nội dung, bởi vì khi anh  ta nhìn thấy chỗ ký tên ‘An Hân’, trong nháy mắt cảm thấy ngực  bùng lên một trận hỏa nộ vô danh. Ngụy Hào cố gắng ngăn chặn  tức giận, sắc mặt âm trầm gọi điện thoại cho An Hân, nhưng đầu  bên kia lại là giọng nữ không một chút tình cảm, lạnh như băng  nói ― ‘Thuê bao quý khách vừa gọi không thuộc khu vực phục vụ  hoặc đã tắt máy.’
Ngụy Hào vò thư từ chức thành một khối rồi hung hăng ném vào  trong thùng rác, một cước đá văng cửa văn phòng, nổi giận đùng  đùng đi về phía phòng tài vụ. Được lắm! An Hân em cư nhiên lấy  công việc ra để cáu kỉnh với tôi có phải hay không? Tôi sẽ  khiến cho em khóc trở về cầu tôi!
Nét mặt Ngụy Hào vừa đen vừa nghiêm, toàn thân trên dưới mỗi  một lỗ chân lông cũng đều phảng phất như đang bao phủ trong tức  giận, đáng sợ tới mức dọc theo đường đi mọi người đều chạy  trốn sạch sẽ. Trưởng phòng tài vụ thấy anh ta từng bước tới  gần, cũng sợ tới mức toát ra một thân mồ hôi lạnh, cố gắng  nhớ lại xem bản thân gần đây có phải đã đắc tội gì với vị  ‘thái tử’ điện hạ này hay không.
“Chặn tiền lương của An Hân lại cho tôi!” Ngụy Hào trừng mắt  nhìn trưởng phòng tài vụ nói, trong mắt tràn ngập hung quang.
Trưởng phòng tài vụ rụt cổ lại, yếu ớt hỏi, “An biên tập bị đuổi rồi sao?”
Nguy Hào sửng sốt một chút, lập tức hung tợn nói, “Cậu ta bị  cách chức tạm thời! Tiền lương tháng trước ngày mai kết toán  phải hông? Cậu ta không được nhận!”
“Có thể, nhưng mà, bình thường thì…”
“Không nhưng nhị gì cả!” Ngụy Hào tức giận rít gào nói, “Tiền  lương cậu ta toàn bộ đều bị trừ! Một đồng cũng không đưa cho  cậu ta! Nếu cậu ta có dị nghị gì thì bảo cậu ta đến tìm  tôi!”
Chút đạo đức nghề nghiệp còn sót lại của trưởng phòng tài  vụ dưới tiếng hét của Ngụy Hào liền biến mất sạch sẽ, liên  tục nói, “Vâng, vâng, tôi đã biết.”
“Hừ!” Ngụy Hào nổi giận đùng đùng bỏ đi như một cơn gió.
Những người trong phòng tài vụ tựa như tránh thoát khỏi cơn  lốc mà thở phào một hơi nhẹ nhõm. An biên tập tính tình tốt,  trong toàn bộ nhà xuất bản cũng nổi danh là làm việc đặc  biệt chăm chỉ, không biết cậu ta làm thế nào mà đắc tội với  Ngụy Hào?
Trưởng phòng tài vụ mặc dù có chút đồng tình với cậu, bất  quá Ngụy Hào là con trai của chủ tịch, lại là chủ tịch tương  lai, lời anh ta nói không thể không nghe, cho nên trưởng phòng tài  vụ rất nhanh đã an bài nhân sự làm theo.
Ngụy Hào tính toán, không quá hai ba ngày An Hân khẳng định sẽ  đến tìm anh ta, lúc đó anh ta liền đại nhân đại lượng tha thứ  cho cậu thì được rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng Ngụy Hào nhất  thời thoải mái không ít.
Mà thời điểm gần giữa trưa ngày hôm nay, trên đường cái phía  tây Tuyên Võ Môn, An Hân mặc một cái áo T-shirt mát mẻ kéo theo  một cái vali thật to đi vào trung tâm dịch vụ di động.
“Chị ơi, làm phiền chị, tôi muốn mua một dãy số mới.”
Chỉ chốc lát sau, An Hân thay dãy số mới, nhìn cái sim cũ trong  tay, quả nhiên trong lòng vẫn có chút đau xót, cậu hít sâu một  hơi, nhẹ nhàng nói một câu, “Ngụy Hào, không bao giờ gặp nữa.”
Sau đó không chút do dự đem cái sim kia ném vào thùng rác, xoay người rời đi.
Ngoại trừ số của Ngụy Hào, An Hân lưu tất cả những dãy số  khác vào điện thoại, chuyện đầu tiên cậu phải làm chính là  từ danh bạ tìm được số điện thoại của Đinh Mão Mão, gọi sang.
“Mão Mão, tớ là Tiểu Hân.”
“Tiểu Hân?! Sao lại đổi số rồi? Trách không được ngày hôm qua  tớ gởi tin nhắn cho cậu tất cả đều như đá chìm đáy biển! Cậu  nha đổi số sao không nói sớm cho tớ biết chứ hả?” Đinh Mão  Mão tràn đầy khó chịu, thanh âm của cậu đặc biệt non nớt, nghe  qua tựa như là vị thành niên, nhưng trên thực tế cậu so với An  Hân còn lớn hơn mấy tháng.
“Ách… Kỳ thật tớ vừa mới đổi số thôi…” An Hân có chút ấp  úng, “Cái này, Mão Mão a, tớ có chút phiền toái, có thể đến  chỗ cậu ở tạm hai tháng được không?”
An Hân và Đinh Mão là từ lúc còn sơ sinh liền trong quá trình  người của hai nhà học chăm sóc trẻ con mà quen biết nhau, thân  thiết đến mức có thể nói là quấn cùng một cái tả mà lớn  lên, chỉ là về sau công việc của hai người đều vô cùng bề bộn,  hơn nữa Đinh Mão còn đặc biệt chán ghét Ngụy Hào, cho nên mấy  năm nay mặc dù liên hệ giữa hai người vẫn chưa từng cắt đứt,  nhưng số lần tụ hội lại ít đến đáng thương, đặc biệt là hai  năm nay. An Hân không dám về nhà ba mẹ ở, trong đầu tất nhiên là  nghĩ đến Đinh Mão.
Chỉ là Đinh Mão vừa nghe, liền buồn bực nói, “Vốn là không  thành vấn đề, nhưng mà hôm qua tớ đột nhiên nhận được chỉ thị  của lãnh đạo, công ty phân công tớ đến chi nhánh ở Thâm Quyến  công tác, ách, tớ hiện tại vừa đến khách sạn, nhanh nhất cũng  phải đến tháng sau mới có thể trở về.”
An Hân đầu đầy hắc tuyến nói, “Không phải chứ…”
“Đúng vậy!” Đinh Mão cực kỳ ủy khuất nói, “Ngày hôm qua tớ  ngoại trừ chúc mừng sinh nhật cậu còn thuận tiện nói cho cậu  biết một tiếng tớ phải đi công tác rồi mà. Cậu cả ngày hôm  qua vội vội vàng vàng cùng Ngụy thái tử nhà cậu chìm đắm  trong thế giới hai người chứ gì? Hừ! Cậu nha lá gan không nhỏ,  ngay cả tin nhắn của gia cũng không thèm xem!”
“Ha, ha…” An Hân cười gượng hai tiếng, hôm qua nhận được rất  nhiều tin nhắn chúc mừng, Ngụy Hào và cậu ở cùng một chỗ,  cho nên cậu quả thật một tin cũng chưa xem qua, thầm nghĩ buổi  tối lần lược trả lời cám ơn là được, ai ngờ sau đó mọi  chuyện lại biến thành như vậy, cậu làm gì còn tâm trạng suy  nghĩ xem trước đó đã nhận được tin nhắn gì.
“Cậu á, còn ngây ngô cười cái khỉ gì, đã xảy ra chuyện gì  rồi? Cái phòng rách kia của cậu bị sập rồi hả? Không có nghe  nói sáng nay ở Bắc Kinh có động đất a.” Đinh Mão vui đùa nói,  “Lại nói, phòng ở có sập liền dọn sang nhà của cái tên ‘nam  phát xuân’ nhà cậu đi, dù sao phòng của anh ta cũng lớn. Quấn  lấy cậu lâu như vậy, ngoại trừ lãng phí tuổi thanh xuân của  cậu, anh ta có làm được việc gì cống hiến hay sao?”
“Cậu biến đi! Phòng ở của cậu mới sụp á!” An Hân tức giận  nói, “Tớ chia tay cái tên ‘nam phát xuân’ kia rồi, sợ anh ta trả  đũa, cho nên tớ mới quyết định dọn ra ngoài tránh đi đầu sóng  ngọn gió.”
‘Nam phát xuân’ là biệt danh Đinh Mão đặt cho Ngụy Hào, Đinh Mão  trước nay luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, không chút lưu ý  còn ở trước mặt Ngụy Hào kêu lên, hai người thiếu chút nữa  đánh nhau ngay tại chỗ. An Hân một lòng hướng về Ngụy Hào, mỗi  lần nghe thấy Đinh Mão gọi như vậy đều mất hứng, cho nên đột  nhiên từ trong miệng cậu nghe được mấy từ như thế, Đinh Mão  sửng sốt ước chừng ba giây mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh  thần lại.
“Cậu, các người chia tay? Cậu là trốn anh ta nên mới dọn ra  ngoài?!” Đinh Mão còn có chút không quá tin tưởng, liền như  pháo nổ mà nói nửa ngày, càng về sau càng đắc ý, “Cậu cư  nhiên lại đá cái tên ‘nam phát xuân’’ kia! Ha ha ha ha! An Hân! Cậu  nha rốt cục cũng có lúc đàn ông được như thế!”
An Hân trong lòng trống rỗng, vừa nghe Đinh Mão nói như vậy,  nhất thời chột dạ đến cực điểm. Cậu ta mà biết mình bị Ngụy  Hào đá, chắc chắn sẽ chửi chết mình.
An Hân nhút nhát do dự có nên đem chân tướng nói cho cậu biết hay không, “Kỳ thật…”
“Tiểu Hân, chỉ bằng việc cậu rốt cục có chút tiền đồ này,  anh đây cũng không thể để cho cậu không có chỗ để đi!” Đinh Mão  trượng nghĩa nói, “Chìa khóa phòng này là của riêng tớ, sớm  biết vậy tớ liền làm thêm cho cậu một bộ. Chờ đi, tớ quay lại  đưa chìa khóa cho cậu.”
“Đừng! Cậu nha đầu óc có bệnh không vậy? Vé máy bay đắc như  vậy, tớ cũng không bồi thường cho cậu đâu!” An Hân vội vàng  nói, vừa nghe trong điện thoại truyền đến tiếng đóng cửa cùng  tiếng bánh xe chuyển động, An Hân lập tức biết Đinh Mão lại  muốn làm chuyện ngốc nghếch nữa rồi, thật sự rất có khả năng  trở về đưa chìa khóa cho cậu.
“Xí, đồ keo kiệt!” Đinh Mão cũng không để ý, “Được, gia tự  mình bỏ tiền ra là được chứ gì? Chỉ cần tiểu tử cậu về sau  mỗi ngày mời tớ ăn cơn, Little Sheep, Pizza Hut, Hải Để Lao (*)   gì đó mỗi ngày ăn một nơi, không lặp lại là được rồi!”
(*) Little Sheep: là một chuỗi nhà hàng chuyên về lẩu thịt  cừu thành lập năm 1999 ở Baotou, Nội Mông, Trung Quốc. Pizza Hut  thì quá nổi tiếng rồi, mọi người hẳn đã biết. Hải Để Lao  (Pinyin là Hǎi dǐ lāo), là một nhà hàng chuyên về lẩu hải sản  nổi tiếng ở Thượng Hải.
“Được! Ăn cho chết cậu đi!” An Hân cười rộ lên, trong lòng tràn  đầy cảm động, ngoài miệng lại nói, “Tớ nói cậu nha, đừng có  manh động a, không nói đến vé máy bay này, cậu nếu như không suy  nghĩ mà lập tức chạy về, nhìn xem lãnh đạo của cậu xoay  chết cậu như thế nào.”
“Ách…” Nhắc tới cái tên lãnh đạo hung dữ y như la sát kia, hai  hàng lông mày của Đinh Mão đều sắp dính cùng một chỗ, nhất  thời do dự.
“Được rồi, cậu lo mà làm việc cho tốt đi, tớ có biện pháp khác rồi.”
Đinh Mão yếu ớt đề nghị, “Nếu không tớ nói với ba mẹ tớ một  tiếng, cậu đến chỗ bọn họ ở được không? Dù sao cậu trước đây  cũng thường đến ở, mọi người đều quen thuộc, hôm trước bọn họ  còn bảo tớ gọi cậu đến nhà ăn cơm kìa.”
“Không được.” An Hân vội vàng cự tuyệt, “Chỗ ba mẹ cậu và nhà  ba mẹ tớ ra ra vào vào cùng một khu, cửa sổ nhà này đối diện  nhà kia, tớ không dám phiêu lưu như thế đâu!”
“Không phải đã come out rồi sao? Cậu bị phát hiện đã là chuyện  của hơn một năm trước, ba mẹ cậu còn có thể đem cậu đánh cho  nằm viện hay sao mà bảo không được?” Đinh Mão khuyên nhủ.
“Đừng nói nữa, bọn họ thật sự có thể xuống tay đó!” An Hân  lòng còn sợ hãi nói, “Tháng trước không phải sinh nhật ông già  nhà tớ hay sao, tớ nghĩ bọn họ cũng nên nguôi giận rồi nên  mới trở về thăm bọn họ. Cậu đoán xem thế nào? Thím của tớ  vừa mới mở cửa, tớ còn chưa bước vào, đã thấy mẹ tớ cầm  theo con dao thái chạy ra. Sợ tới mức tớ phải co giò bỏ chạy,  thiệt là quá nhẫn tâm mà, còn đem con dao thái từ xa phóng tới  nữa! Nếu tớ mà không chạy trốn nhanh, chậc chậc, tớ tám phần  đã quang vinh hy sinh!”
“Phụt, thiệt hay giả vậy?” Đinh Mão nhịn không được bắt đầu  cười điên cuồng, “Ha ha ha, dì còn có thể làm Tiểu lý phi đao?”
“Tiểu lý phi đao cái rắm, Lý Tầm Hoan người ta có phi cũng là  phi tiểu đao, mẹ tớ cư nhiên là phi dao thái thiết boong boong  đó!” An Hân tức giận nói, “Được rồi, tớ không nói với cậu  nữa, cúp đây.”
“Cậu nếu cảm thấy không có chỗ để ở, vậy trước tiên tùy tiện  tìm phòng thuê tạm một tháng đi, chờ tớ trở về cậu liền  chuyển đến ở sau.” Đinh Mão nói.
“Vậy đi.”
Cúp điện thoại, An Hân lại bắt đầu rầu rĩ. Ngoại trừ Đinh  Mão, cậu không có bao nhiêu bạn bè, càng đừng nói thân quen đến  mức có thể đến nhà người ta ở, trước mắt xác thực chỉ có  thể thuê chỗ ở tạm.
Nhưng đợi đến khi An Hân tìm đến chỗ môi giới nhà ở, thời điểm  nhìn thấy giá cho thuê cậu liền cảm thấy đau lòng xót ruột;  cùng với người xa lạ thuê chung thì không an toàn, nhưng mà một  mình thuê một căn phòng thấp nhất cũng trên hai ngàn đồng một  tháng, không bao điện nước không có gia cụ không có internet.
Buổi sáng lúc An Hân khởi động lại điện thoại để lưu mấy dãy  số kia vào máy, vừa vặn nhận được tin nhắn của một người anh  em trong phòng tài vụ, người anh em kia đem chuyện Ngụy Hào trừ  sạch tiền lương của cậu thêm mắm thêm muối nói xong, thuận tiện  còn muốn tìm hiểu chút chuyện bát quái nữa. An Hân lúc ấy  còn đặc biệt hào sảng nghĩ, không phải chỉ là mấy ngàn đồng  thôi sao, gia cũng không cần!
Bất quá hiện tại An Hâm cả trái tim đều đang nhỏ máu, cậu cực  cực khổ khổ làm việc một tháng, cái tên vạn ác tư bản chủ  nghĩa ‘nam phát xuân’ kia, dám quan báo tư thù (lấy việc công báo thù riêng) mà trừ tiền lương của cậu!
Đáng tiếc nghĩ thì nghĩ, vấn đề tìm thuê phòng vẫn phải nhanh  chóng giải quyết. An Hân ủ rũ nhìn cửa trung tâm môi giới, đang  nghĩ có lẽ ra vùng ngoại thành giá phòng có thể rẻ hơn một  chút, thì nghe có một giọng nói xa lạ ở cách đó không xa bắt  đầu kích động gào to, “A! Kia không phải là học đệ sao!!!” 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện