[Dịch] Đông Cung Chi Chủ

Chương 56 : Cực kì vui vẻ

Người đăng: 

.
Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận đến sắp rỗ cả phổi, cao giọng quát lên: “Chương Xuân Triều, còn chưa cút ra đây?” “Sư muội đừng nóng, đêm xuân còn dài...” Lời nói dâm đãng của Tĩnh Sam còn chưa dứt thì một thanh kiếm lạnh băng đã kề sát gáy ả. Ả hơi quay đầu: Chương Xuân Triều tươi cười như hoa, yêu mị đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo, chỉ nghe thấy hắn thong thả nói: “Buông tay.” Khẩu khí lạnh như băng hoàn toàn không nghe ra tí ý tứ xin lỗi nào, Thượng Quan Mẫn Hoa không thèm so đo, nhân cơ hội đẩy Tĩnh Sam ra, nghiến răng đạp ả một cước, đám nữ ni cô trốn ở một nơi gần đó đồng loạt rút kiếm chạy đến, vây quanh Chương Xuân Triều, tức giận mắng: “Nam nhân thối tha, mau cút khỏi đây!” Ánh mắt của Chương Xuân Triều hơi đổi, cười càng tươi, chỉ thấy áo bào của hắn vung lên nhẹ nhàng một cái, toàn bộ kiếm của đám ni cô rơi hết xuống gần như đồng thanh, trên cổ tay của cái đám làm chuyện bẩn thỉu dơ dáy chốn cửa Phật này lập tức xuất hiện một vệt máu, miệng vết thương chỉ nhỏ như lỗ kim nhưng máu lại tuôn ra không ngừng. “Thượng Quan tiểu thư, tiên tạc hồng tinh... bảy mươi hai phép biến hóa tùy ý cô...” Chương Xuân Triều khẽ lật cổ tay, thu hồi thế kiếm xinh đẹp. “Thượng Quan?” Trong cảnh nội Tây Sơn có mấy người họ Thượng Quan chứ? Đám người Tĩnh Sam hoảng hốt, nếu đã như vậy thì thân phận của nam tử cẩm y hoa lệ này cũng không nói liền biết: Tiểu Xuân sư phụ danh chấn đại giang Nam Bắc, Xuân Triều Chương thị, quản lý tư ngục của Thượng Quan gia, có bao nhiêu kẻ cứng đầu hậu trường mạnh từng nằm trong tay người này, chịu đủ đau khổ giày vò, sống không bằng chết. Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không thèm nhìn tới cái đám người mặt như tro tàn này, nàng nhìn Chương Xuân Triều, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ, không tinh tai sẽ không tài nào nghe được: “Ta đã từng đắc tội ông bao giờ chưa?” “Một khi đã như vậy, khi tên khốn kia cắt tóc ta, vì sao ông không ra tay? Nữ nhân kia có lòng gian, vì sao ông chưa từng nhắc nhở?” Thượng Quan Mẫn Hoa quát lên, nghĩ đến cái đầu bóng lưỡng của mình. Lại nghĩ đến đôi bàn tay nữ nhân di chuyển trên người nàng, nàng tức giận đến mất hết cả lý trí. Nàng tiến lên mấy bước giữ chặt vạt áo của đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu Tiểu Xuân sư phụ không thể bảo vệ Mẫn Hoa chua toàn thì bảo phụ thân lập tức đổi người cho bổn tiểu thư!” Hắn lùi lại vài bước, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Xin hỏi Mẫn Hoa tiểu thư. Tiểu Xuân đẹp hay không đẹp?” Thượng Quan Mẫn Hoa nghi ngờ không thôi nhưng vẫn thành thật đáp lời: “Đẹp!” “Nếu tiểu thư biết đến mỹ mạo của Tiểu Xuân, vì sao cho tới bây giờ vẫn còn thờ ơ?” Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi trợn mắt. Đơn giản như vậy thôi? Thì là vì nàng quá tôn trọng hắn, không quỳ gối trước mỹ mạo của hắn thôi... Cho nên... Cho nên... “Mẫn Hoa tiểu thư trời xinh thông tuệ mẫn tiệp, không thể coi là kẻ ngu dốt được.” Nàng oán hận một lúc sau, lại nhìn đến ánh mắt si mê của đám ni cô, nàng đột nhiên tỉnh ngộ: quần áo lót dính nước rồi, giờ trông gần như trong suốt. Dù nàng có ổn trọng bình tĩnh nữa thì cũng thiếu chút nữa là tức giận đến giậm chân. Nàng nghiến răng nghiến lợi, mấy câu thóa mạ trong lúc phẫn nộ tràn ngập mấy lần suýt thì vọt khỏi yết hầu, nàng cắn vào lưỡi, lấy đau đớn để tìm lại lý trí. Nàng đi đến một bên bình phong phủ áo ngoài lên, chỉ trong vài bước đó, nàng đã lấy lại được bình tĩnh. Mẫn Hoa bước nhẹ nhàng lại phía trước Tĩnh Sam, nhỏ giọng hỏi: “Tĩnh Sam sư tỷ, ngươi tới đây được mấy năm rồi?” “Ba năm có thừa.” Tĩnh Sam ôm cổ tay, ánh mắt lóe ra, khàn khàn giọng đáp lời. Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười, Tĩnh Sam cũng thảng thốt cười, Mẫn Hoa hỏi gì, ả cũng trả lời rất chi tiết. Kiểu như: “Sư tỷ từ khi nào mới biết mình thích nữ tử?”, “Võ nghệ của các sư tỷ ở đây là do ai dạy?”, “Chưởng môn sư thái thích nam tử hơn hay nữ tử hơn?”, “Chỗ này đã từng có bao nhiêu thiên kim con nhà quan đến rồi?”, “Chung quanh đây có bao nhiêu quan binh đang đóng quân?”... Hỏi xong, Thượng Quan Mẫn Hoa đi đến chỗ bàn trai giới cầm giấy bút lên, đưa cho Tĩnh Sam, còn mình thì lấy ghế mây ra ngồi trước mặt mọi người, hai tay đặt lên đầu gối, tươi cười hòa nhã vô cùng, nàng dịu dàng nói: “Chỉ cần chư vị nguyện bán mình làm nô thì việc hôm nay bổn cô nương sẽ không truy cứu nữa.” Không ai hưởng ứng, có vài người trong số bọn họ còn tỏ vẻ khinh thường, ai nấy đều thấy được: Chương Xuân Triều cũng không thèm nghe theo mệnh lệnh của Mẫn Hoa. “Không ký cũng không quan trọng lắm, đành phải vất vả chư vị đi theo Tiểu Xuân sư phụ một chuyến vậy.” Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn ngồi tại chỗ, không chút thay đổi, nơi đáy mắt toát ra tia sáng lạnh lùng, bên môi vẫn mang ý cười vừa nhẹ nhàng, cực kì hợp với ngữ điệu hết sức ôn nhu mềm mại của nàng. Nàng cười khẽ: “Bổn cô nương cũng không nhẫn tâm bắt chư vị đi thưởng thức mấy thứ kinh khủng như nuốt than, tẩy da, quất roi này đâu. Nhưng mà, dù sao vẫn phải tặng cho chư vị ít quà an ủi mới có thể tỏ được lòng biết ơn đối với sự chiêu đãi của chư vị dành cho bổn cô nương chứ! Kẻ nào hư tình giả ý tỏ vẻ thích nữ tử, ta sẽ để sư thái dạy dỗ cẩn thận một phen, ai thực lòng chỉ thích vui vẻ với nữ tử, vậy đành phải nhờ quan binh dưới núi, chuyện này chắc là phải vui vẻ thú vị lắm đây!” Nghe hiểu ý tứ trong lời Mẫn Hoa nói xong, đám ni cô không thể nào trầm mặc được nữa: “Ngươi, ngươi dám?” “Tiểu tiện nhân ác độc, đợi đấy xem ta có xé xác ngươi ra không?”, “Xú nam nhân nào dám chạm vào một cọng tóc gáy của bà, ta thiến hắn!” Thượng Quan Mẫn Hoa hơi hơi nghiêng đầu, thấy Chương Xuân Triều vẫn thản nhiên đứng ở một bên, không hề có ý trợ giúp, nàng cũng không giận, thấp giọng thầm nhủ: “Vẫn phải giết một con gà thì mới dọa được khỉ rồi!” Nàng nhìn chưởng môn sư thái ở phía trước, ý cười dạt dào, hỏi: “Thật sự không muốn?” Vị chưởng môn sư thái béo tốt kia cầm kiếm bằng tay trái, rất có lòng muốn đánh một trận với Chương Xuân Triều, đáp rất lạnh lùng: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng chí thì không thể mất!” Thượng Quan Mẫn Hoa ngăn hắn lại, dịu dàng đáp: “Sao phải làm phiền Tiểu Xuân sư phụ xuống tay chứ?” Nàng hơi nhíu mày, chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt sư thái béo, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, thấp giọng thì thầm vào tai bà ta: “Sư thái mập mạp như vậy, thực là không có lợi cho cả thân thể lẫn tinh thần. Tĩnh Hoa chỉ cho sư thái một cái biện pháp cực kì kì diệu để dưỡng thân kiện thể nhé, sư thái chắc chắn sẽ cả đời đều biết ơn Tĩnh Hoa.” Vòng vo một hồi, nhìn hết vẻ mặt không phục của đám ni cô này xong, mặt nàng mang ý cười, đi đến chỗ Chương Xuân Triều, cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, thế mà lại khiến cho nam tử tàn khốc kia vui vẻ, hớn hở mặt mày, đám ni cô kinh hoàng không hiểu sắp có chuyện gì, vẻ mặt nhìn chưởng môn sư thái lại có thêm vài phần kinh ngạc. Sư thái béo hừ lạnh một tiếng, một bộ khí khái cứng rắn rất chi là oai phong. Thượng Quan Mẫn Hoa cong môi cười cười, tàn cục còn lại là do Chương Xuân Triều thu dọn, còn nàng thì trở về phòng nghỉ ngơi. Đợi đến khi nàng tỉnh dậy, ở ngoài cửa đã có hai mươi nữ ni cô cùng dâng khế ước bán mình viết bằng máu lên rồi, tất cả nhìn nàng không dám chớp mặt, sợ hãi tột cùng. Thượng Quan Mẫn Hoa nhướng mi mắt trái, hiệu quả tốt như vậy sao? Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hét chói tai kinh thiên động địa, còn có tiếng đất đá rung chuyển rầm rầm, nghe không khác gì núi lở. Đám ni cô toàn thân lạnh toát, run rẩy, liếc trộm cô gái đứng ở tiền viện. Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng liếc mắt lại một cái đã khiến đám người đó sợ đến mức run rẩy toàn thân, cơ hồ muốn ôm chầm lầy nhau cầu xin tha thứ. Thượng Quan Mẫn Hoa bảo Tĩnh Sam thu lại mấy tờ khế ước bán mình này, một mình đi về phía cửa sổ song gỗ, nhìn về phía sau núi. Ở trên thân núi phía xa xa, đỉnh núi đã bị người ta dùng kiếm khí phạt đi, chỉ để lại một sườn núi hơi dốc. Phần đỉnh núi đã được gọt thành một quả cầu làm từ đất đá khổng lồ đang quay cuồng trên sơn đạo, bên dưới quả cầu khổng lồ đấy thì dù chưởng môn sư thái có to béo thế nào trông cũng cực kì nhỏ bé. Sư thái béo kinh hoàng chạy rối rít trên sơn đạo, cố tránh không rơi vào kết cục bị đá đè cho tan xương nát thịt. Chỉ cần có thể đẩy được quả cầu khổng lồ kia lên đỉnh núi mà không bị rơi xuống thì bà ta có thể bình yên xuống núi rời đi. Đây là cơ hội đổi lấy tự do duy nhất của bà ta. Người này đã bị phong bế một nửa võ công, muốn làm việc này thành công quả thực rất khó. Huống chi, đỉnh núi kia bị phạt nghiêng, không thể nào giữ lại được quả cầu khổng lồ như thế, hi vọng này chẳng khác gì mò trăng đáy nước, vì thế bà ta cứ chạy, đẩy quả cầu, hét chói tai, thống khổ, đói khát, lặp đi lặp lại liên tục. Thượng Quan Mẫn Hoa thu hồi tầm mắt, ý cười lan rộng lên đáy mắt, nói với đám ni cô đứng trong viện: “Các ngươi còn muốn tự mình nhấm nháp thủ đoạn của bổn cô nương một lần sao?” Ai cũng không dám lên tiếng trả lời, Thượng Quan Mẫn Hoa vỗ tay nói: “Thế là được, nghe lời là tốt nhất.” Dừng một lát, nàng lại cười nói: “Từ ngay mai bắt đầu khai khẩn ngọn núi phía Bắc đi!” Mình cầu phiếu phiếu, các tình yêu ơi, nguyệt phiếu, vote nguyệt phiếu cho mình đi mà....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang