[Dịch]Đông Phương Giáo Chủ Đến Dị Giới - Sưu tầm
Chương 24 : Chuyện xưa
                                            .
                                    
             Sau vài hôm chạy qua,  chạy lại, Hỏa Nhi muốn đình công, muốn ăn thịt nướng a. Đinh Thục Nghi  rất muốn đập cho nó một trận, ai mới là chủ nhân hả, nhưng việc quan  trọng trước mắt đành nhẫn lại( cứ đợi đấy hồ ly tham ăn). Sau khi được  ăn uống no nê, Hỏa Nhi tiết lộ, trong chiến trường nó có nhặt được 1 số  bảo vật của tu luyện giả bỏ mạng... trong đó có thạch truyền âm, thạch  truyền  hình. Đặt 1 viên thạch truyền hình tại nơi muốn quan sát, ta có  thể quan sát được hình ảnh diễn ra thông qua viên thạch còn lại. Thạch  truyền âm cũng tương tự.
Sau khi lục lọi một hồi, Hỏa Nhi lấy ra 1  cặp thạch truyền hình, 1 cặp thạch truyền âm, vậy chỉ đủ để theo dõi 1  địa điểm thôi, Đinh Thục Nghi quyết định đặt chúng trong thư phòng gia  chủ. Hỏa Nhi thay vì theo dõi 2 người kia thì đổi thành phục sẵn ở Tây  Vân Sơn, theo dõi động tĩnh nơi đây.
Qua 1 tuần vẫn không có manh mối  gì, Đinh Thục Nghi vẫn kiên trì theo dõi động tĩnh từ thạch truyền âm,  thạch truyền hình truyền đến.
...     ...
Đinh Thục Nghi vừa xem  thoại bản vừa gặm táo, ừm táo này vừa ngọt vừa giòn... thì từ thạch  truyền âm truyền đến âm thanh của Hàn Thành Hạo: “Thục Nghi chính là một  đứa nhỏ được ta nhặt về, con muốn biết ta vì cái gì mà đối xử tốt với  nàng, như vậy mà bồi dưỡng nàng đúng không?”
Đinh Thục Nghi lập tức  ngồi bật dậy, tập trung tinh thần, căng tai, căng mắt theo dõi âm thanh,  hình ảnh về cuộc trò chuyện của hai cha con Hàn Thành Hạo, Hàn Như Liệt  truyền đến từ thư phòng. Có lẽ điều nàng thắc mắc nghi vấn bấy lâu, hôm  nay có thể được giải đáp rồi.
Hàn Như Liệt gật đầu: “Không tồi,  Người cùng với mấy vị trưởng lão đối với Thục Nghi đích thực chiếu cố so  với con cháu dòng chính đều tốt hơn,đổi lại là bình thường chuyện này  căn bản không có khả năng. Dù cho thiên phú người ngoài, chung quy vẫn  không phải là người trong nhà.” 
“Không tồi, con nói rất đúng. Cái  này hết thảy đều phải nói đến hai mươi năm trước…… Lúc trước Hàn gia ta  và Quân gia quan hệ thân thiết, thành lập quan hệ liên minh. Bởi vì Hàn  gia trước Quân gia bất luận như thế nào cũng là không đủ cường đại, ở  trước mặt gia tộc khác từ đầu đến cuối vẫn đều là tình thế không thuận  lợi, mà sau khi chúng ta thành lập quan hệ liên minh, điểm này cũng có  cải thiện. Vì khiến cho quan hệ hai nhà càng vững chắc, hai nhà chọn  phương thức thông gia, lúc ấy tỷ tỷ của ta là Hàn Thành Tĩnh gả cho  đương gia đang nổi bật trong Quân gia, Quân Chính Hạo tuấn tú lịch sự.”
(Quân  gia không phải đã biến mất từ lâu rồi sao, chẳng lẽ có liên quan đến  Hàn gia,  Quân gia này có can hệ gì đến Đinh Thục Nghi nàng sao)
“Vốn  tưởng rằng Thành Tĩnh sẽ đạt được hạnh phúc, cũng không từng nghĩ rằng  gia tộc đã đem nàng đẩy vào hố lửa. Sau này chúng ta mới biết được, Quân  Chính Hạo thật là một nam tử vĩ đại, nhưng mà lúc đó hắn đã có ý với  người khác, đám hỏi này đối với hắn mà nói không khác gì chia rẽ uyên  ương, chính là trong gia tộc tạo áp lực bắt hắn thú Thành Tĩnh.
Nếu  trước đó chúng ta biết đến, chúng ta nhất định sẽ không gả Thành Tĩnh  cho hắn. Thành Tĩnh cho đến nay đều thật nghe lời, đối với phu quân chưa  từng gặp mặt trong lòng cũng như nữ tữ hoài xuân, ở Quân gia chịu khổ  chưa từng chưa bao giờ nói cho chúng ta biết. Thẳng đến ngày đó, ta đến  không có cấp Quân gia chào hỏi, chuẩn bị ở xa lặng lẽ nhìn nàng, cấp  nàng một cái kinh hỷ cũng không từng nghĩ sẽ thấy được một màn như  vậy……” Nói đến đây, nắm tay Hàn Thành Hạo cũng không tự giác mà nắm lại  thật chặt, trên mặt tràn ngập nồng đậm tức giận.
(Xem ra chuyện xưa càng lúc càng thú vị rồi đây... )
“Thành  Tĩnh tại đấy làm chuyện hạ nhân, một nữ tử khác tên là Đinh Bội Văn  cùng Quân Chính Hạo ngồi trên ghế thượng lời ngon tiếng ngọt. Ngày  thường Thành Tĩnh luôn ăn mặc ngăn nắp mỹ lệ nay lại mặc đúng là loại áo  tang vải thô, trên tay nàng lại mang theo máu tươi,  lại nghe nàng kia  đối với Thành Tĩnh quát lớn, Thành Tĩnh lại một bộ dạng sớm đã thành  thói quen. Hiển nhiên loại tình huống này đã diễn ra thật lâu, mà chúng  ta lại hậu tri hậu giác (không nghe không biết) vốn nghĩ Thành Tĩnh là  người Hàn gia, Quân gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng, không nghĩ đến  chúng ta đều đã sai lầm rồi.
Lúc ấy Quân gia cho rằng Hàn gia dựa  vào Quân gia hắn mới đứng vững, cho nên đối với Hàn gia chúng ta không  cần phải để ý như vậy. Bọn họ cho rằng dù Hàn gia ta đã biết, cũng không  dám có ý kiến gì, dù sao loại quan hệ này một khi vỡ tan thì hai mặt  đối địch là Hàn gia chúng ta, mà bọn họ cũng dựa vào chuyện này mà hạ mã  uy của chúng ta, ý đồ làm cho Hàn gia ta phụ thuộc vào Quân gia bọn  hắn.”
Hàn Như Liệt chợt nghĩ đến một khả năng: “Thục Nghi là đứa nhỏ của Đinh Bội Văn và Quân Chính Hạo?”
Hàn Thành Hạo gật đầu: “Không tồi”
“Đinh Thục Nghi đó chính là địch nhân của chúng ta! Như vậy vì cái gì còn muốn đem nàng cứu trở về, đối với nàng tốt như vậy?” 
Hàn  Thành Hạo gật đầu: “Đinh Thục Nghi chính là đứa nhỏ của hai người bọn  họ. Chúng ta chẳng đối với nàng tốt, mà là vì lợi dụng nàng.”
“Lợi dụng?” 
“Lúc  sau ta trở về liền đem chuyên này nói cho trong nhà nghe, khi đó Hàn  gia bắt đầu kế hoạch chuẩn bị đối phó Quân gia. Chính là hết thảy đều  không có thực hiện, ở mặt ngoài giống như hết thảy đều không có phát  sinh, rất bình thường, về Quân gia đối với Hàn gia có chút ức hiếp, tất  cả mọi người yên lặng nhường nhịn, vì kế hoạch cuối cùng.
Khi  chúng ta đem tai họa ngầm của gia tộc cấp xử lý xong, cũng là ngày Hàn  gia bộc phát. Quân gia vẫn luôn ức hiếp Hàn gia ta, chưa từng nghĩ thế  nhưng chúng ta sẽ độ nhiên công kích bọn họ. Trong một khoảng thời gian  ngắn, Quân gia loạn thành một đoàn.
Đại chiến giằng co bảy ngày  bảy đêm, Quân gia bị chúng ta tiêu diệt sạch sẽ. Quân gia hết thảy đều  bị Hàn gia chúng ta nắm giữ, cũng là nguyên nhân khiến ngắn ngủi hơn hai  mươi năm qua Hàn gia có thể biến hóa lớn như vậy.”
“Vậy còn Thành Tĩnh cô cô?”
“Trong  lúc hai gia tộc chiến tranh được một lúc sau, ta liền tiến đến đón Tĩnh  cô cô con, nhưng chậm một bước, kia cũng là nuối tiếc của cả đời ta. Vì  không cho Quân gia phát giác, chuyện này ta không có nói cho Thành  Tĩnh, thế cho nên nàng không kịp rời đi, đã bị Quân Chính Hạo giết, thời  điểm ta đuổi tới liền nhìn thấy nàng ngã trong vũng máu, nhìn thấy ta  đến, nàng nở nụ cười…… Ta không rõ, tại thời điểm loạn như vậy vì cái gì  nàng có thể cười được, cười thoải mái đến vậy.”  Hàn Hạo Thành dừng lại  một chút.
“Ta giết Quân Chính Hạo và Đinh Bội Văn, lúc ấy trong tay  Đinh Bội Văn còn ôm một đứa nhỏ, thời điểm ta chuẩn bị giết nàng lại bị  người trong tộc ngăn cản. Nguyên lai Quân gia tuy rằng nhiều tài nguyên  đều ở nhà trong tộc, nhưng ở phía sau lưng núi Tây Vân Sơn  bọn họ còn  có giấu một bảo tàng, mà bảo tàng này chỉ có Quân gia huyết mạch mới có  thể mở ra được, hơn nữa chỉ có thể để đối phương tự nguyện mở ra, bức  bách cũng không dùng được.” Lúc này Hàn Thành Hạo mới nói lí do chân  chính.
“Cho nên ngài đem lưu Đinh Thục Nghi đến bây giờ chính là vì  lý do này? Chính là người vì sao lại làm cho con thú nàng? Huống chi làm  cho nàng cam tâm tình nguyện mở ra cũng đâu cẩn bồi dưỡng năng lực của  nàng như vậy?”
“Bởi vì thực lực của nàng càng mạnh càng có khả năng  mở càng lớn. Nếu như sở liệu của chúng ta, bảo tàng giấu trong chỗ kia  nhất định có thần khí. Nhiều năm qua như vậy nhiều năm qua như vậy, ta  và các vị trưởng lão đều thử qua nhiều phương pháp nhưng đều không được,  mỗi lần đến chỉ là để không cho ai phát hiện ra nên con mới không biết.  Hiển nhiên đối với bảo tàng được giấu của Quân gia là tìm mất rất nhiều  công phu, hết thảy đều phải có Đinh Thục Nghi. Về phần cho con thú Đinh  Thục Nghi bất quá là một cái ngụy trang, như vậy nàng mới chân chính  cam tâm tình nguyện cũng sẽ không có nghi hoặc bất cứ cái gì. Chỉ cần  Thục Nghi đem bảo khố giấu trong thất mở ra, thì cũng là thời điểm mệnh  của nàng kết thúc.”
“Cha, vậy người có từng nghĩ nếu ta thích Đinh Thục Nghi, vậy phải làm sao bây giờ?” 
“Nếu như vậy, ta sẽ không đem kế hoạch nói cho con, như vậy ở trong mắt con thì Đinh Thục Nghi chết là do bị bệnh nan y....”
“Hiện  tại con phải nghĩ xem làm như thế nào để mở ra bảo khố giấu trong thất ở  Tây Vân Sơn, nếu con làm được, những âm thanh khác trong gia tộc cũng  sẽ tiêu thất.”
...     ....
Hay cho một âm mưu dài 20 năm. Ngay từ  lần đầu gặp đã thấy nghĩa phụ này không đơn giản. Đủ lãnh huyết, vô  tình (dù là con chó, con mèo nuôi lâu cũng có tình cảm, vậy mà dưỡng  nghĩa nữ 20 năm, nói giết là giết). Đời trước sau khi đoạt vị giáo chủ  nàng chỉ giam giữ chứ không giết Nhậm Ngã Hành, cũng nuôi dưỡng Nhậm  Doanh Doanh, tôn nàng lên làm thánh cô song chưa từng có ý lợi dụng hay  làm hại nàng ta, có lẽ so với vị Hàn gia chủ này thì nàng còn mềm lòng  lắm thay. Lão cũng đủ âm hiểm, giảo hoạt, am hiểu mưa kế, giỏi ngụy  trang... 15 năm qua nàng cũng từng tìm mọi cách tìm hiểu về thân thế  song không thu được tin tức đáng giá nào.
Nghĩ lại Thành Tĩnh gì đó  cũng đáng thương đi, theo nàng thấy nàng ta cũng chỉ là cái cớ, là quân  cờ phục vụ cho lợi ích gia tộc thôi. Nếu thật sự yêu thương nàng ấy, sao  không tìm hiểu kỹ càng về vị phu quân tương lai kia. Hơn nữa việc Quân  Chính Hạo nháo loạn phản đối hôn sự không lý nào bọn họ lại không biết.  Quân gia kia chẳng lẽ chỉ có mình Quân Chính Hạo là nam tử sao, tại sao  nhất quyết đòi gả đến cho hắn. Trong lời kể của Hàn Hạo Thành đầy rẫy sơ  hở, có lẽ Hàn gia đã nhòm ngó Quân gia từ lâu rồi, có lẽ việc liên hôn  kia cũng nằm trong kế hoạch được vạch sẵn.... có lẽ... 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện