[Dịch]Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc - Sưu tầm
Chương 13 : Xem xét ngựa lớn
.
Tiểu Hoa cho rằng Hạ Vân Nhiễm nghe được tin tức này, chí ít sẽ nhảy cẫng lên hoan hô, mừng rỡ như điên, ai biết được nàng chỉ “Ồ!” một tiếng, tiếp tục cúi đầu mài thuốc.
“Thất tiểu thư, ngài nghe xong không cao hứng sao?Nghe nói lần này dự thi chính là bốn vị hoàng tử đấy!Có thể chứng kiến phong thái của các hoàng tử, đây chính là giấc mơ của tất cả đại gia khuê tú trong kinh thành!”
Hạ Vân Nhiễm cười cười, “Thật sao?” Vẫn không có cảm giác chờ mong gì cả.
Tiểu Hoa không khỏi thầm hừ một tiếng, rốt cuộc cũng chỉ là tiểu thư từ nông thôn trở về mà thôi, ngay cả như vậy cũng không thể lý giải, nàng chỉ là một cái tiểu thư thân phận bù nhìn.
Tiểu Hoa vừa đi, Hạ Vân Nhiễm nhăn mi lên, Đại phu nhân làm gì có lòng tốt như vậy? Cho nàng đi cùng? Chẳng lẽ không ngại nàng đi ra ngoài làm mất mặt sao?
Tiểu Thất biết nàng muốn đi tham gia cuộc thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng, đều gấp đến độ suốt đêm lục tung tủ đồ để chọn quần áo trang sức đeo tay vòng đeo tay cho nàng, chỉ hi vọng ngày mai Hạ Vân Nhiễm có thể dễ nhìn một chút.
Có đại tiểu thư ở đây, ai cũng đừng nghĩ mình có thể hơn người, Hạ Vân Nhiễm nghĩ như vậy, nàng khuyên Tiểu Thất đi ngủ đi! Ngày mai mặc bình thường là được.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Vân Nhiễm mang theo Tiểu Thất đi tới chính sảnh, chỉ thấy trong chính sảnh, một mảnh lục là chói mắt, Đại phu nhân, Nhị di nương, Tam di nương, Tứ di nương, thêm vào đó là năm vị tiểu thư xinh đẹp xuất sắc, quả thực chính là một phong cảnh đẹp đẽ. Trong đó, đáng chú ý nhất tự nhiên là đại tiểu thư Hạ Nguyệt Nhu, chỉ thấy y phục của nàng có hoa văn khổng thước bên cạnh thêu mai cúc trức, khuôn mặt trang điểm hồng nhẹ, lông mi giống như núi xa tạo thành, ánh mắt nhu tình như nước, đôi môi giống như đóa hoa, lông mi giống như dính sương sớm, quyến rũ động lòng người.
Mà ở bên cạnh nàng, một cái vóc người gầy yếu khá gây chú ý , nàng một thân hoa phục, mặt dài mày nhỏ, da trắng nõn nà, tú lệ như mây, khuông mặt như băng tuyết, ngược lại Hạ Nguyệt Nhu, khí tức băng tuyết chính là nhị tiểu thư Hạ Nguyệt Băng.
Hạ Vân Nhiễm một thân váy trắng in hoa,mái tóc màu đen chải thành kiểu tóc đơn giản, cài chuỗi hạt hoa sơn trà, muốn có bao nhiêu đơn giản thì có bao nhiêu đơn giản.
Chỉ có Hạ Vân Nhiễm đơn giản như vậy, nhưng lại phá lệ khiến mọi người trong sảnh kinh ngạc một chút, Thất tiểu thư làm sao càng trở nên đẹp mắt? Một gương mặt trái xoan hoạt bát, đôi mắt màu đen giống như đá quý lấp lánh, môi cũng phấn nộn lên, mái tóc như mây, lại có chút lộ ra vẻ của tiểu mỹ nhân tương lai rồi.
Ánh mắt của đại phu nhân như bóp nghẹn, trong đầu hiện lên khuôn mặt của nữ nhân đã chết đi, tâm nhảy lên một cái, Hạ Vân Nhiễm càng ngày càng trổ mã như nữ nhân đó, không nhịn được, liền lớn tiếng, tức giận nói “Vân Nhiễm, ngươi có biết hôm nay là được đi chỗ nào không? Làm sao có thể mặc trang phục như thế? Ngươi muốn làm cho tướng phủ chúng ta mất mặt sao?”
Hạ Vân Nhiễm làm bộ có chút quẫn bách cúi đầu nhìn mũi chân, lúc này, Nhị di nương mím môi nở nụ cười, “Mặc đồ này cũng vẫn tham gia được!”
Muốn nói tới trong tướng phủ, người duy nhất có thể đứng ngang hàng với đại phu nhân, chính là nhị di nương rồi, bên nhà mẹ của nàng thập phần có quyền thế là Xương Hậu phủ, mặc dù nàng chỉ là con thứ gả vào nơi này, cũng có địa vị tương đương, lại nói, bởi vì nàng sinh được một nữ nhi thông minh nhanh trí, lại tài hoa xuất chúng, ở thời điểm mười tuổi, do lão Hậu gia đứng ra làm chủ, rồi có hôn ước với thiếu tướng Trấn Nam Vương, Nhị tiểu thư Hạ Nguyệt Băng xứng danh với vị trí phu nhân tướng quân tương lai, chỉ chờ tròn mười sáu tuổi liền gả đi.
Vì lẽ đó, trong tướng phủ này, Đại phu nhân có thể kìm nén tất cả mọi người, nhưng không dám chạm Nhị nương và nhị tiểu thư, trừ phi có một ngày nữ nhi của nàng bay lên đầu cành cây hoàng gia, trở thành hoàng hậu quý phi, nàng mới dám hò hét với Nhị di nương.
Bình thường mọi người đều không gặp nhị tiểu thư, đó là phần lớn thời gian đều ở tại Hậu phủ, chỉ có ngày tháng quan trọng mới có thể trở về.Hạ Vân Lệ trừng mắt, mấy tháng không gặp, nha đầu này càng trở nên càng đẹp mắt rồi, làm nàng có chút đố kỵ lên cũng âm thầm sinh oán hận.
Nội tâm Hạ Vân Tuệ và Hạ Vân Tích cũng cuồn cuộn như sóng, nhưng do thân phận hạn chế, không thể biểu hiện ra.
Đôi mắt trong như nước của Hạ Nguyệt Băng đảo qua nàng, biểu hiện rất lạnh nhạt, giống như Hạ Vân Nhiễm không phải tỷ muội của nàng, chỉ là một người ngoài.
Hạ Vân Nhiễm mới không cần để ý tới tâm tình của mọi người, ngày hôm nay nàng đã biết rõ một chuyện, vì sao Đại phu nhân sẽ dẫn nàng đi? Có mục đích gì? Sẽ sử dụng nàng như lá chắn, hoặc là làm quân cờ lợi dụng đi!
Ngoài cửa tướng phủ, năm chiếc xe ngựa đang chờ, Đại phu nhân và đại tiểu thư ngồi xe phía trước, xe được trang trí nắp thúy châu bát bảo, Nhị di nương và nhị tiểu thư ngồi xe cẩm tú đỏ ở vị trí thứ hai, Tam di nương, Tứ di nương ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Hạ Vân Tuệ, Hạ Vân Tích ngồi cùng, mà Hạ Vân Lệ và Hạ Vân Nhiễm lại ngồi cùng nhau.
Hạ Vân Lệ vô cùng không vừa lòng, đây chính là làm mất thân phận của nàng mà, nàng mới không cần ngồi cùng một chỗ với người không hề có thân phận địa vị như Hạ Vân Nhiễm, vì lẽ đó, vừa vào xe ngựa, nàng liền hết sức ghét bỏ kéo gọn quần áo của nàng vào một chỗ, miễn không bị Hạ Vân Nhiễm làm ô uế.
Hạ Vân Nhiễm cũng lười nói chuyện với nàng, nàng thỉnh thoảng vén rèm của sổ lên xem cảnh, chỉ thấy trên đường phố rất nhiều bách tính chỉ chỉ chỏ chỏ, thỉnh thoảng có âm thanh truyền đến, “Đây là xe ngựa của quý phủ nào, khí khái thật đồ sộ!”
“Đây là xe ngựa của tướng phủ”
“Có thể là đi xem hoàng thất thi đấu!”
“Nhge nói đại tiểu thư tướng phủ đẹp như tiên nữ, quốc sắc thiên hương, nếu có thể có cơ hội nhìn một chút, cho dù chết cũng đáng giá.”
Nghe nói như vậy, Hạ Vân Nhiễm phát hiện Hạ Vân Lệ một bên quyệt khóe môi, có chút vẻ oán hận, điều này đã khiến Hạ Vân Nhiễm thấy thú vị rồi, hóa ra mấy tiểu thư này cũng không thực sự yêu thích Hạ Nguyệt Nhu, bất quá vì vướng bận thân phận của nàng mới cúi đầu phục tùng xếp đặt.
Trong tướng phủ những tiểu thư khác, vị nào không tự cảm thấy mình xinh đẹp như hoa? Nhưng bây giờ trong tướng phủ ánh mắt ca ngợi, đều rơi vào trên người Hạ Nguyệt Nhu, hoàng thất hay dân gian cũng đều chỉ có nàng là thanh danh hiển hách, mấy vị tiểu thư khác nào có ngày được như vậy? Mặc dù nhắc tới, ca ngợi vài câu, cũng không nói ra ngoài miệng, nội tâm nghĩ tới, cũng chỉ có vị đại tiểu thư này hoa nhường nguyệt thẹn.
Ngày hôm nay là trường hợp quan trọng, xem ra các vị tiểu thư này là dự định ở nơi đó thể hiện vẻ đẹp, hấp dẫn sự chú ý của các hoàng tử.
Hạ Vân Nhiễm đột nhiên cảm thấy thú vị, cũng không tính là tẻ nhạt, ngược lại muốn xem các nàng làm sao hấp dẫn được ánh mắt của các hoàng tử, hoặc là cái gì cũng không đạt được, uổng công một hồi nhàn chán, ai, cuộc sống tẻ nhạt của nàng có điểm thú vị rồi.
Vị trí của trường đua cưỡi ngựa rất gần hoàng cung, một tkhán đài cỡ lớn, chỉ thấy trên đài cao xây dựng một khán đài, phân ra đẳng cấp thân phận, mà ở phía dưới là một bãi cỏ lớn, ngày hôm nay người đến cũng không ít, lịch sử hoàng triều đã có mấy trăm năm, có không ít công thần đại tướng, phong hầu phong tướng cũng có mấy nhà, tăng thêm vào trận ngựa lớn hoàng gia, hôm nay thật là một ngày kích động náo nhiệt.
Bình thường các vị tiểu thư cửa lớn không ra, cổng trong không bước, cuối cùng cũng coi như có lý do chính đáng xuất đầu lộ diện, khoe vẻ đẹp mỹ lệ, khí chất, mà các vị con cháu quan gia trẻ tuổi, cũng muốn mượn cơ hội này thưởng thức các thiên kim hoa nhường nguyệt thẹn, tự chọn cho mình một thê tử tương lai tốt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện