[Dịch]Đông Phương Giáo Chủ Đến Dị Giới - Sưu tầm
Chương 17 : Gặp Mộ Chỉ Ly, bắt tay tác chiến
                                            .
                                    
             Sau  khi gặp lại ở sơn mạch Tử Vong, Đinh Thục Nghi lại nhập vào đội ngũ của  Hàn gia, tiếp tục săn yêu thú, hồng hồ ly kia vẫn bám sát nàng, vẫn  tham luyến thịt yêu thú do nàng chế biến, dần trở thành bạn đồng hành,  do bộ lông đỏ rực nàng gọi nó là Hỏa Nhi.
Thành Càn Tấn-một thành nằm  gần trung tâm chiến trường, đoàn người vào nghỉ ngơi, tiện thể nghe bát  quái. Nghe nói nửa tháng trước, tại thành này Cuồng Khuynh quốc làm mưa  làm gió lại bị một vương quốc nho nhỏ như Thiên Thăng quốc tiêu diệt.  Lại nghe nói trong 5 người bọn họ, có một thiên tài tu luyện là Mộ Chỉ  Ly, mới 20 tuổi đã là cường giả Cực Hóa Cảnh. Rồi chuyện lúc bọn Mộ Chỉ  Ly vừa tới Thiên Huyền chiến trường, chuyện người vương quốc trung bình  Lăng Hoàn quốc tìm đến gây sự, bị bọn họ diệt toàn đội. Có thể nói danh  tiếng Thiên Thăng quốc đã lan tỏa khắp chiến trường Thiên Huyền rồi.
...     ....
Đội ngũ Hàn gia đệ tử hướng một sơn mạch chạy đi, nhưng mà...
“Sơn mạch này sao không thấy bóng yêu thú nào vậy”. 
“Chúng  ta đi sâu vào trong nữa đi, có lẽ yêu thú ở vòng  ngoài bị những đội  khác tiêu diệt vãn rồi”. Thế là mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn là đi  tiếp vậy.
“Mọi người nhìn kìa, có yêu thú, đang hướng phía kia chạy  tới, chỗ đó có mùi thương rất lạ, có lẽ yêu thú bị thu hút lại đó hết,  chẳng trách chúng ta đi mấy ngày đường đều không gặp con nào.”
“Động kia chính là nơi tỏa ra mùi hương. Có lẽ yêu thú bị mùi hương kia hấp dẫn, đều tập hợp lại đây”
“Hình  như là mùi vị của yêu linh thần thú, cắn nuốt yêu linh này đối với yêu  thú rất có lợi, có thể giúp chúng nhanh chóng tăng thực lực, là đồ đại  bổ, thảo nào..”
Lại nhìn thấy ở kia có một thiếu nữ, một lão giả kiên  quyết trấn thủ cửa động, có vẻ như muốn bảo hộ yêu linh kia trong động,  không biết họ có thể trụ được bao lâu: “ chúng ta có nên giúp mấy người  kia một tay không.”
Đinh Thục Nghi vận váy đỏ tươi, cùng sắc thái  với màu lông của Hỏa Nhi đang ngồi trên vai, tươi cười: “ngày bình  thường muốn chém giết yêu thú còn phải đi tìm, cái này không tìm, giờ  trước mắt có cả một đống, là bao nhiêu giá trị công huân cùng tinh thạch  đó, tiến lên thôi”. Nói xong cũng không chờ người khác phản ứng đã tiến  vào vòng chiến.
Cho dù mảnh đất trước mặt bọn người đã bị thi thể  yêu thú chất đầy, cho dù yêu huyết đã nhuộm hồng cả mặt đất, những yêu  thú kia lại phảng phất như không có nhìn thấy, tre già măng mọc bước qua  thi thể yêu thú khác hướng phía cửa động vọt tới, bộ dáng kia quả thực  giống như hoàn toàn đánh mất tâm trí. Mù thơm trong động vẫn bay ra, yêu  thú ngày càng điên cuồng, khát máu, thực lực cũng ngày càng tăng. Bọn  họ chém giết đến hai tay đều chết lặng, thiên lực cũng cạn, đang tính  toàn quân rút lui, dù sao mạng vẫn quan trọng hơn, thì bạch y cô nương  kia lại ngồi xuống, lôi đàn ra đánh, không lẽ chán sống rồi.... bọn họ  hai mặt nhìn nhau.
Du dương uyển chuyển tiếng đàn tại thời khắc này  truyền ra, tiếng đàn dễ nghe nhưng lại mang theo lực sát thương trí  mạng. Từ trên đàn khuếch tán năng lượng gợn sóng mà ra, những nơi đi qua  yêu thú đều bị chặn ngang chặt đứt, Cầm kỹ này uy lực quả cường hãn  không ngờ. Dùng tiếng đàn cũng có thể giết yêu thú, quá thần kỳ rồi. Đám  người Đinh Thục Nghi cũng nhân cơ hội tránh tạm vào một gốc cây, nghỉ  ngơi dưỡng sức. Vị bạch y cô nương kia cũng tranh thủ lúc sói cùng vị  lão giả chém giết yêu thú, chạy qua chỗ bọn họ, đưa mấy bình đan dược  dùng để khôi phục thiên lực.
“ Tại hạ Mộ Chỉ Ly, cảm ơn các vị đã tương trợ”
“chúng ta chỉ ngang qua nhìn thấy có nhiều yêu thú tụ tập, nên gia nhập cuộc chiến, kiếm thêm giá trị công huân mà thôi”
.....     .....
Ngay  tại lúc bọn người Mộ Chỉ Ly và Đinh Thục Nghi đang giết yêu thú thống  khoái, thì đám yêu thú vốn bạo động lại đột nhiên ngừng bước, 2 mắt như  trước nhìn xem sơn động, trong mắt tràn ngập một tia không cam lòng, bất  quá càng nhiều là sợ hãi. Vốn là cục diện ồn ào náo động mà trong tích  tắc an tĩnh lại, nhìn thấy tình huống lần này quỷ dị, mọi người dều cảm  thấy tất có chuyện không hay. Theo lời lão giả tên A Vũ thì có lẽ động  tĩnh nơi này đã thu hút Bá Vương trong sơn mạch xuất hiện.
“Thực lực của hắn mạnh thế nào?” Trong đám bọn họ thực lực của lão giả A Vũ đã rất mạnh rồi, tên kia thì sao?
“Khoảng  Thiên Huyền tứ cảnh, thực lực của ta bất quá là Thiên Huyền Tam Cảnh,  tuy kém chỉ là một cảnh giới, nhưng chân chính động thủ mà nói ta không  thắng được.” Đến thực lực như A Vũ mà nói, từng cấp bậc xê dịch thực lực  có thể dùng sai lệch quá nhiều để hình dung.
“Thiên Huyền tứ cảnh?” Mọi người thất kinh kêu lên.
“Mộ cô nương, thật có lỗi, đội bọn ta tính rời đi, mong cô nương thông cảm.”
“Sao có thể trách các vị được, chúng ta vốn là không quen biết, sao dám làm liên lụy đến mọi người”.
Ngay  lúc bọn mười người vừa rời khỏi, núi rừng cũng truyền đến một hồi chấn  động, đám yêu thú nhao nhao cúi đầu, không dám ngẩng đầu.
....     .....
Đi đến nửa đường Đinh Thục Nghi lại nghĩ muốn quay lại.
“Đinh tiểu thư, khí tức kia rất cường đại, kẻ mới đến rất nguy hiểm, cô định quay lại làm gì.”
“Nghe  nói yêu thú đạt tới trình độ Thiên Huyền có thể hóa thành hình người,  còn có thể sử dụng vũ kỹ, ta thật tò mò Bá Vương sơn mạch này nha. Ta  tính đứng một góc rình coi nha, mọi người có muốn cùng đi không.”
Đám  đệ tử Hàn gia không nói gì, bọn họ trong lòng nghĩ có khi nào, Đinh  tiểu thư đây là muốn tận mắt chứng kiến tình địch chết mới cam lòng,  thôi kệ nàng ta đi. Kết quả  chỉ có Đinh Thục Nghi cùng hồ ly Hỏa Nhi  quay lại.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện