[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm
Chương 35 : Đút cho An tiểu thỏ ăn.
                                            .
                                    
             Ngũ quan con người tương liên với nhau, dây thần kinh cũng vậy, cho nên  lúc đụng vào mũi, ngoại trừ cái mũi vừa đau vừa chua xót, tuyến lệ cũng  bị kích thích, cũng sẽ tự nhiên mà phân bố ra chất lỏng.
Vì thế, Liễu Quý Bạch ngồi xổm xuống trước mặt An Hân, kéo áo ra, lúc  kéo cái tay đang che mũi của cậu ra, liền nhìn thấy cậu nước mắt và máu  mũi cùng nhau tuôn trào mãnh liệt.
Đáng tiếc nước mắt dễ ngừng, máu mũi khó ngăn. An Hân lại lập tức dùng  tay vội vàng che kín mũi, âm u hỏi: “Học trưởng anh sao không nói cho  tôi biết…”
“Chưa kịp nói…” Liễu Quý Bạch nói xong, giơ tay giúp An Hân lau nước  mắt. Nhưng mà Liễu Quý Bạch không chú ý bàn tay mình bởi vì lúc nãy kéo  tay An Hân qua nên cũng dính vào chút máu của cậu, lúc này vừa lau, trên  mặt An Hân cũng liền dính máu theo… Bộ dáng hoàn toàn là người bị hại  mới trốn khỏi hiện trường tai nạn…
Liễu Quý Bạch nhịn không được bật cười ra tiếng.
An Hân táo bạo: “Học trưởng! Anh cư nhiên còn cười tôi!!” (=0
“Không có.” Liễu Quý Bạch ngoài miệng bình tĩnh nói xong, nhưng vẻ mặt vẫn mang nét cười.
“Còn nói không có!!” An Hân che mũi, tức giận xoay người ngồi đưa lưng về phía Liễu Quý Bạch.
Liễu Quý Bạch cười lắc đầu, đứng dậy rửa sạch máu trên tay, “Lại đây gột rửa đi.”
(.┭┮ˇ﹏ˇ┭┮.)
An Hân cảm thấy mặt mũi bản thân thật sự là ném đến nhà bà ngoại luôn  rồi, ngồi xổm một bên nhất định không đứng dậy, cũng không đáp lời.
Liễu Quý Bạch chỉ có thể một lần nữa đi đến bên cạnh An Hân kéo cậu dậy,  lại không ngờ An Hân cố chấp vô cùng, lùi sát vào tường sống chết không  chịu đứng lên. Sau đó Liễu Quý Bạch ngồi xổm bên cạnh cậu, nghiêm mặt  nói: “Tôi cười, là bởi vì tôi cảm thấy rất buồn cười.”
//(ToT)//~ Còn nói rất buồn cười nữa chứ…
An Hân thật buồn bực.
“Không ngờ tốt nghiệp nhiều năm như vậy, cậu vẫn y như trước đây, luôn  là ngây ngốc như vậy, lớn lên cũng không dễ dàng ha…” Liễu Quý Bạch nói  xong, còn giống như thật cảm khái mà vỗ nhẹ lên đầu An Hân.
An Hân trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng ra, chu mỏ nói với Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, anh là đang troll tôi sao?”
“Troll cậu? Không phải đâu, tôi kỳ thật là muốn khen cậu ấy chứ.” Liễu  Quý Bạch am hiểu nhất chính là trong bất cứ tình huống nào trường hợp  nào cũng có thể bày ra vẻ ‘mặt than chính trực’, rất khiến người ta tin  phục.
= =
Bất quá, rõ ràng An Hân thấy được nhiều hơn cho nên vẫn còn có chút hoài nghi, “Khen tôi chỗ nào?”
“Ngây ngốc rất đáng yêu, khiến người ta thích.” Liễu Quý Bạch nói.
“Anh mới ngốc mới đáng yêu á!” An Hân bất mãn nói, “Nói tôi ngốc thì cứ  nói đi, không cần an ủi tôi cái gì khiến người ta thích, ai sẽ đi thích  kẻ ngốc chứ!”
“Tôi thích.” Liễu Quý Bạch nhìn An Hân ôn nhu nói, “Cho nên tôi không  phải cười cậu ngốc, tôi là cảm thấy cậu rất đáng yêu nên mới cười.”
Học, học trưởng nói thích, thích cái gì?
Trái tim và đại não An Hân trong nháy mắt cơ hồ đồng loạt ngừng hoạt  động, bất quá học trưởng chính trực như vậy, biểu tình ngữ khí cũng  chính trực như vậy, nhất định là đang an ủi cậu! Nghĩ thông suốt điểm  ấy, An Hân thế này mới thật vất vả tìm được âm thanh của bản thân, nói:  “Học, học trưởng logic của anh thật sự là quỷ dị… Bất quá tôi không phải  đứa ngốc!”
“Ừ, không phải.” Liễu Quý Bạch kéo An Hân, đi đến bên cạnh bồn rửa, “Đến đây, cúi đầu rửa nào.”
Lần này An Hân ngoan ngoãn đi qua theo Liễu Quý Bạch, đợi cho xử lý sạch  máu mũi. Liễu Quý Bạch lại tìm một cái T-shirt khác cho cậu, đáng tiếc  lần này chính là T-shirt có in hình Bạch Dược mà học trưởng vừa nói khi  nãy. Trong lòng An Hân hàm chứa chút oán niệm nho nhỏ cầm T-shirt, ‘ẩn ý  đưa tình’ nhìn tủ quần áo Liễu Quý Bạch, chẳng qua Liễu Quý Bạch lại  không tiếp thu được tin tức này. An Hân chỉ đành phải tiếp tục oán niệm  nhìn Liễu Quý Bạch, nhưng mà cậu không thể tự động mở tủ quần áo của  người ta mà lấy áo mặc, cũng không thể lột cái áo Liễu Quý Bạch đang mặc  kia để mặc vào, cho nên chỉ có thể tự mình rối rắm, tự mình oán niệm.
Cuối cùng An Hân vẫn là không cam lòng mà mặc T-shirt của Bạch Dược,  trước khi đi còn đặc biệt chạy tới WC nhìn xem cái áo T-shirt kia của  học trưởng có thể làm ướt một góc là có thể tẩy sạch vết máu kia hay  không. Đáng tiếc An Hân vừa mới động thủ tính làm thử, Liễu Quý Bạch đã  lên tiếng hối cậu đi ăn cơm.
Mà lúc Liễu Quý Bạch lôi kéo An Hân đi xuống lầu còn nghĩ là, qua lại  một hồi cũng đã qua 12 giờ, giặt quần áo cái gì chứ, cậu ấy chính là  không chịu ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ nên mới gầy thành như vậy. Nếu  cậu ấy dọn trở về, mình nhất định sẽ nuôi cậu đến mập mạp mới được!
Nhiều thịt sờ vào mới thoải mái… Trong đầu đột nhiên toát ra suy nghĩ  như vậy, chuông báo động của Liễu Quý Bạch vang lớn, sát! Mình cái gì  cũng không nghĩ, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không nghĩ…
An Hân còn đang vội vàng tự trách và bi ai vì không được mặc quần áo của  học trưởng, không chú ý tới tay đang cầm lấy cổ tay mình của Liễu Quý  Bạch đã biến thành nắm tay, càng không nhìn đến ánh mắt tìm tòi nghiên  cứu cùng đấu tranh với bản thân của Liễu Quý Bạch khi nhìn sang cậu.
Ra khỏi hàng hiên, Liễu Quý Bạch mặc dù có chút không nỡ, nhưng vẫn phải  buông tay An Hân ra, dù sao cũng là ban ngày, người đến người đi. An  Hân ngược lại cảm thấy như vậy thật bình thường, chỉ là đứng một lát  thấy Liễu Quý Bạch đã đi ra ngoài mấy bước rồi quay đầu chờ cậu, cậu  nhanh chóng chạy theo sau, bắt đầu kể vài nơi hôm qua lên mạng tra được.
Vì không để ngày hôm qua An Hân tìm tòi thành uổng phí, hai người vẫn  quyết định đi một quán khá gần nhà mà An Hân xem trọng. Nhưng bởi vì bọn  họ đi quá muộn nên chỉ còn một bàn duy nhất đặt sát trong góc, vị trí  bàn kia không tốt lắm, hai người nếu ngồi mặt đối mặt như vậy sẽ có một  người đặt biệt chật chội, chỉ có thể ngồi nghiêng hoặc là ngồi thành góc  vuông. Bởi vì mới bị người khác ghét bỏ mà vẫn còn trống đến giờ.
An Hân vốn cảm thấy bản thân so ra gầy hơn cho nên có chật chút cũng  không sao, chẳng qua Liễu Quý Bạch lại bảo cậu ngồi bên rộng mênh mông  bên này, mà chính anh lại ngồi vào vị trí kế bên cậu. Tuy rằng bàn này  thoạt nhìn hơi nhỏ, nhưng kỳ thật ngồi xuống liền có cảm giác vừa vặn,  trong lòng An Hân còn thật cao hứng, so sánh ra như vậy ngồi gần học  trưởng hơn ~
Lúc gọi món ăn, An Hân cho rằng mọi người đều thích ăn thịt, vì thế cắn  răng buột bụng, gọi thuần sắc đồ ăn đều thịt là thịt, may mắn Liễu Quý  Bạch còn gọi thêm hai món ăn chay và rau, bằng không một bàn dọn lên  toàn là thịt, thế nào cũng bị mỡ ngán chết.
Liễu Quý Bạch không thích nói chuyện, vì thế vẫn là An Hân liên tục nói,  kỳ thật bản thân An Hân cũng cảm thấy kỳ quái, bình thường cậu cũng xem  như là người không đặc biệt nói nhiều, nhưng mỗi lần ở cùng với Liễu  Quý Bạch, liền nhịn không được vẫn cứ nói chuyện. Chuyện của mình,  chuyện người xung quanh, chuyện nhìn thấy trên mạng, chuyện trước kia,  hiện tại, tương lai bất kể thứ gì, dù sao vẫn luôn có chuyện nói hoài  không hết.
Liễu Quý Bạch lại không giỏi nói chuyện, nhưng vẫn luôn cẩn thận lắng  nghe An Hân nói. Từ trước đến giờ cơ bản vẫn là vỏn vẹn trong một chữ  ‘Ừ’, dần dần cũng nhiều từ ngữ hơn một chút, mà hiện tại, ngẫu nhiên  Liễu Quý Bạch còn có thể phát biểu cái nhìn của mình một chút. Việc này  đối với An Hân mà nói là ủng hộ thật lớn, An Hân liền trở nên càng ngày  càng huyên thuyên, chờ mong Liễu Quý Bạch đáp lại càng nhiều.
Có lẽ đây là cái mà người ta gọi là ‘Sau lưng mỗi một người nói nhiều đều có một mặt than quân thiếu hụt ngôn ngữ’ sao?
Bất quá đối với vị mặt than quân này mà nói, bữa cơm này khiến anh lưu ý nhất chính là đôi đũa.
An Hân nói đến hăng say, Liễu Quý Bạch sẽ bất động thanh sắc gắp rau cho  cậu, An Hân ăn xong rồi, liền tiếp tục gắp món khác, cho nên An Hân tuy  rằng vẫn luôn ăn, nhưng mà thức ăn trong chén lại trong lúc cậu không  hay không biết ngược lại càng ngày càng nhiều.
An Hân đang nói đến chuyện lý thú hồi mình học năm nhất đại học, khi học  quân sự có người ngủ lăn xuống giường, mà Liễu Quý Bạch lúc gắp thêm  thịt cho cậu lại phát hiện chén của cậu đã không thể thêm thức ăn được  nữa, đôi đũa mang theo thức ăn lắc lắc trước mặt An Hân, ý bảo cậu dùng  đũa gắp lấy. Không ngờ An Hân nói đến quên mình, vừa thấy trước mặt có  thịt  là muốn ăn, vì thế…
Ngoằm ngoằm… (#)o)
Tế bào trong đại não An Hân đều đang bận rộn nhớ lại chuyện hồi học quân  sự, không chút suy nghĩ, trực tiếp một ngụm ngậm luôn đôi đũa gắp thức  ăn của Liễu Quý Bạch vào miệng. Sau đó chính là vẻ mặt ăn thịt đầy thỏa  mãn.
Lần này Liễu Quý Bạch sửng sốt, An Hân còn đang vừa ăn vừa nói. Liễu Quý  Bạch cứng ngắc rút tay lại, bình tĩnh tự nhiên tùy tiện gắp một miếng  rau, đưa vào miệng mình, trái tim thoáng đập có chút nhanh hơn. Vừa ăn  vừa an ủi bản thân, chỉ là ăn một ngụm mà thôi, không có gì, không có  gì. Xem bên kia người đàn ông kia lấy thìa đút cho bạn gái ăn, đút đến  đút đi, cũng có thể múc ra một thìa nước bọt rồi, đó mới tính là hôn  gián tiếp! Bọn họ chỉ là đơn thuần chạm vào đũa có một cái! Không có gì  đâu!
Bất quá bộ dạng An Hân ăn vừa rồi đặc biệt đáng yêu, Liễu Quý Bạch cũng  không trải qua bao nhiêu đấu tranh tư tưởng, mới nghỉ ngơi không lâu  liền tiếp tục cố ý gắp đồ ăn đưa đến bên miệng An Hân, quả nhiên An Hân  vẫn là ngoằm một ngụm ăn hết. Chỉ thấy An Hân phồng hai má cố gắng ăn ăn  ăn, sau đó nuốt nuốt nuốt, lại sau đó tiếp tục nói nói nói. Bộ dạng  đáng yêu đến không chịu được… Lần này Liễu Quý Bạch tìm được trò hay  rồi.
Liễu Quý Bạch cũng không gắp thêm đồ ăn vào chén An Hân nữa, mà vừa cổ  vũ An Hân tiếp tục nói, vừa thừa dịp cậu không chú ý vẫn tiếp tục đút  cậu ăn đến bất diệc nhạc hồ, bản thân cũng chẳng ăn được mấy miếng,  nhưng như vậy đã cảm thấy no rồi.
Đợi đến khi An Hân phát hiện bản thân ăn đến mức cái bụng cũng phải nổ  tung, thức ăn trên bàn đã sắp tiêu diệt được hơn phân nửa. Liễu Quý Bạch  lại gắp một miếng thịt gà đưa đến bên miệng cậu, An Hân theo thói quen  tính vươn đầu ra mở miệng ăn, sau đó trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên ý  thức được bản thân đang làm gì, mặt vèo cái liền đỏ, hỏa tốc ngậm miệng  lại rụt đầu trở về, cũng không dám nhìn Liễu Quý Bạch nói: “Học, học  trưởng ăn nhiều một chút, không, không, không cần phải để ý tới tôi đâu,  tôi, tôi tự mình gắp là được rồi.”
Liễu Quý Bạch phát hiện An Hân đã lấy lại tinh thần, lại lắc lắc đôi đũa  nhưng vẫn không thấy cậu ăn tiếp, chỉ có thể có chút thất vọng bỏ thịt  vào trong chén của An Hân.
An Hân đột nhên im lặng tựa như cô vợ nhỏ, thanh nhã lịch sự ôm lấy chén  của mình từ từ ăn khối thịt gà kia, nhưng một là vì thật sự thật sự ăn  rất no rồi, còn ăn nữa e rằng há miệng là có thể nhìn thấy thức ăn chồng  chất lên đến cổ họng; hai là vì cậu nhớ lại hình như vừa rồi cứ học  trưởng đưa đũa đến là cậu đều sẽ vươn đầu ra ăn hết…囧rz, may mắn học  trưởng hình như không ghét bỏ cậu; ba là vì cậu có chút lo lắng có phải  học trưởng cảm thấy mình vô nghĩa quá nhiều hay không, mới vẫn luôn lấy  đồ ăn nhét vào miệng cậu, nhưng mà cậu còn không tự nhận biết. Cho nên  bây giờ vẫn nên im lặng một chút tốt hơn…
Không trò chuyện nữa, Liễu Quý Bạch cũng chỉ có thể tự mình ăn, vừa chủ  động tìm chút đề tài hy vọng An Hân tiếp tục giống như vừa rồi, đáng  tiếc Liễu Quý Bạch vẫn không thể như nguyện, phỏng chừng An Hân đã ăn no  rồi, Liễu Quý Bạch cũng không cưỡng cầu nữa.
Tuy rằng chuyện đi mua chậu hoa chỉ là kế hoạch đi vào buổi sáng, bất  quá Liễu Quý Bạch vẫn trực tiếp xin nghỉ hẳn một ngày. Còn khiến Tôn  Tiếu Vũ chạy đến bên cạnh thở dài thở ngắn, nói công tác cuồng đổi tính  rồi, còn hoài nghi anh đang yêu đương. Lúc ấy Liễu Quý Bạch chỉ là mặt  không chút thay đổi nhìn anh một cái, hoàn toàn không để trong lòng.  Nhưng hiện tại lúc cùng An Hân ăn đến sắp bể bụng đi tản bộ tiêu thực ở  gần nhà, Liễu Quý Bạch bỗng nhiên phát hiện, xong rồi! Bản thân anh hình  như thật sự có ý đó rồi!
Nhưng mà An Hân và bạn gái vừa chia tay, lại còn là trai thẳng nữa chứ!…  Phắc, vậy nếu anh thật sự cong, chẳng phải nhất định là một phen bi  kịch sao?! 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện