[Dịch] Dung Binh Thiên Hạ

Chương 13 : Sống Còn

Người đăng: giangjc

.
Huyễn thú thí luyện là một quá trình cực kỳ gian khổ. Hơn nữa, ở dưới 2 loại áp lực lớn: tuyết to cùng thiếu dưỡng khí, hàng năm đều có khoảng 10~20% huyễn thú kỵ sĩ không thể hoàn thành nhiệm vụ, biểu hiện chủ yếu là huyễn thú bị đông chết ở trên núi. Đương nhiên, cũng có một số huyễn thú kỵ sĩ bị đông chết ở trên núi. Ghi chép về Huyễn thú kỵ sĩ thí luyện Ngày thứ 2 tiếp tục cuộc hành trình, Tiểu Hắc quả thật đã thành thực hơn, cơ bản không hề nghịch ngợm nữa, theo sát sau lưng Trì Ngạo Thiên. Nhìn mắt của Tiểu Hắc đầy nước mắt khó chịu, nghe nó phù phù thở, Trì Ngạo Thiên vô cùng lo lắng, căn cứ theo huyễn thú chỉ dẫn viết, rất nhiều huyễn thú đến từ vùng nhiệt đới hoặc bình nguyên, sau khi tiến vào cao nguyên có độ cao trên 3000 thước so với mặt nước biển, hơn nữa nhiệt độ lại thấp hơn tới 10° so với nơi chúng sống, lúc tới đỉnh tuyết sơn thì đều là -20°, trên cao nguyên lại thiếu dưỡng khí, đây chẳng khác gì một đại sát thủ đối với huyễn thú thí luyện. Đương nhiên, điều này chẳng là gì đối với các huyễn thú kỵ sĩ, để giúp cho đám kỵ sĩ có thể thông qua huyễn thú thí luyện, phàm là kỵ sĩ có cơ hội, hàng năm đều được phái tới vùng sơn mạch ở bắc bộ đế quốc để rèn luyện, nơi đó độ cao trung bình so với mặt biển cũng trên 4000 thước, cũng là quanh năm tuyết trắng bao phủ. Theo lý thuyết, địa hành long là loài sinh sống tại vùng đồi núi ôn đới, 1 năm cũng có 4 mùa, hơn nữa độ cao trung bình so với mặt nước biển cũng trên 1000 thước, đáng lẽ phải không có phản ứng lớn như vậy mới phải. Trì Ngạo Thiên cởi dây lưng của mình ra, thắt lại thành một cái vòng, một đầu buộc vào cổ Tiểu Hắc, đầu còn lại thì buộc chặt vào vai mình, để có thể lúc tới chỗ nào khó đi thì kéo nó một chút. Không có Tiểu Hắc chạy loạn lên xung quanh, hành trình nhanh hơn rất nhiều, tới quá 3:00 chiều ngày hôm sau, bọn họ đã tới điểm cắm trại thứ 2. Mặt trời trên cao đã ngả dần về tây, ánh nắng vàng rải trên tuyết tuyến cách đó không xa, trên tuyết tuyến, băng tuyết màu trắng hắt ánh nắng chói mắt lên, ngước lên trên, tại vách núi có rất nhiều mỏm băng nhọn hoắt dựng đứng lên, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng gió từ trong sơn cốc rít gào thổi tới. Mệt mỏi cả một ngày, Tiểu Hắc ăn uống có khá hơn một chút, ăn không ít thịt. Trì Ngạo Thiên cũng yên tâm được phần nào. Buổi sáng ngày thứ 3, Tiểu Hắc tình hình vẫn như cũ, không ăn uống gì cả, nhìn khắp núi băng tuyết, Trì Ngạo Thiên hết sức lo lắng, đem toàn bộ quần áo phòng lạnh chuẩn bị cho huyễn thú lôi ra, trên đầu đội một cái mũ da chỉ để lộ 2 mắt, trên cổ quấn một cái khăn quàng làm bằng da thú thật dày, trên người cũng phủ lên loại trang phục phòng lạnh đặc chế cho địa hành long, cuối cùng xé một tấm thảm da trải giường ra, buộc vào đùi Tiểu Hắc. Mặc dù rất lo lắng cho thân thể của Tiểu Hắc, nhưng sau khi đeo thêm cái mắt kính màu nâu cho Tiểu Hắc xong, bất luận là Tiểu Hắc hay Trì Ngạo Thiên cũng đều cảm thấy buồn cười, vốn trước đó là một con địa hành long uy phong lẫm lẫm, giờ lại chẳng khác gì một cụ già lưng còng đội mũ cả. Sau khi được vũ trang xong, Tiểu Hắc rõ ràng có khá hơn, bước chân cũng không còn lắc lư nghiêng ngả nữa. Mới vừa tiến nhập tuyết tuyến, mặc dù khắp nơi toàn là màu trắng, nhưng màu tuyết nơi này chủ yếu là do tuyết từ năm trước đọng lại cùng với bạch sương ngưng kết sau tiết khí hàn lộ lúc vào thu, bởi vậy mặc dù lúc dẫm chân lên thì phát ra tiếng răng rắc, nhưng cơ bản không hề ảnh hưởng đến tốc độ. Dựa theo huyễn thú chỉ dẫn có nói, sau khi tiến vào tuyết tuyến, hành trình mỗi ngày sẽ chậm đi rất nhiều, đại khái chỉ còn lại khoảng 2/3 so với ban đầu, đến ngày cuối cùn lúc lên tới đỉnh đại khái chỉ đi được 1/3 hành trình so với lúc bình thường, Trì Ngạo Thiên cũng chẳng hề có ý định giảm cược bộ. Có thể là tại quá lạnh, Tiểu Hắc dọc đường đi thường xuyên hắt xì liên tục. Sau khi tiến vào tuyết tuyến, điểm cắm trại đã không thể cung cấp được nhiều củi gỗ nữa, buổi tối, tại nơi tránh gió, Trì Ngạo Thiên dùng số củi gỗ có hạn nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, đem thịt nướng chín qua loa cho Tiểu Hắc ăn. Buổi tối lúc đi ngủ, Tiểu Hắc mặc dù đã cuộn tròn trong chăn vẫn rúc vào trong chăn của Trì Ngạo Thiên, thi thoảng còn khẽ rùng mình. Trì Ngạo Thiên cả đêm ngủ không được ngon giấc, lúc nào cũng tỉnh dậy xoa xoa thân thể Tiểu Hắc, xem nó có bình thường hay không. Ngày thứ 4, lúc Trì Ngạo Thiên thức dậy, lập tức giật cả mình, trong ánh mắt Tiểu Hắc tràn ngập tơ máu, trên mũi phủ kín màng, đầu lưỡi còn đầy tưa lưỡi màu trắng, đầu gục xuống, đây… Đây chính là tiểu long có uy phong của bậc vương giả hay sao? Trì Ngạo Thiên nhăn mặt, vô cùng đau lòng, hắn cẩn thận lục lọi chỗ cắm trại, tìm được một chút dược vật cho người ăn, đè đầu Tiểu Hắc ra, ấn mạnh vào cho nó nuốt xuống, Tiểu Hắc đến cả khí lực để giãy dụa còn chẳng có. Hiện tại làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục tiến lên mà nói, không biết thân thể Tiểu Hắc có chịu đựng nổi hay không, nếu lùi về phía sau, vô luận là với mình hay với Tiểu Hắc, lúc này cơ hội đều chẳng có, hơn nữa cho dù là quay lại 2 ngày sau, bởi vì không có tọa kỵ, muốn trở lại binh doanh gần nhất thì ít nhất cũng phải mất tới 4 ngày, mà nếu tiếp tục tiến lên phía trước, cũng chỉ cần 7 ngày là có thể tới Huyễn Thú thánh viên. Trì Ngạo Thiên gắt gao cắn chặt môi, hay là đi tới a, chỉ cần có thể đưa Tiểu Hoắc tiến vào Huyễn Thú thánh viên, nơi đó Huyết trì có thể chữa khỏi toàn bộ thương tổn cho huyễn thú. Gió lạnh bắt đầu rít lên, u u khóc giữa sơn gian, trời mờ mịt, núi tuyết trắng, nam hài toàn thân vận đồ đen cùng với một con địa hành long phủ kín đồ da quanh người, gian nan bước đi ở trong tuyết. Gió càng lúc càng lớn, Trì Ngạo Thiên cẩn thận bước phía trước Tiểu hắc, tranh thủ giúp nó chắn một ít gió như dao sắc. Tiểu Hắc cố sức bò sát theo, miệng phù phù thở hổn hển, lúc nào cũng phát ra tiếng ô ô nghẹn ngào. Để cổ vũ cho tiểu tử kia tiếp tục đi, Trì Ngạo Thiên đột nhiên nói nhiều hẳn lên, hắn vừa đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Hắc, vừa hò hét trong gió lớn, gió kịch liệt đem thanh âm của hắn tỏa đi khắp 4 phương. “Tiểu Hắc, đừng nên vội vã, hôm nay chúng ta chỉ cần đi được một nửa so với hôm qua là được rồi.” “Tiểu Hắc, nghe nói sau khi tới Huyễn Thú thánh viên, sẽ có rất nhiều huyễn thú dễ coi, ngươi nói không chừng sẽ thấy được một huyễn thú muội muội xinh đẹp.” “Này, nhanh tới đây, ngươi có thấy không? Biển chỉ đường này có viết, khoảng cách từ chỗ chúng ta tới điểm cắm trại chỉ còn có 2 dặm đường nữa thôi. Sau khi đến nơi, ta sẽ cho ngươi ăn thịt ngon nha.” Tiểu Hắc dưới sự động viên của Trì Ngạo Thiên, rốt cuộc cũng đi tới địa điểm của ngày thứ 4, Trì Ngạo Thiên cố gắng vận tinh lực cuối cùng của mình, làm một chút đồ ăn đơn giản, nhưng mà… Tiểu Hắc sống chết chẳng chịu ăn gì, chỉ uống chút chút canh nóng. Ngày thứ 5 là ngày thống khổ nhất của tất cả các huyễn thú kỵ sĩ trong đợt thí luyện, nghe nói, 80% thất bại đều là trong ngày này, buổi sáng tỉnh dậy, bên ngoài căn bản là không nhìn thấy ánh mặt trời, mây mù âm u như che kín bầu trời, tựa hồ không ngẩng nổi đầu, cảm giác như mây mù ở sát đầu mình vậy, bên tai ù đi, tuyết lớn theo gió lạnh gào thét mà qua, bông tuyết căn bản không phải bay lượn, mà như tiêu thương phóng xuống mặt đất, xuống thân thể, nếu như không có biển chỉ đường bên ngoài, căn bản không thể phân biệt rõ thiên địa được, cũng căn bản là không biết phương hướng. Lúc Trì Ngạo Thiên trở lại lều trại lay Tiểu Hắc, Tiểu Hắc chỉ lầm bầm 2 tiếng, chứ vẫn không hề nhúc nhích, lại đẩy một chút, nó gắng sức ngẩng đầu dậy, uốn éo rồi đứng lên, nhưng lập tức lại ngã sấp xuống, trong ánh mắt không còn mục quang sáng suốt nữa, một tầng ô hoàng che kín toàn bộ ánh mắt, khóe mắt cũng ngưng kết một lượng lớn gỉ mắt, nước mũi không ngừng chảy ra bên ngoài. Trì Ngạo Thiên dùng chút củi gỗ cuối cùng nấu thành một bát canh thịt lớn, không để ý Tiểu Hắc giãy dụa, đổ hết vào trong miệng nó. Tiếp theo là cắt toàn bộ cái lều thành những miếng da nhỏ, tết lại tạo thành một cái túi kín tam giác lồng vào từ đuôi Tiểu Hắc, chia ra 3 góc buộc vào 2 chi sau và lưng của Tiểu Hắc. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo mẩu da thò ra của chiếc túi tam giác buộc lại thành vòng quanh hông Tiểu Hắc, sau đó tách đôi thắt lưng ra, một đầu kéo qua vai, một đầu thì buộc chặt lại với cái vòng da quanh hông Tiểu Hắc. Trì Ngạo Thiên hít thật sâu một hơi, một tay chống vào băng trượng, tay còn lại chống xuống chân mình, hắn cố sức đứng dậy, sức nặng hơn 200 cân của địa hành long tập tức dồn toàn bộ vào vai và lưng hắn, bắt đầu lần theo biển chỉ đường tiến lên. Nếu là ở đất bằng, với thể lực cùng khối lượng huấn luyện của Trì Ngạo Thiên, kéo 20 trăm cân tiến lên là rất bình thường, 10 lý 20 lý cũng vẫn bình thường, có điều hiện tại đang là ở cao nguyên, không khí loãng, mỗi lần hô hấp phổi như bị xé nát ra, dưới một trọng lực lớn, Trì Ngạo Thiên không thể không cúi thấp cái đầu cao quý của mình xuống, máu chảy ngược từ xương sống lên não, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh mét. Gió rít gào, bông tuyết như những nhát dao cứa vào Trì Ngạo Thiên đang gian nan bước tới, hàn khí không chỉ lùa vào các khe hở trên quần áo, mà còn từ dưới chân lùa vào trong quần. Đường đi lại càng cực khổ hơn, tuyết đã cao gần tới đầu gối, trên quần dính đầy những mẩu băng, bước cao bước thấp chầm chậm di chuyển ở trong gió tuyết. Đột nhiên, ven đường phía trước lộ ra một cỗ thi thể huyễn thú đã chết, hình như là loài lộc nào đó, Trì Ngạo Thiên tâm lý cả kinh, xoa xoa mồ hôi đã đóng thành băng ngưng kết ở trên mặt tiếp tục tiến lên, chưa được mấy bước, từ mặt sau một vách băng cực lớn đột nhiên xuất hiện 1 bóng người, lại gần 2 bước liền thấy rõ: là một huyễn thú kỵ sĩ bị băng tuyết làm cho đông cứng, bên cạnh hắn còn có 1 huyễn thú lớn bị héo rũ ra, hình như là loài bò tót sinh ra tại vùng nhiệt đới, xem ra là vật hy sinh của băng tuyết. Hết thảy trước mắt đều cho thấy, chỉ cần hơi vô ý một chút, bản thân mình rất có thể cũng sẽ trở thành di tích lịch sử. Trì Ngạo Thiên cắn chặt môi, càng thêm cẩn thận dùng băng trượng thăm dò mặt đường, cẩn thận chậm rãi tiến lên. Đường phía trước bỗng hẹp lại, khoảng giữa 2 ngọn núi tạo thành một cái sơn cốc dài và nhỏ, chỉ đủ cho cả 2 lách qua, gió tuyết lớn bị sơn cốc mạnh mẽ áp vào trong hẻm núi, không ngừng dội xuống sơn cốc, Trì Ngạo Thiên lấy tay vịn vào vách tường băng để tiến lên phía trước một chút, cuồng phong như thiết trùy nện vào người hắn, khiến cho hắn không ngừng bị đẩy lùi về phía sau, cuối cùng, không thể không quỳ trên mặt đất mà bò về phía trước. Rời khỏi hẻm núi, Trì Ngạo Thiên cơ hồ tuyệt vọng, vốn cho rằng vừa rồi đã là đỉnh núi, nhưng hiện tại khi ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra, phía trước vẫn còn một triền núi nữa, còn có 1 đỉnh núi cao. Lúc này, hắn cơ hồ chết lặng đi, bàn tay trong lúc vừa rồi tiến lên cũng bị băng nhận cắt qua, máu vừa chảy ra đã đông lại, vết cứa trên tay rất sâu, tựa như bị dao cắt vào tay vậy, lỗ tai cơ hồ bị đông lạnh đi. Thể lực như thế thì sao còn có thể băng qua núi tuyết cao 200 thước nữa? Sắc trời càng ngày càng mờ, chẳng còn công cụ để đo thời gian chính xác nữa – đồng hồ cát mang theo bên người thì hạt cát bên trong đã bị đông kết trên thành thủy tinh, từ ngày hôm qua đã bắt đầu không thể dùng được nữa. Không biết là mây đen càng ngày càng dày, hay là trời càng ngày càng tối. Cột trụ ở ven đường có viết: khoảng cách tới điểm cắm trại còn 1000 thước, hiện tại hẳn là 1:00 chiều. Đáng tiếc, mốc thời gian đó lúc này đã chẳng còn giá trị tham khảo gì nữa. Từ trong lồng ngực lấy ra mấy khối thịt bò, nhét vào miệng, vốc một nắm tuyết nhét vào miệng. “Phù --” lạnh thật, răng cũng buốt không chịu nổi, tuyết trong miệng chậm rãi hòa tan, lấy nước tuyết để nhấm thịt bò, tước nát, rồi nhổ ra tay, xoay tay lại đem đầu Tiểu Hắc kéo qua, thừa lúc mẩu vụn thịt bò còn nóng hổi đem nhét vào miệng nó, Tiểu Hắc gắng sức rướn rướn cổ, đem thịt bò nuốt vào. Nước thịt bò theo thực quản chảy vào trong dạ dày Trì Ngạo Thiên, cả ngày chưa ăn gì dạ dày bắt đầu nhộn nhạo, như bị dao cứa. Nhưng mà sờ sờ vào trong áo, khối thịt bên trong ngực còn lại không nhiều lắm, nếu buổi tối không tìm ra nơi cắm trại, như vậy… Tỉnh táo lại một chút, lúc này hắn cảm thấy có chút hối hận, vừa rồi lẽ ra nên xẻ con huyễn thú đã chết kia ra để lấy thịt. Gió tuyết phủ kín trời, bởi vì một khi mặt trời ngả về tây sẽ rất nhanh lặn sau núi, cho nên khi Trì Ngạo Thiên vừa mới cảm giác thấy bầu trời có sự biến đổi thì chưa kịp đi mấy bước, bóng đêm đã phủ xuống rồi. Phỏng chừng khoảng cách tới chỗ cắm trại chỉ còn mấy trăm thước, Trì Ngạo Thiên biết, nết tối nay không thể đến nơi cắm trại, như vậy, kiếp này cả hắn lẫn Tiểu Hắc cũng không thể đến được nơi đó. Có lẽ… Nếu lúc này bỏ Tiểu Hắc đi, thì bản thân mình vẫn còn có cơ hội đến đó. Hàng năm cũng đều có một số kỵ sĩ bởi vì khí hậu khắc nghiệt, bất đắc dĩ phải từ bỏ thí luyện, đem huyễn thú chết ném vào trong tuyết sơn, rồi bản thân mình thì quay trở lại. Nếu có năm nào mà toàn bộ huyễn thú kỵ sĩ đều hoàn thành thí luyện thì mới là chuyện lạ. Chẳng lẽ bản thân mình cũng sẽ làm như vậy sao? Nhưng mà, nếu không làm vậy, khẳng định là cả mình và Tiểu Hắc đều rất khó vượt qua cửa ải này, trong băng thiên tuyết địa, không có thức ăn, không có nhiệt lượng, trước mắt mình chỉ còn một con đường chết. Hơn nữa, nhìn thân thể hiện tại của Tiểu Hắc, cho dù hôm nay có thể tới chỗ cắm t rại, hoặc là cho dù có thể qua được hôm nay, cơ hội còn sống mà tới được Huyễn Thú thánh viên cũng cực kỳ xa vời, nói như vậy, từ bỏ nó có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất của mình. Non xanh còn đó, sợ gì không có củi đun. Sống? Hay là chết? Trì Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang nhìn bầu trời đêm, lòng bắt đầu lay động. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang