[Dịch] Dung Binh Thiên Hạ

Chương 17 : Tiểu Dong Binh Đoàn Đản Sinh

Người đăng: giangjc

.
Tại ca từ của các thi nhân, đại bộ phận rồng đều là có diện mục tà ác, cho dù lịch sử đại danh đỉnh đỉnh, thượng cổ thần thánh băng chi lục long Thái Mục Cách Nhĩ Tái cũng không ngoại lệ. Đại lục sử học gia, cháu 12 đời của Ngả Mễ - Ni Nhĩ Cáp Bá thủ bút Khi Ngả Mễ mở cửa Dong Binh công hội bước ra, phát hiện trong phòng nguyên lai trống rỗng giờ lại tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều ở cùng một chỗ không biết làm gì? Mà còn đang nghị luận bàn tán xôn xao. "Đây thật sự là rồng?" "Không thể nào? Rồng không phải rất lớn, rất lợi hại sao?" "Có con rồng đáng yêu như vậy sao?" " Ngươi thử sờ nó xem, thân thể lạnh ngắt à." "Hắc hắc, còn đây là long kỵ sĩ hả, ha ha." Cả đám người bộc phát ra một trận cười khả ố. "Lên đi, ta thử xem cưỡi rồng như thế nào đây." "Không được!" Ngả Mễ cùng đứng lẫn trong đám người với Đại Thanh Sơn, đồng thời phát ra một tiếng hô kinh khủng, nhưng đã chậm, một trận cáp khí lạnh như băng từ trong đám người bốc ra, tiếp theo một đạo thiểm điện từ bầu trời hạ xuống. Tất cả mọi người đều ngồi thụp xuống, trong đám người chỉ còn lại có ba người giữ tư thế đứng thẳng. Đại Thanh Sơn dùng hai tay bóp chặt miệng của tiểu Lục Nhi, ngoài ra còn có một người toàn thân phủ đầy băng, cả người lóe lên ánh điện quang xui xẻo. "Ai -" Ngả Mễ thở dài một tiếng, vừa đi vào đám người, vừa nói: "Các ngươi thật là lợi hại nha, có cá tính, ta rất là hâm mộ đó, rồng các ngươi cũng dám đùa giỡn." Cái gã không may thử thi triển công phu cưỡi lên mình Lục Nhi bị băng hệ nhị cấp ma pháp phủ kín đầy người. Đại Thanh Sơn cẩn thận nhấc cánh tay của hắn đã bị sét đánh cháy phù lên, dẫn đến chỗ ngồi rồi nói: "Xin lỗi, chân thành xin lỗi, ta đã quên nói cho mọi người, chân thành xin lỗi, thật sự xin lỗi." Nguyên là khi Đại Thanh Sơn điền tả chức nghiệp của mình là long kỵ sĩ, lão đầu cán sự viên tự nhiên nhiều chuyện kêu lên một tiếng: "Ngươi là long kỵ sĩ?" Long kỵ sĩ, từ này không thể nghi ngờ có sự hấp dẫn rất lớn, bắt đầu chỉ là vài người trong phòng vây quanh lại chỗ đó, khi biết Lục Nhi chính là rồng lập tức trong phòng rất nhanh tràn ngập đầy người. Lục Nhi gặp trọng thị lần đầu tiên như vậy, hiên ngang ưỡn bộ ngực nhỏ, phi thường cao hứng tự hào đi tới đi lui. Nhưng mà nó không có nghĩ đến, những người này tất cả không thể tin Lục Nhi cũng là rồng, thậm chí có người nghi là giả…… Nhìn cục diện, không cần đoán Ngả Mễ cũng biết xảy ra chuyện gì: "Còn có người muốn thử xem sao? Phi thường xin lỗi, rồng còn nhỏ công kích tùy tiện, mọi người không nên chạy nha, không việc gì, nó chỉ biết cao nhất là tam cấp công kích ma pháp, không có phòng ngự ma pháp, không nên bỏ chạy, mọi người cứ từ từ tham quan, ta có thể thu lệ phí, không thể nhìn miễn phí đâu à, hai người một kim tệ……" Ngả Mễ càng cố gắng giữ lại, người trong phòng càng nhanh chóng mạnh dạn đi ra ngoài, kể cả cái gã "không may" kia cũng được đồng bạn giúp đỡ đi ra ngoài. "Thúc thúc, người không nên ngồi dưới bàn như thế, người xem ta đã có nhị cấp ma pháp sư chứng nhận rồi đây." Ngả Mễ phi thường nhiệt tình xáp lại cái bàn mà lão đầu cán sự viên đang thu lu trốn trong đó. Lão cán sự viên từ dưới bàn chui ra, nhìn Ngả Mễ tại chính chức nghiệp của hắn điền vào: Kiếm sĩ kiêm ma pháp sư. "Dong binh danh dự cấp bậc chúng ta điền ra sao?" Ngả Mễ hỏi. "Không cần điền, các ngươi đều là mới vừa gia nhập dong binh giới…… Người mới mua được dong binh nhật ký đều là cấp G, hay còn gọi là cấp thấp nhất." Lão cán sự viên nhìn Lục Nhi, cẩn thận trả lời. "À, vậy dong binh đoàn thì sao?" "Các ngươi không phải là tự mình lập sao? Ngươi tự mình đặt tên dong binh đoàn là được rồi." "Ừm, Đại Thanh Sơn, chúng ta đều là mới vào dong binh, gọi là ‘Tiểu Dong Binh Đoàn’ thì thế nào?" Ngả Mễ trưng cầu ý kiến Đại Thanh Sơn. "Tốt, có hình tượng." Đại Thanh Sơn trả lời. ‘Tiểu Dong Binh Đoàn’ đại danh đỉnh đỉnh tại mấy năm sau của lịch sử nhân loại đản sinh như vậy đó. Lão cán sự viên một bên thu tiền, một bên lấy hai quyển nhật ký của bọn họ, dùng một chiếc ấn nho nhỏ đóng xuống cạch một cái. Thêm một ngọn lửa nhỏ nhỏ bập bùng, tên của Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn đều xuất hiện tại hai quyển dong binh nhật ký. "Cuốn nhật ký này không cần các ngươi điền, mỗi lần các ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì đem đến đây để công hội cán sự viên điền vào, cấp bậc của các ngươi cũng tùy theo nhiệm vụ hoàn thành tự động đề thăng. Cũng không nên làm mất nó đi, nếu không tư liệu của các ngươi từ trước giờ sẽ toàn bộ hủy bỏ. Các ngươi là tân dong binh đoàn, ta phải chuyển tin tức cho tổng bộ dong binh đoàn, ngày mai mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ. Mời các ngươi đi nghỉ ngơi trước đã nhé." Lão cán sự viên từ từ trấn định nói. Sáng ngày hôm sau, Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn ngủ không được, tất tả chạy đến Dong Binh công hội để nhận nhiệm vụ. Phía sau quầy thay đổi một người tuổi còn trẻ làm cán sự viên, Ngả Mễ hảo tâm hỏi lão cán sự viên ngày hôm qua đi đâu rồi, mới biết được: Lão nhân đó đã xin về nhà dưỡng bệnh mất rồi. Ngả Mễ tỏ vẻ muốn tiếp nhận một chút ít dong binh công tác, hiển nhiên tân cán sự viên cũng không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cho nên hắn làm ra vẻ rất quan trọng. "Các ngươi là dong binh Cấp G, dong binh đoàn cũng là Cấp G – song G (GG), công tác thích hợp với các ngươi không nhiều lắm đâu nhé." Cán sự viên vừa hí hoáy ghi chép vừa nói. "À, chỗ này có một ghi chép đây: Ngày hôm qua có một nhiệm vụ được đăng, thù lao 1 ngân tệ, Băng Phong đại lục, nhà của Hải Mỹ thôn trưởng bị mất 2 con trâu, muốn nhờ người đi tìm. Thế nào? Hải Mỹ thôn cách nơi này 20 dặm." "Tìm trâu lạc?" Ngả Mễ đờ người ra, lắc đầu. "Cũng còn một nhiệm vụ thích hợp cho các ngươi: Ngõa Khắc của Đạt Nhĩ thôn muốn nhờ người giúp hắn lùa một bầy dê chạy tới mục trường cách đó 50 dặm, thời gian 2 ngày, thù lao 6 ngân tệ. Thế nào?" "Lùa dê? Không…… không……" Đại Thanh Sơn cũng lắc đầu nguầy nguậy. Cán sự viên cảm giác có điểm phiền hà, một GG tiểu dong binh cũng dám kiêu căng như vậy? "Hôm qua, có một GG nhiệm vụ, một người muốn nhờ đưa một cây trường thương đến Cáp Mễ Nhân quốc đô quân doanh, thời gian 5 ngày, tiền thù lao 5 ngân tệ." "Không có nhiệm vụ nào khó khăn hơn một chút sao?" Ngả Mễ mau chóng hỏi. Cán sự viên bỏ cuốn sổ ghi chép xuống: "Các ngươi cho các ngươi là cái gì? Cấp bậc G, dong binh đoàn cũng G, nhiệm vụ phù hợp như vậy không phải ngày nào cũng có đâu. Hừ!" Đang đứng dưới mái hiên nhà người ta cũng nên cúi đầu xuống, cho dù là Trì Hàn Phong thân truyền đệ tử cũng không có ngoại lệ, cũng phải làm bộ lịch sự một tí, Ngả Mễ cười cười hỏi: "Chúng ta làm thế nào để có thể đề cao cấp bậc của mình?" Nguyên lai tại dong binh giới, vì để cho công bình cạnh tranh, cấp bậc là vô cùng trọng yếu. Mới nhập môn chính là Cấp G, cho dù đế quốc tướng quân, Đại ma pháp sư mà mới gia nhập dong binh cũng không ngoại lệ, dong binh đoàn cấp bậc cũng tương tự. Hoàn thành 10 nhiệm vụ Cấp G, hơn nữa tỉ lệ thành công đạt tới 60%, có thể đề cao cấp bậc, trở thành dong binh Cấp F, tức là nếu dong binh nhận 20 nhiệm vụ, chỉ hoàn thành 11 cái thì cũng không thể tăng đẳng cấp. Dong binh đoàn cũng tương tự như vậy, thành công 20 nhiệm vụ thì dong binh đoàn Cấp G thăng lên dong binh đoàn Cấp F. Càng lên cao càng khó khăn, Cấp F thăng cấp đên Cấp E, ít nhất phải thành công hoàn thành 20 cái nhiệm vụ Cấp E, hơn nữa tỉ lệ thành công phải cao hơn 60%. Cấp E thăng Cấp B phải hoàn thành 40 nhiệm vụ Cấp E, tỉ lệ thành công cũng hơn 60% mới được. Nếu đã là Cấp B, trung cấp dong binh cùng trung cấp dong binh đoàn, thì ngươi không cần nộp đủ tiền cam kết cũng có thể tiếp nhận nhiệm vụ của dong binh cấp cao. Theo thứ tự như vậy mà tiến lên thôi. "Ý tứ của ngài là chúng ta cũng phải làm như vậy, có đúng không?" Ngả Mễ cơ hồ tuyệt vọng nói như sắp khóc. "Đương nhiên!" Cán sự viên nhìn cũng không thèm nhìn, trả lời. "Chúng ta ở đây hai người nhận 2 nhiệm vụ Cấp G khác nhau, sau đó cùng hoàn thành thì có thể tính là 2 nhiệm vụ để thăng cấp được không?" Tại tuyệt cảnh đầu óc của Ngả Mễ vẫn còn phản ứng rất nhanh. "Dong binh đoàn cấp bậc có thể thăng, chỉ cần đạt tới 10 nhiệm vụ, tỉ lệ thành công không kém 60% thì là có thể rồi. Nhưng mà là các ngươi hai người thì không được thăng cấp bậc, bất quá, khi dong binh đoàn biến thành Cấp F, các ngươi lập tức có thể tiếp nhận nhiệm vụ Cấp F rồi. Chỉ cần thành công 5 nhiệm vụ Cấp F, tỉ lệ thành công lớn hơn 60%, các ngươi tự động thăng cấp thành dong binh Cấp F." Cán sự viên trả lời rất dứt khoát. Đại Thanh Sơn cùng Ngả Mễ thương lượng một chút, rất nhanh gom tất cả Cấp G nhiệm vụ tổng cộng 14 cái tiếp nhận hết, dựa theo địa điểm áng chừng nhất nhất phân công, ước định sau một vòng làm nhiệm vụ gặp mặt, không thấy không về. Đại Thanh Sơn đi về hướng nam, nhiệm vụ như sau: 1/ Tìm 2 con trâu 2/ Đưa một cây đao 3/ Đi gặp mặt thế cho 1 gã ngốc 4/ Tìm một con ngựa đực thích hợp cho một con ngựa cái 5/ Hộ tống lão thái thái cưỡi lừa về nhà mẹ 6/ Tìm một cành "Thất diệp nhất chi hoa" dược thảo 7/ Bắt một con heo rừng đang quậy phá mùa màng Ngả Mễ đi về hướng bắc, nhiệm vụ cơ bản cùng Đại Thanh Sơn đại giống nhau, chỉ khác chút ít. Nhìn xem, nhiệm vụ của Đại Thanh Sơn hoàn thành tương đối thuận lợi, ngoại trừ hai con trâu đã bị sói tha đi mất, Đại Thanh Sơn chỉ có thể đem về 2 cái đầu trâu, ngoài ra những nhiệm vụ khác hắn đều dễ dàng hoàn tất. Trở lại Dong Binh công hội, cán sự viên nói, xét theo thói quen của dân Cáp Mễ, nhiệm vụ tìm trâu cũng coi như là hoàn tất. Ngả Mễ cũng quay trở về, nhiệm vụ hoàn thành cũng rất thuận lợi, chỉ có một con dê nghe nói chạy lạc đâu hắn tìm không ra, còn lại tất cả các nhiệm vụ của hắn đều Ok. 10 con dê bị lạc một con, đương nhiên cũng tính là hoàn thành. Cán sự viên phi thường cao hứng, chúc mừng bọn họ trở thành quang vinh chiến sĩ của dong binh đoàn Cấp F, sau đó đưa cho bọn Ngả Mễ 5 kim tệ và 3 ngân tệ là tiền thù lao của 14 nhiệm vụ cấp G. Tối hôm đó, Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn nằm ở trên giường ngủ không được, nằm nói chuyện phiếm. "Đại Thanh Sơn, ngươi còn lại bao nhiêu kim tệ?" Ngả Mễ hỏi. "4 kim tệ, 2 ngân tệ." "Làm sao nhiều vậy hả trời? Mấy ngày nay ngươi không xài tiền à?" Ngả Mễ cảm thấy rất kỳ quái hỏi. "Không có à, ban ngày ta vừa làm nhiệm vụ vừa đi săn, tối tự mình nấu ăn, cũng tạm tạm." Đại Thanh Sơn không hổ là đứa bé nghèo chịu khó. "Ai da, ta chỉ còn lại có 5 ngân tệ, thiếu chút nữa ta cũng không về đây được. Ngươi biết không, nhiệm vụ đi giao trường thương, muốn đi đến Cáp Mễ Nhân thủ đô thì cũng phải mất 7 ngày đi bộ liên tục, ta không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa đá tuyết qua lại." Ngả Mễ giải thích vì sao hắn xài tiền như nước chảy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang